biết rằng nếu ko chịu giải thích gì đó, có lẽ anh chàng này sẽ chẳng chịu bỏ qua, tôi đành tìm cách nói lòng vòng. “tháng sau tôi nghỉ ở Chereston rồi..” “ah há.. sang Windsor?” “chưa biết nữa.” “cứ qua đó đi, tôi nói ông Hải cho..” hình như ông Hải là ông mặc áo thun trắng hôm nọ, giám đốc điều hành của Windsor, trong hội TNR club.. tôi lắc đầu khẽ. “ko cần đâu, tôi sẽ tự nộp đơn vào. nếu họ thấy ok thì nhận thôi.” “sao Yên cứ phải chọn con đường dài hơn, khó đi hơn trong khi đã có con đường tắt sẵn ình?” “đi đường dài thì khi tới đích ta sẽ thấy chân vững vàng hơn.” “mất thời gian!” “còn trẻ mà, sợ gì thiếu thời..” đang nói, tôi chợt nhận ra hình như mình đang chạm vào nỗi đau của Thắng, tôi im bặt. còn Thắng lại nở 1 nụ cười nửa miệng, khinh khỉnh. “Yên nên biết rằng đôi lúc ta chỉ có thể chọn đường tắt để đi mà thôi.” “vậy anh đang đi đường tắt? đi đến đâu?” “đến nơi có tiền. chỉ cần có đủ tiền…” “sao phải cần tiền?” Thắng chống cằm nhìn tôi cười, chẳng thèm trả lời, giọng tôi vừa tức vừa giận.. “sao anh luôn có vẻ bí hiểm vậy? cả Khải nữa. chỉ giỏi làm người ta lo lắng và nhức đầu.” “lo lắng cái gì?” “bệnh của anh.” cuối cùng tôi cũng ko chịu nổi mà nói ra. mặc kệ những gì Khải dặn, đằng nào sớm muộn gì hắn cũng phải cho tôi biết chứ. “bệnh của tôi???” Thắng đang uống ly bia bỗng sặc ra, như thể anh ta bị sốc trước những gì tôi vừa nói. “đừng ôm một mình nữa… tôi biết chẳng giúp gì được nhưng…có thêm người chia sẻ cũng tốt mà…” “khoan.. tôi bệnh gì hả?” “viêm xương.. rồi thoái khớp hóa gì đó…” “thoái hóa khớp do viêm xương mạn tính.” “uh đúng rồi.” ngay sau khi tôi xác nhận căn bệnh Thắng nói, tôi nhận ra có cái gì đó ko theo suy đoán của tôi. Thắng ko cho thấy là anh ta bị xúc động trước việc tôi nhắc tới bệnh tình của hắn, mà hình như có vẻ gì đó ngỡ ngàng, từ ngỡ ngàng chuyển sang điềm nhiên, rồi cừơi haha.. “thật tếu lâm” “sao?” “uh, tôi bệnh đó, Yên có…bỏ lão bếp trưởng đó để yêu tôi ko?” “đừng giỡn kỳ cục.” “hèn gì tự nhiên bữa nay tốt với tôi vậy..” “anh ko bệnh sao?” ko biết diễn tả cảm nghĩ của tôi thế nào, nhưng thái độ và phản ứng của Thắng làm tôi thấy khó hiểu.. mặt tôi bây giờ chắc là trông rất…ngu! “Yên trả lời câu hỏi đó trước đi.” “hả?” “nếu tôi bệnh, Yên có ..dành cho tôi chút tình yêu nào ko?” “nếu..? nghĩa là ko?” “ack, làm ơn trả lời đi chị hai.” “nếu vì anh bệnh mà yêu anh thì đâu phải tình yêu, là sự thương cảm hoặc…thương hại thôi.” “trời ơi, có cần tàn nhẫn vậy ko????” Thắng làm mặt đau khổ, rồi gục đầu xuống bàn, giả vờ khóc rưng rức. bộ dạng này của hắn bắt đầu khiến tôi càng tin hắn khỏe như voi! “nếu ko phải anh, thì là ai chứ..” thực ra câu hỏi đó tôi chỉ buột miệng nói thôi, ko ngờ Thắng có vẻ bị bắt bài, hắn ngưng mọi cử động và đầu vẫn gục dưới bàn. tôi bèn dùng tay lôi anh ta dậy.. “làm ơn đi, các anh làm tôi nhức đầu quá!” Thắng xúc 1 con nghêu, cho vào miệng nhai chóp chép, có vẻ đang suy nghĩ.. tôi vẫn chờ đợi nhìn anh ta. “vì hắn đã dám đem tôi ra thế mạng, nên tôi ko việc gì phải giấu nữa.” “ý anh là sao?” “nhưng Yên đừng nói với con bé kia, với tính cách của Vân, chắc sẽ ko ổn đâu.” “vậy là………………..” “Yên có biết tôi đánh tennis chỉ thua ai ko?” “..ko…” “nếu ko phải hắn bị thoái hóa khớp, có lẽ giờ vẫn còn cùng tôi mỗi chiều lên sân banh..” tim tôi bỗng dưng như ngừng đập. Vân, bằng tình yêu của nó, đã linh cảm đúng..chỉ có tôi nghĩ tùm lum, có lẽ vì với tôi chẳng có tình yêu nào dành cho họ. người mà Thắng đang nói tới, chỉ có thể là anh, chàng bác sĩ lạnh lùng có đôi mắt sâu và buồn vời vợi.