tôi vẫn giữ tròng mắt thẳng 1 hướng, kiên quyết chờ câu trả lời, Khải cũng chẳng kém gì, mắt nhìn tôi đăm đăm ko chút dao động. chúng tôi cứ như thế khỏang hơn nửa phút, thì Khải mới mở miệng. “Yên khác Vân quá.” “anh đừng nói lảng đi. Thắng…..ko bệnh gì chứ?” “Vân ngang tàng, xông xáo, mà lại dễ thuyết phục, còn Yên cứ nhún nhường nhưng lại vững vàng cứng cáp như cây xương rồng.” rầmmmm. tôi vừa.. đập bàn. thật ra tôi ko có định làm như vậy, chỉ vì..tôi đang cần biết sự thật mà anh ta lại cứ tránh né đi. “anh nghĩ Yên rảnh rỗi ngồi đây nghe anh miêu tả tính cách của bọn Yên hay sao??” “………” “Yên đã bảo nếu anh ko muốn nói, Yên sẽ tìm cách khác. chính anh bảo Yên hỏi đi.” “……..” “anh biết Yên ghét sự im lặng của anh lắm ko? anh ôm mọi việc trong đầu, để mặc người ta cứ phải suy đoán” “vậy thì đừng suy đoán” tôi đến tức điên với cái…gã này. ko hiểu sao tôi từng tơ tưởng yêu thương anh ta cơ chứ. có lẽ tôi thật sai lầm khi nghĩ rằng có thể hỏi ra điều gì đó ở Khải, đúng là 1 sai lầm. “10 phút nữa Yên phải làm ca chiều, thôi dừng ở đây. coi như Yên làm phiền anh.” tôi dằn tờ bạc trả tiền bữa cơm lên bàn, rồi đứng dậy, trong lòng vừa giận vừa hụt hẫng vô cùng, chợt Khải chụp lấy cổ tay tôi.. “Yên ngồi xuống đi, tôi nói.” ………… phải mất ít lâu tôi mới lấy lại trạng thái cân bằng để ăn tiếp dĩa cơm phần, giọng Khải vẫn ấm vẫn trầm mà sao tôi nghe như sấm sét. những ý nghĩ mơ hồ giờ đã hiện ra rất rõ. tấm phim đó là của Thắng. chính anh chàng bảnh trai, nhiều chuyện và bí hiểm ấy. “do lúc bé bị nứt xương ko xử lý tốt, nên nó bị viêm xương mạn tính suốt 7 năm..” “trời… ko nghiêm trọng chứ?” “bây giờ thì thành thóai hóa khớp rồi.. phải thay..nếu ko muốn tàn phế.” Khải nói rất đều, nét mặt anh nặng nề ko thể tả, tôi bỏ luôn ko ăn nổi nữa. “thay khớp?” “uh.. đi nước ngoài phẫu thuật thì tỉ lệ thành công sẽ cao hơn..” “nếu vậy thì kết quả sẽ tốt chứ?” tôi nhìn Khải chờ đợi, cố hi vọng vào 1 tình hình khả quan, ít ra nó ko phải bệnh ung thư hay nan y gì đó, ặc ặc. “có thể.” “mà bị vậy sao hắn còn ham chơi tennis vậy trời..có ảnh hưởng ko anh..?” “có chứ. vì vậy, tôi luôn ko muốn nó chơi..” “sao anh ko cản??” “nó chơi ko phải chỉ vì thích, còn vì kiếm đựơc tiền..” “hả?” “uh, những khoản tiền ko ít…” Khải nói nhưng mắt anh ko nhìn tôi, ngó mông lung ra hướng cửa rồi 1 lúc sau, căn dặn tôi bằng giọng hơi van nài. “nhưng Yên hãy xem như ko biết gì và đừng hỏi Thắng gì cả. Yên hiểu ko?” “uh, hiểu mà.” “Yên ăn hết đi, cũng trễ giờ chiều rồi. tôi đưa Yên về.” “ko sao, anh cứ đi trước đi. gần đây thôi chứ có xa đâu..” mặc dù tôi đã nói vậy nhưng Khải vẫn chờ tôi ăn hết dĩa cơm, rồi cùng tôi ra tới cửa quán..tôi phải đẩy Khải đi và bảo rằng muốn tự mình về, anh mới chịu lấy xe đi.. bóng Khải cũng đơn độc như Thắng vậy. tôi tự hỏi họ có phải luôn ở gần nhau ko, sao ai cũng có vẻ đang sống 1 thế giới riêng hết..chuông điện thoại tôi chợt reo, số máy của sư huynh. “em muốn bỏ việc hôm nay luôn sao??” “tự nhiên…em muốn nghỉ. anh cho em nghỉ chiều nay nha.” “hả??” “sorry bếp trưởng!” tôi nói nhanh rồi tắt máy gấp trước khi gã phát xít trong hắn lại hiện lên thể nào cũng bắt tôi về bếp cho coi. nhưng lúc này tôi chẳng có tâm trí nào để làm việc nữa hết, tôi đã quá..vô tâm với Thắng. ……… nghĩ ngợi thế nào, tôi bắt 1 chuyến xe tới sân tennis hôm trước, tôi ko biết tại sao, có lẽ tôi muốn nhìn thấy Thắng. mặc dù lẽ ra giờ này anh ta phải đang ở cơ quan mới đúng.. “chị tìm ai đấy?” một thanh niên trẻ có vẻ như là nhân viên của sân lên tiếng hỏi khi thấy tôi lóng ngóng ngó tới ngó lui. “àh… tôi..tìm người quen..” “tên gì? đánh hôm nay sao?” “tôi ko chắc nữa..anh..có biết Thắng ko?"