Quân sư huynh nhìn thoáng qua mặt tôi, ko nói câu nào, cũng ko la lối gì… mà có gì để la chứ?! tôi thay đồng phục, mang tạp dề vào và làm công việc của mình, suốt cả buổi sáng sư huynh hầu như ko ngó ngàng tới tôi.. vậy mà đến trưa khi tan ca ăn cơm, hắn ko rời bếp mà ở lại, và còn gọi cả tôi nữa! “sao ạ?” “làm thử món hôm qua.” “món hôm qua?” “couple cream rice” “ơ… anh đi 1 mình à??” “với em gái tôi. hôm qua tôi quay lại đó nhưng em đã về rồi… tôi đã gọi nó đi cùng.” thì ra là vậy. thì ra là anh ta có bữa tiệc ở Montana còn tôi thì ko.. sao anh ko quay lại sớm hơn chứ??! T_T do lệnh của bếp trưởng nên tôi phải ở lại, cùng anh ta làm thử món couple cơm..loại cơm dẻo Nhật Bản và sốt barbecue với kem tươi béo nhẹ, 1 miếng gà nướng mật ong.. món này cũng ko khó mấy…nhìn hấp dẫn khủng khiếp… bụng tôi đói cồn cào.. “ngồi xuống ăn đi.” chỉ chờ có thế, tôi xộc ngay cái muỗng của mình vào đĩa cơm và ăn thử…Quân Sỹ bếp trưởng vẫn ngồi chống cằm nhìn. “thế nào?” “cũng ngon!” sư huynh liếc nhìn tôi rồi cũng dùng muỗng thử, tách 1 miếng gà cho vào miệng.. nhưng anh ta nheo mắt lắc đầu. “ko, thiếu cái gì đó…” “vậy hả?” “tôi nghĩ… hình như là…nên thêm tiêu xanh?” đừng nhìn tôi. tôi có ăn món ấy ở Montana đâu? về mà hỏi em gái anh ấy! lão sư huynh cứ thử thêm vài muỗng, mặt mày suy tư.. tôi thì ko cần quan tâm mà chỉ lo ăn phần của mình, tuy nhiên để có chút trách nhiệm, tôi cũng đưa ra ý kiến. “sao phải giống như bản sao nhỉ? ko phải chúng ta cũng làm 1 món y như thế ở Chereston đó chứ?” “dĩ nhiên là ko. việc của chúng ta là làm ra 1 món xuất chúng hơn.” “xuất chúng hơn?” “uhm..” sư huynh gật đầu và ăn nhanh cho hết đĩa của mình, xong bảo tôi dọn dẹp và rửa bát… >___< bữa trưa 1 giờ đồng hồ của tôi trôi qua cái vèo, dù sao thì… tôi cũng học được 1 món mới. trong thoáng suy nghĩ này, tôi nhận ra hình như sư huynh cố tình bảo tôi ở lại để dạy cho tôi… vì nếu muốn thử làm, 1 mình anh ta cũng đã đủ.. món ấy ko khó lắm. tôi bắt đầu tin rằng thực ra Sỹ Quân sư huynh cũng tốt… như mọi người đã nói. thế mà ko hiểu sao anh ta vẫn có cái kiểu cư xử ấy, thô lỗ và khó khăn… …………………… giờ ra về. tôi đeo túi uể oải ra khỏi cổng sau nhà hàng, rồi vòng ra trước để đến trạm xe.. nhưng ngay cách cổng chính khoảng vài chục met, tôi thấy Khải, và sư huynh bếp trưởng? O___o cả hai đều ngồi trên xe máy, nhưng ở 2 phía ngược chiều nhau.. tôi vội núp vào vách để quan sát..họ quen nhau ư??? gã sư huynh nói gì đó với vẻ hơi kênh kênh, Khải vẫn giữ thái độ lạnh lùng thường thấy.. tôi ứơc chi mình có thể nghe họ nói gì, hic hic. sau vài câu thì sư huynh chạy đi trước, Khải ko nhìn theo anh ta mà ngóng về phía cổng chính nhà hàng, rồi nhìn đồng hồ… rồi lấy điện thoại… máy của tôi reo lên!!!!!!!!!!!! anh ta gọi tôi? “alo?” “vẫn còn trong đó à? tôi đang đợi ngoài này..” “ờ…ra ngay…” giọng tôi hơi nhỏ và lừng khừng, phần chính là do tôi ko biết Khải đến đón tôi.. hay là quen với bếp trưởng sư huynh nữa?! ngộ thật. tôi đánh 1 vòng cung quay vào trong rồi ra lại cổng chính, giả vờ như ko thấy gì cả từ nãy giờ.. và mặt ko giấu nổi vẻ hớn hở (thực sự) “anh Khải… đón Yên à?” “tôi ko đón Yên thì đón ai ở đây?” “tưởng anh tìm người quen nào đó…” tôi nói và pha chút tò mò trong ánh mắt, nhưng Khải ko cho thấy là anh ta có điều gì đó che giấu tôi, hoặc ko nói cho tôi biết… anh chỉ bảo rằng do hôm nay học buổi chiều nên sẵn tiện ghé ngang đón tôi về thôi. “khi nào thì anh tốt nghiệp?” tôi phải suy nghĩ mãi mới hỏi được 1 câu trên quãng đường về nhà trọ, mặc dù tôi có đến hàng chục câu khác để thắc mắc, ko hiểu sao tôi lại chỉ hỏi câu ấy.. “ah..hè này.” vẫn kiểu trả lời khô khan ngắn gọn đó, Khải đáp.