“Bố mày vốn ghê vậy đó!” Vương Thế Hồng phát hiện lời mình nói hơi bất thường, nhưng ông chẳng buồn so đo nhiều vậy, dù sao thì Vương Húc Chi cũng chẳng trốn nổi trận đòn no này! “Cốc cốc.” Đột nhiên có tiếng gõ cửa. Vương Húc Chi mừng rỡ, thầm nghĩ ông bụt nào xuất hiện đúng lúc quá vậy? Ông đây phải hôn ổng một cái mới được! “Bố! Có khách, con mở cửa nha!” Cậu sốt sắng chạy ra cửa, cảm giác hạnh phúc sau khi tai qua nạn khỏi lộ rõ ra mặt. Cậu mở cửa, cười hì hì, “Ai vậy… Đệt! Sao lại là cậu?” Trình Nguyệt Minh đứng ngoài cửa ra vẻ vô tội, “Không chào đón tôi tới à?” “Có chứ, sao có thể không được~” Vương Húc Chi nghiến răng nghiến lợi nói. Hết cách, bây giờ là lúc đặc biệt, đại trượng phu biết co biết duỗi, lần này nể mặt cậu!