tôi quay phắt lại nhìn mẹ tròn mắt, bạn trai gì ở đây chứ? “cậu ta..là bạn trai con hồi nào trời?” “ko phải sao quan tâm xông xáo chuyện của con vậy?” “ah..thì.. ai biết.” -__- mẹ tôi cười tỏ vẻ thông thạo mọi ngóc ngách suy nghĩ của con gái, rồi đánh nhẹ vào vai tôi.. “đang còn làm giá chứ gì..mẹ biết mà..” “..ko..ko phải…” “hay đang chọn lựa? mà nếu chọn thì chọn người giống ba con ấy.” ack ack. xem mẹ kìa. khoe chồng thấy rõ luôn. ^_^ giống ba ư? có …giọng giống giọng ba thôi thì được ko? T____T …. vì nghỉ làm nên tôi về nhà trọ nằm ngủ tới hơn 5h chiều, lâu rồi ko được ngủ nhiều như thế. bỗng có người đập cửa phòng tôi. “Yên sao rồi? thấy khỏe hơn ko?” “đỡ rồi…ngủ 1 giấc thấy khỏe lắm!” “hả?? con gái mà ngủ ngày! chồng nào dám lấy..” “ai bắt anh lấy đâu..” trong lúc tôi nói, Thắng cúi thấp người quan sát vẻ mặt tôi, khiến tôi thấy ngượng..và phải kiếm chuyện hỏi để xua cái ko khí này đi.. “mà anh sang có chi hung?” Thắng ko đáp, cũng ko xô cửa vào phòng như mọi khi, chỉ đứng yên hỏi tôi 1 câu khác.. “điện thoại sửa chưa?” “chưa.” “đưa đây.” nghĩ Thắng chắc định đem sửa dùm, nên tôi quay vô lấy đưa cho anh ta.. Thắng tháo sim tôi ra rồi nhét nó vào máy của mình, còn cái điện thoại của tôi thì hắn cất lại trong túi. “Yên cầm xài tạm cái này của tôi..” “huh? còn anh thì sao?” “ko phải lo.. tôi còn 1 cái khác..hehe” nói xong Thắng tự khép cửa phòng lại, rồi lùi đi sau khi giơ tay chào tôi.. “ngủ tiếp đi, Nobiyen.” Nobiyen? 1 cái tên? hay tiếng…nước ngoài? tôi vội túm áo hắn.. “khoan, Nobiyen là gì???” “biết Nobita ngủ ngày ko?” trong tích tắc tôi suy nghĩ ra ý chọc phá của Thắng, anh ta đã vọt chạy đi mất tiêu..>__< đồ…con nít..-____- ……….. lẽ ra tôi đã hỏi Thắng về chuyện giữa anh ta và sư huynh buổi sáng, nhưng nói 1 hồi thì tôi lại quên béng đi.. cho nên đợi tối ăn cơm tắm rửa xong, tôi nhắn tin cho Thắng, hỏi thực ra 2 người họ đã nói cái gì.. vậy mà câu trả lời của Thắng .. lại trớt quớt. “muốn biết thì sáng hỏi gã ấy đi. ngủ ngon, Nobiyen” trời ơi. tôi tự dưng có 1 cái nickname kỳ cục dễ sợ. nhỏ Vân mà biết thế nào nó cũng khoái chí hùa theo cho coi. ặc ặc. “chị làm gì nhìn em lấm lét vậy?” “à…ko, em đang đọc gì kia?” “cuốn truyện chị vác bên đó về nè…còn hỏi nữa.” “ủa vậy hả?” tôi bò tới xem quyển sách mà Vân đọc ngấu nghiến suốt từ chiều tới giờ, cuốn “If you are here” tôi mượn của Thắng hôm qua. “bộ hay lắm sao mà em đọc say sưa vậy?” “hay áh. em thích nhân vật Jason trong truyện….” “kể chị nghe đi -__-” “trời. chị phải đọc chứ… kể làm sao thấy hay…” nhìn quyển sách dày hơn 200 trang, tôi đã thấy oải, hic hic.. nào giờ tôi có đọc ba cái loại này đâu.. toàn coi sách nấu ăn ko à. T__T “thôi em đọc hết đi rồi kể chị. chị lười…tra từ điển lắm” tôi cười hì hì, Vân cũng cười theo. và nó tiếp tục cắm cúi vào quyển sách khi tôi bắt đầu ôm gối lim dim.. có lẽ hôm nào phải đọc thử mới được.