mặt Quân sư huynh quê độ lên, thế là quay sang chị Lý, chị liền xua tay.. “trời, tôi với cậu đi thì là chị em chứ tình nhân cái gì.” hahaha. tội nghiệp chưa, ko ai thèm đi với anh, hehhe “vậy cô bé này đi!” ông quản lý chỉ ngay vào mặt tôi, sư huynh ngó tôi đầy đề phòng, lăm le dò xét, tôi á?? “được ạ!! ^_^” và thế là cả bếp vỗ tay ầm ầm. T___T tôi giống vị cứu tinh của họ hay sao áh.. “này!” cái kiểu gọi ấy thì chỉ có sư huynh khó tính thôi, tôi mệt mỏi quay lại.. “em định ăn mặc như thế mà đi hả?” “sao cơ?” tôi nhìn xuống bộ áo quần của mình, trông cũng ko tệ, quần kaki xám với áo hồng… đẹp mà! “tôi chở em về thay đồ!” “về?? ở nhà cũng có đồ nào đẹp hơn bộ này đâu??” “gì hả? con gái mà ko có áo đầm??” ko phải ko có nhưng tạm thời là.. ở nhà trọ ko có.. tôi nhớ tới cái đầm xanh lá mạ hai dây của mình, chắc Út nó bận cũng vừa.. sư huynh nhìn tôi 1 hồi rồi kéo tôi đi ra xe, chở tôi tới 1 shop thời trang sang trọng. wow..sư huynh mua đồ cho tôi!!!!!!!!!!!!!! thật là………… ngọt ngào………………………………….. tôi bắt đầu mơ giấc mơ thiên đường về 1 chàng trai lịch lãm, đưa mình đi mua sắm đồ đẹp để mặc đi ăn tối nhà hàng, ko khác gì trên phim ^_^ nhưng giấc mơ của tôi tan ngay khi thấy sư huynh tỏ vẻ quen biết với cô chủ tiệm, và câu nói của anh ta làm tôi rơi bịch xuống từ thiên đường. “em có bộ áo nào cho anh mượn 1 lát” ack ack ack. lẽ ra tôi ko nên mơ tưởng quá xa xôi với anh chàng PHÁT XÍT này. mượn! có cần vậy ko?? tôi cảm thấy mất mặt quá… “ai vậy? bạn gái anh hả? sao ko mua cho chị 1 bộ hẳn đi??” yeah…đó là ý kiến hay mà..sư huynh? mặc cho vẻ mặt nửa bất mãn nửa hi vọng của tôi, lão sư huynh khó tính thản nhiên khoác tay. “bạn gái gì. cô ta là nhân viên của anh, có chút việc cần nên mượn em 1 tối là xong.” nhân viên của anh… tự nhiên tôi có cảm giác mình thấp hèn tệ hại. tôi bắt đầu hối hận về việc đã nhận đi chuyến này, thực ra tôi muốn thử cái món cream rice couple gì đó.. tôi bỏ đi. hình như anh ta đuổi theo phía sau và gọi tên tôi. tôi ko muốn làm việc này nữa. Quân bắt kịp tôi chỉ sau vài bước. “em sao thế hả??” “em ko đi nữa.” “cái gì?” “em ko cần mượn đồ người kháC!! anh ko biết con gái ghét nhất là chuyện đó sao???” “tôi…………tôi..” “lại còn…nhân-viên-của-anh! anh cứ phải nói giọng đó mới vừa lòng àh?? anh ko coi em là sư muội cũng ko sao, nhưng cần gì phải tỏ ra cái thái độ khinh người vậy hả? sư huynh hơi bối rối, ánh mắt ngỡ ngàng.. “tôi..ko khinh người… ko có..” “anh kêu cô ấy đi cùng là xong. dù sao anh là bếp trưởng, hẳn anh đủ biết món ấy thế nào..” “vậy em muốn sao đây??” tôi ko hiểu câu hỏi đó nên hơi ấp úng. tôi muốn sao áh? anh chịu quan tâm em muốn sao à? “hay muốn có 1 bộ của riêng mình??” “???” tôi vẫn ngơ ngác.cái ý nghĩ được chàng trai lịch lãm mua cho bộ quần áo đẹp đã bay biến từ nãy rồi.. Quân sư huynh kéo tôi trở lại cửa hàng. “em cứ chọn bộ nào em thích!” buồn cười thật. ko hiểu sao bây giờ tôi lại ghét cái vụ này… ko cảm thấy thích thú gì nữa.. “ko.” mặt sư huynh bừng bừng lên, tôi đã quen dần với những lúc anh ta nổi cáu. sư huynh gãi mạnh đầu làm mớ tóc bồng bềnh của anh ta xù lên.. “tôi đến phát điên với em..KO MUA PHẢI KO?? KO THÌ VỀ, KO ĂN TỐI GÌ SẤT!” về thì về. ai chịu trách nhiệm vụ này? anh. ko phải tôi. anh là bếp trưởng và quản lý sẽ mắng anh. nhiệm vụ của anh là nghiên cứu sản phẩm cạnh tranh… tôi ko sợ. khi lão sư huynh cục tính bước ra trước với thái độ bực dọc, tôi cũng thản nhiên theo sau… nhưng cô gái ở cửa hàng níu tay tôi lại, mỉm cười thân thiện. “chị… em nói này.. anh Hai là vậy nhưng ko có ý khinh rẻ ai cả đâu.” “anh Hai?” “dạ.. em là em gái ảnh.. để em chọn cho chị 1 bộ nhé.” “em gái?ah… thôi ko cần đâu…” tôi lắc đầu cười nhạt. cô em gái tỏ vẻ buồn nhưng tôi ko thể mua đồ ở đây.. nó quá đắt