Thắng giơ tay nói to và chú Ngọc gật đầu..tôi – Thắng đánh với chú Ngọc và Loan. ặc ặc. tôi nghĩ ít ra thì phải dạy tôi trước chứ. “đứng trên lưới, banh tới chỉ việc quất nó qua bển, ok?” “uh…” “nếu banh xuống sâu thì để tôi.” “uh..nhưng… anh ko dạy tôi cách đánh sao?” “hôm nay Yên đánh cho đỡ buồn thôi, muốn học thì ko phải 1 bữa là xong” okay.. đánh cho đỡ buồn…cứ xem nỗi buồn như trái banh, tống nó đi. với suy nghĩ đó, tôi ôm khư khư cây vợt nặng hơn 2kg, cứ thấy banh tới tầm tay là quất hết mình, có trái nó văng lên rào lưới, có trái bay tuốt vào vách chắn cuối sân, đánh cái rầm.. còn có trái xông thẳng vào mặt chú Ngọc nữa. T______T họ ko bực dọc mà…cười lăn cười bò… ban đầu tôi còn quê quê, nghĩ mình giống con hề nhưng chốc sau tôi cũng quen, đâm ra thấy vui… lúc nào đỡ được banh mà ko bay ngòai quỹ đạo thì tôi thấy phấn khởi ghê lắm ^___^ thoáng chốc, tôi cảm giác mình ko còn buồn chán nữa. Thắng nói đúng. – rồi sẽ muốn, rồi sẽ biết. ko ai tự nhiên sinh ra đã mê làm đầu bếp, ko ai tự nhiên sinh ra đã biết đi. quan trọng là mình có thử hay ko mà thôi. ko mở cừa thì ko biết bên trong có những gì… “vui chứ?” “uh…vui..” tôi đáp, trả lại bộ đồ cho Thắng cất vào tủ, Loan cũng thay áo sơ mi ko tay và quần jean lửng.. trông xinh xắn hơn cả khi nãy. ba Loan rủ chúng tôi đi ăn khuya.. “ko, cô bạn của cháu hôm nay hơi mệt. để dịp khác” Thắng từ chối, và 2 người lớn gật đầu, riêng Loan có vẻ thất vọng… “hôm nay…anh ko như mọi lần… Loan ko thích.” mặc dù Loan nói giọng nũng nịu, nhưng tôi vẫn cảm giác có gì đó bất mãn.. Thắng tỏ vẻ khó xử, anh ta kéo Loan ra chỗ phía sau, ko biết là họ làm gì, nói gì, nhưng hình như Thắng đang giải thích, và cả năn nỉ nữa.. trong tôi có 1 câu hỏi lớn – “quan hệ của họ là thế nào?” ……………….. cơn thèm ngủ của tôi qua đi và thay vào đó, là sự tò mò khó cưỡng lại, về Loan, về những người tôi vừa gặp. Thắng ko có gia đình, nên hẳn ko phải họ hàng, vậy…họ là ai? “toàn là đại gia cả.” “huh?” “ko phải Yên thắc mắc về họ sao?” “uh… mà sao anh quen họ vậy?” “khi muốn tiếp cận thì ai mà tôi lại chẳng quen được.” câu nói của Thắng làm tôi khá bất ngờ, nó khiến tôi “hả?” 1 tiếng to ngay sau lưng anh ta.. có lẽ do nghĩ tôi hiểu lầm, Thắng vội đính chính. “ko phải nói Yên, tôi quen Yên ko vì mục đích nào cả…” “ủa ko lẽ anh cố tình tiếp cận họ và vì 1 mục đích nào đó?” “có thể nói vậy.” tôi nghe tiếng Thắng cười khẽ, hơi…đểu, xin lỗi nhưng thực tình tôi ko biết dùng từ nào diễn tả thái độ của anh ta lúc đó. Thắng ko đơn giản như tôi vốn biết. … “chị, em bắt quả tang rồi nhé!” Vân chống nạnh đón tôi ngay khi tôi vừa đẩy cửa phòng nét mặt láu lỉnh.. “bắt quả tang gì?” “Thắng chở chị… đi chơi mới về phải ko?” “đi đánh tennis, mà thế thì sao?” “có sao đâu.hehe” cái kiểu cười gian xảo của Vân cứ như là.. nó nghĩ tôi và Thắng đang…quen nhau vậy.. “đừng có xuyên tạc vụ việc đó cô nương!