“chị về trễ thế?” giọng Vân hỏi tôi từ cái góc bàn nó vẫn ngồi học bài, nhưng hình như nó chỉ hỏi có lệ thôi. “uh, chị đi thăm bếp trưởng..bị bệnh..” “lại có ngừơi bệnh hả..” Vân yểu xìu, mặt nó ko có chút sinh khí gì, nghe kiểu nó hỏi thì tôi đâm ra lo lo. “em sao vậy?..” “chị ơi…Khải…” “Khải sao??” “hình như ảnh…bị bệnh…gì đó.” “hả? em …sao em biết??” tôi vội ngồi xuống nắm vai Vân, lòng cũng hoang mang theo nó con bé vẫn giữ bộ mặt căng thẳng. “hồi chiều ..đi ăn.. em thấy ảnh mang theo 1 đống hồ sơ..” “uh, rồi sao?” “em cầm lấy định xem chơi.. mà ảnh giật lại, còn quát em nữa..” “trời..” “em hỏi sao ko cho em coi, của ai..ảnh nói biết gì đâu mà coi.” “….” “em nghi lắm, chắc nó là bệnh án của ảnh..” ack ack. mặt Vân vừa suy nghĩ vừa lo lắng như thể nó đang bị chuyện gì đó ám ảnh, khiến tôi cũng tóat cả mồ hôi theo. đành cố gắng trấn an nó.. “Khải là bác sĩ thực tập mà.. cầm theo bệnh án là bình thường, em đừng nghĩ lung tung!” “nếu là bệnh án của ai đó sao anh ta phải phản ứng như thế? vô lý lắm..” “thôi đi, em bị nhiễm phim Hàn nặng quá rồi đó.” “ko, em linh cảm có gì ko ổn nên em đã tranh thủ trộm 1 tấm phim nhét vào túi của em …” “gì chứ??..” “mai em sẽ nhờ chú phụ huynh chỗ em dạy kèm, chú ấy là bác sĩ… xem là bệnh gì!!” trời ạh..tôi ko nghĩ Vân lại nhạy cảm thế nhưng cái cách nó nói về linh cảm cũng làm tôi bắt đầu thấy bất an. thời gian qua Khải và Thắng đã gần như 1 người thân, như anh em..của chúng tôi. “xem thì sao..chỉ có tấm phim biết là của ai đâu!” “có kết quả rồi thì em sẽ gặn hỏi cho ra!” cô nhỏ tỏ ra kiên quyết và quay mặt vô bàn, chúi mũi vào quyển sách nhưng tôi bíêt nó chẳng học được gì đâu.. hi vọng là nó linh cảm sai. ……… sáng Chủ Nhật, Vân xách xe đạp đi dạy, ko quên mang theo tờ phim Xquang, tâm trạng nó xem ra vẫn ko sáng sủa gì hơn hôm qua, nó thương Khải thực lòng rồi. tôi cũng sốt ruột ko kém nó, cả ngày đọc công thức mấy món bánh mà có nhớ được cái nào đâu. đến gần trưa thì nó về..tôi lập tức hỏi ngay. “sao rồi?!” “sao gì.. ông ấy nói để tuần sau mới trả lời cho em vì đang bận gì đó.” “trời ơi…” “thôi đợi vậy.. mà có gì chị thăm dò Thắng thử” Thắng á? phải rồi, họ ở cùng phòng, lại thân nhau, có lẽ Thắng cũng phải biết nếu Khải bị bệnh gì đó.. nhắc mới nhớ, 2 lần tôi thấy Khải mua rất nhiều thuốc, bảo là nghiên cứu, mà nghiên cứu gì chứ, bác sĩ chứ có phải dược sĩ đâu. tôi ngốc thật! “chị có nghe em nói ko??” “àh.. có..để gặp chị hỏi.” “sớm nha…” tôi định hỏi sao nó ko hỏi Thắng luôn mà nhờ tôi, nó cũng thân với Thắng y như tôi đấy thôi? nhưng vì thấy bộ dạng của nó chẳng khác nào cọng bún thiu, tôi chỉ gật đầu hứa với nó.. và vì đã hứa, tối đó tôi nhắn tin hẹn Thắng ra sân sau, cái chỗ mà người ở trọ hay đánh cầu lông buổi tối ấy.. khoảng 8h tối, anh chàng xách theo 1 bịch…cá viên chiên nóng hổi. chắc mới mua ở đầu ngõ. “đừng nói Yên muốn tỏ tình với tôi nghen!” “ack..ko dám đâu…tôi có chuyện cần hỏi…” Thắng ngồi xuống, ghim 1 viên cá đưa cho tôi, trong bịch còn có cả 2 lon bia nữa, anh ta khui ình 1 lon. “chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?” “anh có biết… Khải ấy… sức khỏe tốt ko?” “Khải? sức khỏe?” “ý tôi là Khải có bệnh tình gì ko ấy?” Thắng giữ lon bia trên miệng, ngó tôi tròn mắt, dường như anh ta vẫn chưa hiểu tôi muốn hỏi cái gì. T___T “Vân nói , nó nghi Khải bị bệnh nặng gì đó mà giấu nó” khi tôi vừa nói hết câu, Thắng bật cười như vừa nghe chuyện tếu lâm nào đó làm bia văng tung tóe.