-Chị Nhi !-Tiểu Mĩ đứng ở gara ô tô của học viện, vẫy tay gọi í ới.
-Đây, đây !-Nhi sải bước đi tới -Chị đi đâu vậy ?Lúc nãy ở canteen, em lo quá ! Chị mới đến, còn lạ nước lạ cái, sao còn chạy lung tung, nhỡ đâu ....abc....xyz....
-Stop here!-Nhi đưa tay chặn ngay bài hùng biện dài cả trăm km của em gái -Con nhóc này!Inh cả đầu chị mày rồi!Chị không bị gì đâu, đi tham quan có tí à!Mà Tử Hàn đâu?
-Chị ý kia kìa!-Tiểu Mĩ chỉ tay.Từ xa, Tử Hàn xách túi chạy tới.
-Nhi...Hộc...Hộc...Bà đi lâu vậy?Tôi chỉ đợi đến khi ra chơi mới chạy đi tìm bà đấy! Mà ra về luôn òi, tìm mãi mới thấy cái mặt bà, biết tôi lo lắm không hả? abc...xyz... str...mno...
-Được rồi!Hai cái con người này... Tiểu Mĩ đã nói nhiều rồi, Tử Hàn còn nói nhiều gấp đôi! Oh my não! Loạn xì ngầu cả luôn rồi, có nghe gì đâu! Nhi đưa tay vỗ vỗ đầu, nhăn mặt nói
-Chị Nhi, chị đau đầu ạ? Em có mang thuốc nè, chị...-Tiểu Mĩ lo lắng hỏi han.
-Thôi thôi, chị khỏi rồi, hết đau luôn rồi, không cần thuốc nữa, hơ hỡ! Nhi vội vàng xua tay, cười trừ.
-À!Tôi biết tỏng nhá!Bà sợ thuốc đúng không ?-Tử Hàn xoa xoa trán.
-Không phải tôi sợ nhá!Không biết do tôi có ác cảm với thuốc hay thuốc có ác cảm với tôi mà tôi ghét nó kinh khủng. Chỉ cần ngửi hay uống bất kì loại thuốc nào cũng khiến tôi nôn ra hết!
Nhi chau mày kể lại, như chính bây giờ cả núi thuốc đang xoay vòng khiêu vũ trước mặt cô.Tử Hàn giả vờ ngắm móng tay, buông một câu phĩ phàng:
-Ăn ở không tốt!
-Bạn bè không tốt!-Nhi chống nạnh nói lại.
-Ai mới là bạn bè không tốt?Bạn gì như bà, làm tôi lo lắng cả buổi trời, nghĩ sao...
Tử Hàn chu môi nói lại.Nhi biết là cãi nhau với con bạn thì đến sáng mai mới xong (ơ thế mấy chị không ngủ vào buổi tối ạ?)
-Là tôi, là tôi kết... Nhi nhẹ nói, xoa xoa mái tóc ngắn xoăn tự nhiên của Tử Hàn.
-Giờ về rồi nhỉ ? Bye bà nha, mai gặp !Mĩ, đi nào !- Nhi kéo tay Tiểu Mĩ đi, không quên vẫy tay tạm biệt cô bạn thân. ****** Biệt thự Hạ Dương...
-Con chào cô !-Nhi chạy tới chỗ Trình Ảnh
-Sao nào ?Đi học vui không con ?-Trình Ảnh đang liệt kê một danh sách người giúp việc và phân công việc nhà.
-Dạ, vui ạ !-Nhi chu chu môi
-Con chào cô !-Tiểu Mĩ vào sau, lễ phép nói.
-Cô hai, cô đừng nói thế, tôi... Trình Ảnh toan nói gì thì Tiểu Mĩ đỡ lời :
-Cô à, con coi cô và chị Nhi là người 1 nhà, mà người 1 nhà thì không được khách sáo như vậy !
-Nhưng...
-Con không giống chị Kỳ đâu ạ !Cô cứ gọi con là Tiểu Mĩ hay MiMi đi ạ !Cứ cô hai, cô hai, nghe xa lạ lắm !Còn nếu trước mặt mẹ con, cô cứ gọi con như vậy đi !
Tiểu Mĩ nhoẻn miệng cười.Trình Ảnh cũng mìm cười theo.
-Thôi, cô ha.. à, MiMi, con lên cất sách vở rồi tắm rửa đi.Nhi, con vào sửa soạn với cô phu nhân và cô cả chắc cũng sắp về rồi !
-Yes, madam !-Nhi và Mĩ giơ tay chào kiểu quân đội rồi chạy biến đi.
***Bữa tối... -Nhi, con lại đây ngồi ăn chung đi ! Lâm Vy Vy ngồi giữ bàn ăn sang trọng, nhìn sang Dương Nhi vẫn đứng một bên.
-Không thể, phu nhân... Nhi xua tay rối rít -Không sao, người một nhà mà !
Lâm Vy Vy hiền từ nói.Trong khi Tiểu Mĩ mắt sáng lên nhìn mẹ thì Mỹ Kỳ đập bàn « Sầm !!!» một cái :
-Nhất định không được !Nó lấy quyền gì mà ngồi ăn với mẹ con mình !
-Lịch sự vào, Mỹ Kỳ !- Vy Vy nhắc nhở. -Mày...-Mĩ Kỳ chỉ tay vào Dương Nhi- Xuống bếp mà ăn với bọn giúp việc.Vị trí của mày chỉ có thể là ở đó !
-Mĩ Kỳ !-Lâm phu nhân quát lên. Nhi ôm mặt chạy vào, che đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.Tiểu Mĩ vội xô ghế đứng dậy :
-Chị Nhi ! Chị Nhi !
-Nhi à ! Mạnh mẽ lên nào !
Trình Ảnh giữ vai Nhi, nói nhẹ nhàng.Nhi không khóc nức nở những những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên gương mặt xinh đẹp
-Nhi !Ngồi thẳng dậy !Nhìn vào mắt cô !
Trình Ảnh vẫn đều giọng, nhưng có phần cứng nhắc hơn lúc nãy.Nhi ngước đôi mắt to đẫm nước lên nhìn.Đôi mắt đẹp và long lanh khiến bất kì trái tim nào cũng rung động.
-Chẳng phải con luôn muốn trở thành một nữ cường nhân hay sao ?Nhi, một nữ cường nhân luôn rắn rỏi, mạnh mẽ và không được phép khóc trong mọi hoàn cảnh. Con nghe cô nói không ?
Trình Ảnh ôn tồn nói, nhẹ nhàng vuốt mái tóc Nhi sang một bên như sợ nếu chỉ cần 1 chút lực, viên pha lê xinh đẹp trước mắt bà sẽ vỡ tan. Đôi vai Nhi bớt run, tiếng sụt sùi cũng dần vơi đi.Nhi đã trở lại. -Cô Ảnh, con hứa sẽ không khóc vì những chuyện vặt vãnh như thế này nữa đâu !
-Ngoan lắm !Giờ phải đi ra thôi !
Trình Ảnh mỉm cười.Vừa đi ra khỏi phòng Nhi đã bị Tiểu Mĩ đứng đó hỏi tới tấp :
-Chị, chị có sao không ?Chị đừng buồn nữa nha ! Mặc kệ chị Kỳ, chị đừng quan tâm những gì chị ý lúc nãy nha chị !
-Chị hết buồn rồi, Mĩ !-Nhi mỉm cười.Cô cười, đẹp như 1 thiên thần.
-Đó, chị cười đẹp lắm !
Tiểu Mĩ vui vẻ nói rồi kéo tay Nhi đi ra phòng khách.Ở đó, Lâm phu nhân, Mỹ Kỳ và Trình Ảnh đang ngồi.
-Có chuyện gì vậy ạ ?
Tiểu Mĩ thắc mắc.Nhi cũng cảm thấy hiểu.Trình Ảnh nhẹ nói :
-Hai con ngồi xuống đi !
Sau khi yên vị trên cái ghế sofa lông vũ xinh đẹp, Nhi mới đưa mắt lên nhìn.Có vẻ căng thẳng đây ?(hóng, hóng !Cho sam biết với * nhìn chăm chú*)
-Bây giờ, cả nhà đông đủ, tôi muốn nói 1 chuyện !-Vy Vy phu nhân nhè nhẹ thở ra
-Chuyện gì thì mẹ nói nhanh lên !Con còn phải lên sơn lại cái móng tay !
Mĩ Kỳ kiêu kì nói, đưa móng tay lên ngắm nghía.Nhi nhăn mặt, tự nghĩ :
-Móng tay chị ta đỏ chót thế, sơn lại làm gì nữa ?
-Tôi quyết định... sẽ nhận Dương Nhi làm con nuôi !-Lâm Vy Vy nhấp một ngụm trà. Cả 4 con người còn lại tròn mắt nhìn bà ta.Trong khi Tiểu Mĩ mắt sáng lên vui sướng thì Mỹ Kỳ lại đầy sự tức tối :
-Mẹ ! Mẹ nghĩ lại đi !Mẹ đang đùa con đúng không ?Nghĩ sao từ một con ở nhờ lại làm tiểu thư Hạ Gia cao quý ?
-Ta đã nghĩ đến việc nhận Dương Nhi làm con nuôi từ lâu, chỉ là chưa nói với ai cả.Ta đã bàn với Trình Ảnh và bà ấy đã đồng ý.-Lâm Vy Vy thở ra đều đều.
-Con không thể chấp nhận việc này !-Mỹ Kỳ đứng phắt dậy
-Con có thể bỏ đi khỏi nhà !
Bà Vy Vy liếc mắt, răn giọng nói.Biết không thể làm gì để thay đổi quyết định của mẹ, Mĩ Kỳ vùng vằng bỏ lên lầu.Dương Nhi thấy tình hình không ổn vội nhẹ nói :
-Phu nhân, con nghĩ không nên...
-Con đừng lo !Mĩ Kỳ ích kỉ quá rồi !
Bà Vy vy nhẹ nhàng nói với cô
-Nhưng mà... Dương Nhi không nói hết câu thì bà Vy Vy đã ngắt lời
: -Không nhưng nhị gì cả !Mốt sẽ có buổi tiệc ra mắt cho mọi người biết đến con. Quyết thế đi !Giờ, mọi người đi làm việc của mình đi !
Rồi bà ta đi lên phòng.
-Haizzz !Sao tự nhiên vậy trời ?-Nhi thở dài não nề, ngồi nghịch xuống ghế sofa.Chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ trở thành 1 tiểu thư của tập đoàn lừng lẫy Hạ Dương cả. Chả trách, trước mặt phu nhân, cô Ảnh luôn gọi mình là tiểu thư, rồi phu nhân luôn đối tốt với mình.A !Cô Ảnh, nãy giờ cô ấy chưa nói gì ?
-Cô !Cô Ảnh !-Nhi lay lay Trình Ảnh, khiến bà bừng tỉnh khỏi vòng suy nghĩ rối ren.
-À...Ừ cô đây ! -Sao nãy giờ cô im lặng quá vậy ?-Nhi cau màu -Không có gì... !Cô đang nghĩ về buổi tiệc hôm sau .
Trình Ảnh mỉm cười.
-Cô...Con không nghĩ mình trở thành Hạ Tiểu thư là tốt đâu !
Nhi chớp chớp mi mắt
-Nhi... Ở đời, không mấy khi có thể gặp được điều may mắn, người tốt như phu nhân. Con không thể từ chối !
-Con...
-Vả lại, nếu con trở thành Hạ Tiểu Thư thật sự, con có thể giúp đỡ cô Ảnh nhiều mà !
Nhi im lặng, không nói.Trình Ảnh liền đứng lên, nắm lấy tay cô :
-Nào, Nhi !Đi ngủ sớm đi !Mai cô sẽ giúp con sửa soạn lên phòng trên !
-Phòng tên là sao ạ ?-Nhi thắc mắc
-Ngốc !Là tiểu thư sao có thể ở phòng gia nhân được !Thôi !Con đi ngủ đi !
Chờ Nhi đi vào phòng, ánh mắt Trình Ảnh sắc lại.Bà nhẹ rút điện thoại ra, chọn 1 dãy số, ấn gọi.Xong ,bà tắt mát, lôi từ trong túi áo ra 1 sợi dây chuyền có mặt là viên ruby hình mặt trăng nhưng lại bị mất một nửa bên dưới,Thở dài, Trình Ảnh đi về phòng, miệng lẩm bẩm :
-Vạn sự tùy ý trời !
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
65 chương
7 chương
26 chương
61 chương
20 chương