Này, Cậu Gả Cho Tôi Đi

Chương 7 : Lời khách sáo tự giác thối lui

Thư Thích giống như là đã vài ngày không ngủ, mãi cho đến trưa ngày hôm sau mới mở mắt. Khi đó Lí Cẩm Khang đã rời giường từ lâu lắm rồi, thừa dịp Thư Thích còn đang ngủ liền mở QQ, bị hai cô nương trong diễn đàn vừa dọa dẫm vừa dụ dỗ, bọn họ làm phiền cũng là vì lo lắng cho Thư Thích, rất sợ Lí Cẩm Khang bạc đãi lão đại nhà họ. Lúc Thư Thích tỉnh lại vẫn còn ngồi ngơ ngác trên giường, tựa hồ không có phản ứng về vấn đề mình đang ở nơi nào. Lí Cẩm Khang nghe được âm thanh, đẩy cửa phòng ngủ ra nhìn, liền thấy người nọ đang lăng lăng nhìn trần nhà, phát hiện có người đi vào mới lôi kéo chút khóe miệng, xem như là mỉm cười. Lí Cẩm Khang vẫn biết phòng ngủ của mình ánh sáng tốt lắm, nhưng thẳng đến giây phút này mới sâu sắc lĩnh hội được những tia nắng rực rỡ tươi đẹp nơi đây. Dương quang sôi nổi giữa trưa men theo bờ cửa sổ tiến vào phòng ngủ, người nọ ngay tại ánh sáng mặt trời rạng rỡ hơi hơi mỉm cười, cho dù thể xác và tinh thần không vui vẻ cũng cấp cho Lí Cẩm Khang một ảo ảnh vô cùng tốt đẹp. Mỹ hảo kia khiến cho thanh âm Lí Cẩm Khang cũng bất giác mà nhu hòa hơn : “Tỉnh a, muốn ăn cái gì không?” Thư Thích nằm trên giường không khách khí gật đầu. “Muốn ăn gì? Cháo hay là cơm? Hoặc là mì?” Thư Thích dường như là đang suy nghĩ trong thoáng chốc, sau đó liền sảng khoái quyết định : “Cái gì nhanh có thể ăn nhất thì làm đi.” Mười lăm phút sau, hai người đàn ông tại bàn cơm đối mặt ăn mì, đương nhiên phải có đồ ăn kèm phong phú, Lí Cẩm Khang lo lắng Thư Thích thiếu dinh dưỡng, liền đem nguyên liệu tích trữ trong tủ lạnh ra xài hết, nào là thịt bò, trứng tôm, rau cải, chân giò hun khói,… sắp xếp thành một món tạp phí lù. Thư Thích chứng kiến trong bát tràn đầy, đủ loại đồ ăn che lấp mất sợi mì. Anh cái gì cũng không nói chỉ im lìm nhặt đôi đũa lên bắt đầu ăn. Lí Cẩm Khang thế mới biết sức ăn của Thư Thích một chút cũng không nhỏ, hoặc là thật sự rất đói bụng. Chính mình ăn cũng có phần chật vật, vậy mà thân thể nhỏ bé kia của Thư Thích cư nhiên lại có thể nhanh chóng đánh nhanh diệt gọn, ăn xong còn mang theo ý kỳ vọng nhìn Lí Cẩm Khang. “Không đủ ăn?” Lí Cẩm Khang thử thăm dò. “Có còn không?” Thư Thích thẳng thắn vô tư hỏi lại. Thực chất không phải Lí Cẩm Khang keo kiệt, là thật sự không yên tâm việc đối phương bỗng chốc ăn nhiều : “Cái này, đã hết rồi, buổi tối chúng ta ăn cơm sớm một chút, được không?” Thư Thích đem cái bát còn lại nước mì lên húp, liếm liếm môi trên, rốt cục là vẫn hợp tác. Cái gọi là trên còn chưa xong đã lo dưới chính là loại tình huống này đây. Hai người trên thực tế là hai ngời xa lạ, bất quá là ở trên mạng trao đổi vài lần mà thôi. Ngày hôm qua Thư Thích tình huống đặc thù, còn không có cảm giác xấu hổ khi ở chung với nhau, hiện tại anh đã khôi phục lại sơ sơ, vẫn như cũ không vì ở trong nhà người lạ mà chân tay lúng túng, thậm chí so với chủ nhân là Lí Cẩm Khang càng thêm thanh nhàn, tự do tự tại. Trong lòng Lí Cẩm Khang cũng nghĩ muốn Thư Thích không đem bản thân thành người ngoài, một bên đem máy tính của mình đặt đến trước mặt Thư Thích : “Cậu lên mạng xem một chút đi, Đại Nữu, Nhị Nữu chắc chắn đang rất lo lắng cho cậu.” Thư Thích nghiêng đầu nhìn hắn : “Cậu cùng các cô ấy nói rồi?” Lí Cẩm Khang ngượng ngùng vò đầu : “Đây không phải là vì lo lắng cho cậu sao, tôi phải đi hỏi họ mấy chuyện.” Thư Thích gật đầu, cũng không có dấu vết tức giận. Lí Cẩm Khang  thở phào, lúc này mới ra ngoài dọn dẹp bát đũa. Không biết tại sao, ở cùng Ba ba một chỗ cũng ôm đồm mọi việc, trông ngón tay cậu ta trắng mịn cũng không giống như là người sẽ làm việc nhà. Trong phòng, Thư Thích mở máy vi tính, đập vào mắt chính là chiếc poster màu phấn hồng trên mặt bàn, chính là cái lần trước mình giúp làm ra, Thư Thích không khỏi nở nụ cười nhẹ, người đàn ông bề ngoài sang sảng, khôi ngô vạm vỡ lại yêu thích những loại vật nhỏ bé đáng yêu này. Ba Tường Quân : Đại Nữu, Nhị Nữu. Tiểu Trùng Tử : Lão đại !! Lạc Vũ Vô Thanh : Lão đại đại đại !!!! Ba Tường Quân : Bình tĩnh. Tiểu Trùng Tử : Lão đại anh vẫn còn đang ở nhà Đao Tước Diện sao? Ba Tường Quân : Ừ, mới ăn cơm trữa. Lạc Vũ Vô Thanh : Nga, nga, nga, lão đại anh lên được đây là tốt rồi, chúng em một mực lo anh bị công quân áp đảo. Tiểu Trùng Tử : Lão đại anh có phải hay không thắt lưng đau nhức, PP(1) đau? Ba Tường Quân : Cút! Lạc Vũ Vô Thanh : Ô ô Lão đại anh cuối cùng cũng khôi phục lại như bình thường rồi. Tiểu Trùng Tử : Cảm tạ công quân thu lưu lão đại của chúng ta, Amen. Ba Tường Quân : Ừ, Cậu ta bảo tôi lên nói chuyện với các người. Lạc Vũ Vô Thanh : Ô, che mặt, công quân thật sự là biết săn sóc😄 Tiểu Trùng Tử : Công quân đang làm gì. Thư Thích hạ người, tầm mắt lần theo bóng dáng mờ hồ lay động trong phòng bếp. Ba Tường Quân : Chúng tôi mới cùng ăn mì, cậu ấy bây giờ đang rửa bát đi. Lạc Vũ Vô Thanh : Nga! Trung khuyển! Tiểu Trùng Tử : Hắc hắc, Lão đại anh thế nào lại nhờ cậy nhà người ta. Ba Tường Quân : Cậu ta còn đáp ứng một lát sẽ cũng nhau ăn tối, tôi ăn xong lại đi. Lạc Vũ Vô Thanh : Lão đại đừng nói với em là dạ dày của anh đã bị chinh phục =0= Tiểu Trùng Tử : Công quân trù nghệ tốt lắm sao?! Ba Tường Quân : Ngô, mì sợi hương vị cũng không tệ lắm ….. Đồ ăn hôm qua, không có khẩu vị , hẳn là cũng được đi. Tiểu Trùng Tử : Lão đại ngươi có phúc TOT Lạc Vũ Vô Thanh : Người ta cũng muốn ăn TAT Tiểu Trùng Tử : Muốn ăn ++++1! TOT Thư Thích đóng cửa sổ chat, mang vào dép lê đi đến dựa vào cửa sổ phòng bếp, Lí Cẩm Khang dường như đang rán cá gì đó, cả phòng bếp đầy vị dầu mỡ và mùi cá nhàn nhạt, còn có tiếng mỡ nổ rầm rì, thấy Thư Thích sang đây, Lí Cẩm Khang căng thẳng chuyển thân, đem Thư Thích đến bên khung cửa khác : “Sẽ bắn, cậu tránh đi một chút.” “Này,” Thư Thích miễn cưỡng dựa vào, “Cậu đây là định làm bữa tối?” “Không phải. Trưa nay tôi đã dùng hết đồ trong tủ lạnh rồi, rán mấy con cá đã tẩm ướp sẵn, thế này là cậu có thể nếm thử trước,” Lí Cẩm Khang thành thạo đem miếng cá trong chảo lật một cái, “Cậu lên mạng chưa? Hai cô nàng kia có ở không?” “Ở a, bọn họ đều nói cũng muốn ăn.” “Muốn ăn? Muốn ăn cái gì a?” “Ăn đồ cậu làm a.” Thư Thích nhẹ nhàng khụ một tiếng, “Hiện tại các cô ấy đã biết trù nghệ của cậu rất cao.” “Cáp, bình thường thôi, nghiệp dư.” Lí Cẩm Khang cười ngây ngô. “Chê cậu béo cậu còn vui mừng(1).” Thư Thích nhìn hắn mỉm cười. Lí Cẩm Khang không ngờ Ba Ba Quan lại không khách khí như vậy : “Hắc hắc, vậy để lần sau đi, cậu có thể đưa họ về đây” Hương thơm ngào ngạt càng ngày càng phiêu tán khắp gian bếp. Thư Thích có phần khó chịu, những vẫn không muốn tránh đi, tiếp tục nghiêng mình nói : “Được, lần sau nói.” Lí Cẩm Khang đột nhiên đi tới, chiếc đũa trong tay vươn lên trước mặt Thư Thích : “Nếm thử?” Thư Thích hé miệng, cẩn thận dùng răng cắn một miếng cá rán giòn tan, tiếp đó há miệng cắn tất. “Coi chừng bỏng.” Lí Cẩm Khang ân cần nhắc nhở, đổi lấy một nụ cười vui vẻ của Thư Thích. Hắn gãi đầu, vốn đang tính toán cố lấy dũng khí quan tâm xem Thư Thích có đúng là từ tang lễ chạy về đây hay không, hiện tại xem ra là không cần nữa rồi. Thư Thích ăn xong miếng cá, liếm liếm dư vị còn sót lại trên đầu ngón tay : “Này, ông chủ, một miếng nữa.” Vì thế ngay sau đó, thành quả cả buổi chiều rán ba cân cá trắm của Lí Cẩm Khang chỉ còn lại non nửa bát cơm, đại bộ phận đều dùng để lấp đầy bao tử bạn Thư Thích. “Cậu vẫn còn ăn được nữa sao?” Lí Cẩm Khang kinh ngạc nhìn Thư Thích thân hình gầy yếu, thật sự có chút lo lắng anh ăn đến đem dạ dày phá hư. “Món tiếp cậu muốn làm gì?” “Canh xương sườn hầm.” Thư Thích tựa hồ suy xét một chốc, cuối cùng cũng đi đến kết luận : “Vậy cậu đem nốt chỗ cá rán ra đây, tôi ăn chờ canh.” Lí Cẩm Khang dở khóc dở cười. Hai người lại cùng nhau thưởng thức bữa tối vô cùng thịnh soạn. Thư Thích lúc này mới chỉnh đốn lại hành lý để Lí Cẩm Khang đưa về ký túc xá, trước khi ra khỏi nhà, Lí Cẩm Khang đưa cho anh một cặp lồng cơm giữ nhiệt, một tay đón lấy hành lý của người ta. Lúc Thư Thích lên xe, vừa dựa lưng vào ghế trong chốc lát đã đi vào giấc ngủ, phi thường ý tứ đem Lí Cẩm Khang biến thành tài xế taxi. Lí Cẩm Khang thầm nghĩ, người này có lẽ đã một thời gian dài không có ngủ ngon, vành mắt đen sì mãi không tan đi. Tới được cổng trường, Thư Thích tự xách đồ mình rồi cùng Lí Cẩm Khang nói câu tạm biệt. “Ài, cậu chờ chút ….. Cái này, bộ quần áo hôm trước cậu thay ra tôi đã giặt sạch, có điều còn chưa có khô, cậu chừng nào đến nhớ lấy mang về.” Anh gật gật đầu, dường như lúc này mới nhớ ra vấn đề. Bởi vì Thư Thích, Lí Cẩm Khang đã trải qua một cuối tuần đặc biệt phong phú. Cho dù hắn từ trước nên nay chưa bao giờ đển cho khách khứa quấy nhiễu cuộc sống đơn độc, vô ưu vô tư của mình, bất quá mới chỉ có một ngày mà thôi, đã để lại không ít ấn tượng khó phai, ví dụ như nơi ban công kia còn đang phơi bộ quần áo của người nọ, ví dụ như bộ đồ dùng cá nhân mới toanh chỉ dùng để tiếp đãi khách đã được sử dụng, ví dụ như QQ của hắn đã lưu lại một dãy số QQ lạ lẫm. Quay trở lại nằm trên cái giường rộng rãi của mình, Lí Cẩm Khang ôm lấy chăn bông mềm mại, không khỏi thất thần. Đêm qua người kia còn nằm ngủ yên nơi này, hiện tại cũng đang ngủ sao? Hoàn chương 7. (1)Giống như kiểu trò Troll của teen nhà mình ý.