“Cháu chào chú Vương.” Trước mặt người lớn, Trình Nguyệt Minh luôn giả nai phát gớm. Người lớn ai cũng thích học sinh ngoan, vậy nên Vương Thế Hồng vừa nãy còn đầy vẻ hung thần ác sát lập tức nở nụ cười, thân thiết với Trình Nguyệt Minh hơn cả Vương Húc Chi, “Ồ, Nguyệt Minh tới đấy à, sang tìm Húc Chi chơi phải không? Đừng đứng mãi ở cửa thế, mau vào nhà ngồi đi cháu.” “Húc Chi? Eo~” Vương Húc Chi rùng mình, “Ra vẻ.” “Vương Húc Chi!” Vương Thế Hồng trợn mắt, “Mau lấy táo cho Nguyệt Minh ăn, bưng thêm cốc nước ấm nữa!” Vương Húc Chi giật mình, hoàn toàn không kịp suy nghĩ đã buột miệng đáp, “Dạ!!” Đệt! “Hự!” Trình Nguyệt Minh không kìm được phì cười thành tiếng, không ngờ cậu ta ở nhà còn thú vị đến thế.