Thắng siết chặt quai túi vợt, vẻ mặt như sẵn sàng lao vào cuộc chiến sinh tử, tự nhiên tôi cũng bị anh ta làm cho hoang mang theo. “ko cần biết người đó là ai…tôi phải đá anh ta ra khỏi Yên.” “ôi trời..mặc dù ko yêu anh, nhưng tôi cũng ko nghĩ là mình yêu gã ấy đâu.” “vậy hứa đi, trong vòng 2 tháng, ko hẹn hò với anh ta.” “sao tôi phải hứa 1 điều như thế? để làm gì?” “vì tôi. làm ơn đi.” nét mặt Thắng rất tha thiết, tha thiết đến nỗi tôi từ chỗ đang cứng rắn, bỗng như bị thôi miên..xiêu theo.. chắc do 1 phần ánh mắt cậu ta có cái gì đó quá buồn. giờ tôi mới nhận ra điều đó. bảnh trai, sáng sủa, hiếu chiến, nhưng Thắng có đôi mắt sâu và xa vời làm sao. như là…như là.. bất mãn với cuộc đời vậy. “ok, ko hẹn hò với hắn. haha, đằng nào thì tôi với cái gã đó làm gì có chuyện hẹn hò nhau..” “then kiu!!” “coi như trả ơn mua cháo với sửa điện thoại cho tôi đó..dù ko hiểu tại sao lại là vì anh mà hừa như vậy.” “hehe..” “anh đừng có nghĩ là dành ra 2 tháng để khiến tôi..yêu anh.. tôi còn chưa tính sổ vụ anh nói với mẹ tôi rằng anh là bạn trai tôi…” tôi vừa chuẩn bị tuyên án, thì tên bị cáo Minh Thắng đã vội vã đứng dậy, xách cái túi lên, định chuồn êm mà tránh phiên xử tội sao?? >__< “thôi về ăn cơm, pa Khải chắc đợi lâu rồi..” “êh…êh…tôi đang hỏi mà?…ai cho anh nói vậy hả?” tôi đuổi theo Thắng, còn hắn thì bước mỗi lúc 1 nhanh, rồi chạy.. tôi cũng chạy theo tới khu B thì ko tiện vào nên đành dừng ở ngã ba, bỗng anh chàng đó quay lại, đưa tay vẫy tạm biệt tôi và nháy mắt cười.. mặt trời đã lặn tự khi nào. ……………………. tôi đã giữ được lời hứa đó suốt hơn 1 tháng, dù thực sự mà nói, nếu bắt tôi hứa…12 tháng cũng được, bởi như tôi nghĩ, chẳng đời nào tôi lại đi..hò hẹn với Quân bếp trưởng. thế mà 1 ngày chiều thứ bảy, tôi có nguy cơ vi phạm lời hứa chỉ vì… 1 vụ bốc thăm. số là Chereston mừng kỷ niệm 5 năm thành lập khu nhà hàng Âu, mọi nhân viên thuộc bộ phận này đều có 1 lá phiếu để tham gia, giải nhất 1 chuyến du lịch Xuyên Việt gì đó, giải 2, giải 3 là mấy thứ đồ điện gia dụng như tủ lạnh, ti vi.. đáng nói ở đây là giải khuyến khích. một cặp vé vào khu vui chơi và xem phim nữa. và tôi trúng được giải đó. ^o^ thực ra tôi đã định bụng rủ con Út, lâu rồi chị em chúng tôi ko có gặp nhau nhiều.. lúc trước khi bỏ ra khỏi nhà, tôi vẫn hay cùng nó đi ăn bột chiên, coi ca nhạc ở mấy sân khấu sinh viên… “sướng nha, đi với bồ hen cưng?” anh Thanh, phụ bếp mới, rất cởi mở quàng vai tôi hỏi, kèm theo cái xuýt xoa đối với cặp vé giải thưởng. “ah, chắc em đi với em gái..” “trời ạh. mấy cái vụ này đi với người yêu mới thú chứ..” “vấn đề là..em chưa có người yêu..” “gì cơ? Hồng Yên của chúng ta dễ thương thế mà chưa có ai nhận thấy sao?..” “hihihi…” tôi cười nhưng mặt cũng hơi quê quê, dù biết anh Thanh ko có ác ý khi nói câu ấy. có điều, mấy nhỏ phục vụ với phụ bếp mới ở đây đa số trạc tuổi tôi hoặc nhỏ hơn tôi, hầu như ai cũng có bạn trai hết cả rồi… “hay cho anh đi với em nhé?” “huh? O___o” tôi tròn mắt nhìn anh Thanh còn mọi người xung quanh thì cười ồ, cái anh này vui tính thật đấy.. giọng sư huynh tự nhiên ở đâu chen vào. “7 giờ mấy rồi , về ăn cơm với vợ đi ông?!” “tôi chưa có vợ mà bếp trưởng..” “vậy về ăn với ai cũng được, tha cho cô bé này đi.” anh Thanh quay sang nhìn tôi rồi gãi đầu cười khì, tôi cũng nhún vai chào tạm biệt anh… rồi nhét 2 tấm vé mời vào túi áo. “về chưa?” “ah.. bây giờ về luôn… anh lại chở em về hả?” “ack. tôi có phải xe ôm của em đâu” “tại anh hỏi..” “đi cùng .. ra cổng thôi.” tôi “àh” 1 tiếng rồi cũng đội nón, quàng túi đi chung với anh ta ra cổng.. nói là đi chứ đúng ra tôi gần như bước marathon, gã ấy đi nhanh kinh khủng, lúc nào cũng làm như vội vã. “huk..huk.. anh đi…chậm chút được ko..hic hic.” “sao?? tôi đi nhanh hả?” “chân anh bước 1 bước bằng em bước 2 bước! T__T” “ah há…haha…chân em ngắn! hahah...."