-Có chuyện gì vậy nhỉ?-Nhi đứng lên.-Đằng kia chị!- Tiểu Mỹ chỉ tay về quầy lấy đồ ăn.Nhi vội vàng chạy lại, bỏ mặc Tiểu Mỹ đang ngơ ngác. Ngó qua lớp người trong canteen , Nhi giật mình khi thấy bộ váy đồng phục,mái tóc ngắn,....Tử Hàn, -Tử Hàn!- Nhi gọi chạy lại đỡ tay cô bạn. -Nhi nè, bà xem mấy tên này có quá đáng không? Có mỗi chai rượu thôi mà họ bắt đền tôi kinh khủng.Đàn ông con trai gì mà nhỏ mọn,bụng dạ hẹp hòi! Tử Hàn như gặp được vị cứu tinh liền nói lia lịa.Nhi phải lấy tay bịt miệng cô bạn rồi quay lại nhìn nhóm người trước mặt.Họ toàn là những nam sinh,gương mặt tuấn tú ,trông ai cũng đàng hoàng tử tế cả, chắc Tử Hàn nói quá.Đó là những suy nghĩ đầu tiên của Nhi về đám người này nhưng cô lập tức muốn rút lại những lời nói của mình ngay sau đó... -Mặc kệ cô nói gì cũng được, miễn sao đền cho chúng tôi chai rượu này.Thiếu gia nhà chúng tôi đang cần nó gấp. Một người đứng ra nói.Tử Hàn khua tay: -Là các người đụng vào tôi trước, không xin lỗi thì thôi lại còn... -Lỗi do cô không để ý, chúng tôi có 5 người,chúng tôi có năm người, lại cầm đồ dễ vỡ đi lại cồng kềnh, cô thấy mà không tránh đường chẳng phải là cô sai sao? -Các người sao có thể ăn nói vô lí thế chứ? Đừng có mà ỷ đông hiếp ít nhé! Nguyệt Tử Hàn này không đền đấy xem các người làm được gì! Tử Hàn tức tối nó. -Ra là Nguyệt Tiểu thư của Ricky.Nhưng xin cô hãy cư xử có lễ độ.Chúng tôi không muốn làm lớn chuyện này. Đến đây là Tử Hàn tỉ tỉ nhà ta tức lắm, định nói gì thì Nhi nhanh tay giữ lại: -Chỉ là một chai rượu thôi mà!Tử Hàn,sai phải nhận.Chúng ta hãy làm theo những gì họ muốn. -Nhi.....Bà..............-Tử Hàn tròn mắt. -Tôi sẽ mang chai rượu khác đến trả cho các người!-Nhi vẫn mặc kệ Tử Hàn đang như lên cơn. -Vị tiểu thư đây thật sự rất hiểu chuyện.Chỉ sợ không biết cô có loại rượu này mà trả hay không thôi! Đám người kia cợt nhả.Nhi cười khẩy: -Loại Vermouth thượng hạng này, nhà tôi không thiếu. -Vậy tốt!Đúng 1 tiếng 30 phút nữa, cô đến lớp 12A1 hỏi gặp một người tên Triệu Tử Thiên.Đó là trợ lí của thiếu gia tôi.À cô tên gì? -Hạ Dương Nhi! Nhi cười ranh mãnh, kiểu này là có ý đồ gì đây( Sam:*Soi soi* Nhìn vào mắt chị ý mãi mà có thấy gì đâu?/Nhi: Ý đồ phải nhìn vào tâm can, mắt không thấy gì đâu nhóc *Kaka*) -Chúng ta đi!-Đám người kia bỏ đi.Tử Hàn nãy giờ bị tắt đài, vội hoạt động lại: -Nhi, bà đùa sao?Sao có thể... -Yên tâm đi cô bạn!-Nhi cười, nhặt cái vỏ chai rượu lên,xoay xoay trên tay- May mà cái này làm từ thủy tinh cao cấp, va đập mạnh vẫn không vỡ. -Ý bà là.........-Tử Hàn hấp háy mắt.Nhi xoa cằm vẻ tri thức: -Bà xem, cái chai này vẫn còn dùng tốt, chỉ có bị mất đi 1/2 chai rượu thôi. -Chịu bà đấy!-Tử Hàn nhún vai. Nhi chỉ cười,cầm chai rượu chạy thẳng về phía dãy B, chỉ để lại 1 câu: -Bà về lớp trước đi nhé! 1 tiếng 29 phút 29 giây 29 tích tắc....( có 1 sự phóng đại không hề nhẹ ^^).Lớp 12A1... -Phù! Cái trường này rộng kinh khủng trời đất, chạy bở hơi tai mới tìm được cái lớp này!-Nhi thở dốc, đấy cửa bước vào. -Cô bé tìm ai? Một anh chàng tiến lại hỏi.Ôi má ơi sao cái trường này lắm trai đẹp thế? Anh chàng mỹ nam này tuấn tú, nho nhã nhưng vẫn có vẻ phong lưu, lãng tử. - Một người tên Triệu Tử Thiên.-Nhi trả lời dứt khoát Anh chàng kia tỏ vẻ ngạc nhiên 1 chút rồi cười tỏa nắng: -Lần đầu tiên có một người con gái không rung động trước anh đấy.Cô bé tên gì? -Không phải việc của anh.Mà tôi còn chưa nói lớp sao anh lại xưng "anh" với tôi? Nhi nhíu mày.Cái tên kì lại này hỏi lắm. -Thì cái huy hiệu bé đeo ấy.Hình hoa anh túc là của lớp 11. Anh ta tự nhiên cười lớn, mọi ánh mắt của nữ sinh trong lớp đổ dồn về phía 2 người. -Mất thời gian quá! Tóm lại anh có chỉ cho tôi ai tên Tử Thiên không? Nhi bực mình nói.Tên kia vẫn cứ cười: -Nói cho anh biết bé tên gì đi đã! -Hạ Dương Nhi! -Ồ! Cô nhóc mới đến đã nổi tiếng đây sao? Mà anh trai thật có mắt thẩm mĩ đấy! Anh là Dương Đức Kỳ, rất vui được biết em!- Đức Kỳ vui vẻ giơ tay ra. -Không vui khi phải biết anh. Giờ thì anh có thể chỉ cho tôi rồi đấy!-Nhi nói với vẻ hết kiên nhẫn.Đức Kỳ hơi sững người thu tay lại: -Được rồi!-Nói xong anh ta quay về phía các nữ sinh đang tụ tập trong lớp.-Này các ban, Tử Thiên đâu rồi nhỉ? Đám nữ sinh hò hét ầm ĩ. -Anh Đức Kỳ hỏi tụi mình kìa! -Không anh ấy hỏi tôi chớ! -Anh ấy nhìn tôi cơ mà! Nếu Đức Kỳ không lên tiếng chả biết vụ ẩu đả với lí do vô cùng chính đáng" Đức Kỳ hỏi ai?" đến khi nào mới kết thúc. -Các bạn ơi! Cho mình hỏi......-Đức Kỳ lặp lại lần nữa. -A! Anh Tử Thiên đang ở phòng với thiếu gia ạ!-Một nữ sinh tóc bồng bềnh đi tới cố tỏ vẻ duyên dáng.Đức Kỳ không thèm đếm xỉa đến cô ta, quay sang Nhi nói: -Bé nghe rồi chứ? Nhi chẳng nói chẳng rằng quay lưng chay đi bỏ lại Đức Kỳ phía sau với nụ cười ẩn ý: "TIểu bảo bảo,rốt cục em cũng đã trở về." Nhi chạy về phía phòng chờ và cảm thấy rất may mắn vì cái phòng này rất dễ tìm.Cầm chai rượu trên tay,Nhi gõ cửa.Một nam nhân hảo soái với giọng nói nhẹ nhàng bước ra: -Cô tìm ai? -Tôi muốn tìm một người tên Triệu Tử Thiên. Nhi quá quen với việc gặp trai đẹp rồi nhưng chắn chống hám trai vẫn hoạt động hết công suất. -Là tôi.Có phải cô mang rượu đến? -Rượu của anh.-Nhi đưa thẳng chai rượu rồi bỏ đi.Tử Thiên nở nụ cười nhẹ, nhìn bóng cô chạy khuất rồi quay vào với chai rượu trong tay mà không có nghi ngờ gì.Anh cầm chai rượu đưa cho Hạo Nguyên đang ngồi trên ghế sopha. Nguyên không đưa tay ra lấy vì anh cảm thấy đúng hơn là ngửi thấy điều bất thường từ chai rượu. -Vứt đi!- Anh lạnh lùng nói. -Sao?-Tử Thiên khó hiểu nhưng vẫn vẫn đem vứt thẳng vào bồn rửa tay bằng đá granti.Va đập mạnh khiến chai rượu vỡ tan, múi nước mắm xộ ra nồng nặc. -Cái...Cái gì thế này? Tử Thiên đưa áo che mũi hét lên.Mấy tên vệ sĩ vội vàng thu dọn. -Ai mang rượu đến?-Hạo Nguyên hỏi, giữ nguyên trạng thái. -Nhóc đó.-Tử Thiên nở một nụ cười. Môi Hạo Nguyên nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo." Tiểu bảo bảo , trình độ quậy của em lại lên tay rồi!" ~~~~~~~~~~~ Tôi là giải phân cách" Ở một nơi khác"~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ -Hắt xì! Hắt xì!Hôm nay thời tiết xấu quá! Ốm rồi!-Nhi lấy tay xoa mũi rồi vô tư bước đi, đâu biết cái hắt xì vừa rồi không tự nhiên mà có.