Này, Cậu Gả Cho Tôi Đi

Chương 8 : Lời mời tâm thuật bất chính

Tối ngày thứ tư sau khi đưa Thư Thích về trường, Lí Cẩm Khang thấy được Ba Tường Quân đang ở bên tổ kịch của Đạm Ngữ hiến thân. Ba Tường Quân : Âm thô đã phát, mời nhận lấy. Đạm Ngữ : U, Ba Ba tốc độ thật oa. Chuẩn bị : Ba Tường Quân vất vả rồi, lập tức nhận đây. Ba Tường Quân : Ân. Đao Tước Diện : Ba Ba ~ Đạm Ngữ : Lạp lạp lạp lạp lạp lạp. Biên kịch : Đạm tiểu thụ cậu co vào = = Đạm Ngữ : Cô mới co vào = = Lão tử mẫn tuệ sâu sắc thông báo lời đồn \(^o^)/~ Đao Tước Diện : Nhị thiếu gia thân thể khỏe mạnh chứ (Ôm quyền) Chuẩn bị : Lời đồn gì? Đạm Ngữ :  Phốc, Đao huynh, cậu rất nhập vai a (Cười tà) Ba Tường Quân : Không có việc gì. Lí Cẩm Khang cho rằng quan hệ giữa mình và Ba Tường Quân đã vượt quá giới hạn bạn qua mạng thông thường, thế nhưng xem khẩu khí của Ba Tường Quân vẫn là xa lạ, hờ hững. Đồng dạng vài ngày sau đã chứng minh Ba Tường Quân hoàn toàn không vì cuộc gặp gỡ quỷ dị ngoài đời mà thay đổi đối xử thân mật quá mức với Lí Cẩm Khang, trừ bỏ trên mạng ngẫu nhiên gặp phải thì đánh một câu chào hỏi, trừ bỏ làm kịch cp đòi hỏi trực tiếp phối, thì dường như hai người không bao giờ đồng thời xuất hiện cùng lúc. Thời gian gần đây Ba Tường Quân thậm chí ngay cả diễn đàn cũng không thấy xuất hiện qua. Mới đầu, Lí Cẩm Khang còn lo lắng tâm tình người kia không tốt, rồi cố gắng nói mấy câu gây cười nhưng kỳ thực lại rất nhàm chán, kết quả chỉ có hai cô nàng kia hồi đáp mấy câu “Vô vị” hoặc một đống dấu “……….”, khiến hắn dần dần không dám tiếp tục gửi mấy cái tin xấu hổ đó. Quần áo Thư Thích bỏ lại đây đã sớm khô. Lí Cẩm Khang giúp cất cẩn thận rồi nhưng đối phương lại hoàn toàn không có ý đến lấy. Thời điểm Lí Cẩm Khang định bụng làm một chuyến đến trường anh lại không biết làm sao mà thời tiết xấu bất thường kéo dài, đang lúc hắn chuẩn bị thỏa đáng, định ngày nào đó thời tiết tốt hơn liền lên đường công việc lại bắt đầu bận rộn. Liên quan đến tính chất công việc, mọi việc lu bù lên làm Lí Cẩm Khang cơ bản mỗi ngày chỉ có thể thoáng lướt qua QQ với SK một chút, cơm ba bữa vẫn có thể đảm bảo đã là rất không tồi rồi, vụ quần áo của Thư Thích lại được gác xuống. Được rồi, thực ra Lí Cẩm Khang không nhiêt tình gì cả cũng bởi vì tựa hồ như trong lòng Thư Thích bản thân không là gì cả. Đợi cho đến khi Lí Cẩm Khang vội vàng chuẩn bị cuối tuần làm một ngày ngủ bù thì có người rất không thức thời mà tìm tới cửa. “Cẩm Khang, tôi muốn ở nhờ hai ngày.” Đường Nghiêu bộ dáng đáng thương hề hề đứng ở cổng, trên lưng còn đeo một cái ba lô to. Lí Cẩm Khang nhu nhu hai mắt đỏ hồng, kéo người vào phòng, đưa cho một cốc nước. Hắn nhíu chặt lông mày, tra hỏi : “Sao lại thế này?” Nhìn Đường Nghiêu ấp a ấp úng, nửa muốn nói, nửa khôngLí Cẩm Khang cũng ngờ ra được, chắc là lại cùng Tiếu Tùy cãi nhau, Tiếu Tùy chiều thì chiều nhưng những chuyện quan trọng thì vẫn rất nghiêm. “Lần này sao lại cãi lộn?” Đường Nghiêu đại khái cũng là thương cảm Lí Cẩm Khang gần đây công tác vất vả, cực nhọc, rốt cục cũng mở miệng vàng : “Chính là ngay cả võng phối, anh ấy cũng không cho tôi chơi.” Lí Cẩm Khang bắt đầu nhức đầu : “Có chút chuyện như vậy mà hai người cũng phải cãi nhau? Các người không phải là ân ái chán rồi kiếm chuyện chứ?” Đường Nghiêu chột dạ : “Kỳ thực cũng không chỉ có vậy ….. Là ngày đó Tiếu Tùy lên QQ của tôi, kết quả vừa lúc ….. vừa lúc gặp phải người khác chòng ghẹo…….” “Là cái loại trắng trợn?” Đường Nghiêu gật gật đầu. “Thực ra cái đó và võng phối không có liên quan gì, phạm vi đó có không mấy người làm càn, là ông thái độ có điểm tùy tiện đi?” Lí Cẩm Khang đầu càng đau hơn. Đường Nghiêu tiếp tục gật đầu : “Cũng không phải tùy tiện, chính là không có nghiêm túc từ chối, tôi trước đây chưa từng dạo chơi mấy trên mạng mà, tôi tưởng là nói giỡn……” Có lẽ Đường Nghiêu tự biết đuối lí, càng nói âm thanh càng nhỏ. Cũng khó trách Tiếu Tùy tức giận, Lí Cẩm Khang thở dài : “Tiếu Tùy giận ông cũng không được bao lâu, chờ hắn nguôi giận liền về nhận lỗi đi.” Hốc mắt Đường Nghiêu cũng đỏ hết cả lên, trước đây, mỗi lần cùng Tiếu Tùy cãi nhau cũng là cái đức hạnh này : “Ông nhanh đi ngủ đi, ông lấy cho tôi cái chăn, lát tôi ngủ sô pha.” Bỗng nhiên Lí Cẩm Khang như nhớ ra gì đó, vốn là đã đứng lên lại quay đầu lại hỏi : “Ông chơi kiểu đấy, học trưởng của ông có biết không?” Đường Nghiêu lè lưỡi : “Học trưởng cũng cho tôi ăn mắng một trận.” “Vậy, học trưởng ông….. ông có biết cậu ta đã có bạn trai chưa?” Đường Nghiêu sửng sốt một chút, đến khi phản ứng lại được liền bày vẻ mặt kinh hãi : “Này, ông có ý tứ gì hả?” Lí Cẩm Khang cáu kỉnh cào tóc. Hắn nhớ tới Thư Thích chỉ vì tên Đường Nghiêu đột nhiên sáng sớm xuất hiện này, chỉ mong là chính mình nghĩ nhiều đi. “Học trưởng ….. giống như là không biết a.” Đến lượt Đường Nghiêu có vẻ khổ não, lập tức phủ nhận, “Sao có thể a, học trưởng lớn lên trong sạch, thông minh, ánh mắt sắc sảo, làm sao có khả năng ngắm trúng tôi, ông đừng loạn nghĩ làm tôi sợ.” Lí Cẩm Khang không hề vướng mắc vấn đề này, từ trong phòng ngủ lấy ra một bộ chăn mền. Nếu như đúng như lời Đường Nghiêu nói, Lí Cẩm Khang cũng không ngại cho hắn ngủ sô pha. “Ài, đây là cái gì?” Đường Nghiêu không biết ngồi lên cái gì, ăn đau nhảy dựng lên. “Lại bị Tiếu Tùy cho ăn đòn?” Lí Cẩm Khang nhìn Đường Nghiêu nhu nhu sau mông, trong lòng liền sáng tỏ. Đường Nghiêu hôm nay đáng lẽ che giấu rất tốt, cuối cùng vẫn là thất bại trong gang tấc, chỉ thiếu một xíu là thành công, bất mãn trừng vật thể cứng cứng trên sô pha, nhặt lên mới biết là một cái đồng hồ đeo tay của nam : “Cẩm Khang, ông sao lại bỏ đồng hồ trên sô pha a?” Lí Cẩm Khang đón lấy, ướm lên cổ tay của chính mình : “Cái này không phải đồng hồ của tôi.” “Không phải của ông?” Đường Nghiêu gian manh cười, “Đồng hồ kiểu nam —— ông đẫn người về nhà ngủ qua đêm sao?” Trên thực tế Lí Cẩm Khang không chối được nhưng mà nếu thừa nhận, không cần nghi ngờ sẽ tạo ra chuyện thú vị cho Đường Nghiêu tọc mạch. Đó là nguyên do Lí Cẩm Khang chỉ cầm đồng hồ, quay thẳng về phòng ngủ. Ban đêm tĩnh mịch, tiếng kim giây tích tích vang lên đều đặn rõ ràng, Lí Cẩm Khang cầm lên chiếc đồng hồ đeo tay đang ở trên tủ đầu giường. Chủ nhân của nó chỉ có thể là Thư Thích, thế nhưng Thư Thích trở về đã nhiều ngày như vậy mà không phát hiện mình đã đánh mất sao? Cũng không tới hỏi hắn. Mà bản thân hắn cũng thật là, cái đồng hồ này chắc cũng đã ở trên sô pha nhà hắn gần một tháng, cư nhiên lại không phát hiện ra. Lí Cẩm Khang suy nghĩ xem ngày nào đó thực sự cần chạy qua bên Thư Thích một chuyến. Kỳ thực có thể trức tiếp nhờ tên ngoài kia đưa đồ cho Thư Thích, thế nhưng trong tiềm thức của Lí Cẩm Khang lại không muốn đơn giản giải quyết như vậy, không những sợ Thư Thích sẽ bất mãn, mà còn khó giảng giải cho Đường Nghiêu. Quên đi, vẫn là chính mình tự thân vận động mộ chuyến đi, chuẩn bị đi vào giấc ngủ, Lí Cẩm Khang quả quyết. ————- Học trưởng lớn lên trong sạch, thông minh, ánh mắt sắc sảo, làm sao có khả năng ngắm trúng tôi. Chỉ mong thế, đích thật người nọ bộ dáng tốt lắm, mồm mép lợi hại, hẳn là sẽ không thích cái thứ như tên Đường Nghiêu này đi. Nhưng vì cái gì lại có cảm giác ẩn ẩn mất mát? Ngày hôm sau, Tiếu Tùy tới cửa tìm người, Đường Nghiêu sửa sang mọi thứ rồi vui vẻ chạy theo Tiếu Tùy. Bên kia hai người sóng yên biển lặng, đáng thương cho Lí Cẩm Khang vô tội lười biếng bị làm vật hi sinh. Lí Cẩm Khang thuộc loại cho dù cảm thấy mệt mỏi đến đâu cũng sẽ không ngủ được giấc thứ hai, chống đỡ tinh thần đi nấu chút đồ ăn. Buổi chiều lại trả một đống phí các loại, dọn dẹp nhà cửa, bận bịu một hồi rất nhanh đã sắp qua một ngày, tiếp đó còn lo ghi âm. Lí Cẩm Khang bị công việc rút cạn sức lực, về đến nhà lại vì việc nhà mà cả người mệt mỏi, một bên đun nước, một bên bắt đấu bấm điện thoại, mới phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ. Hắn kiểm tra một chút, cư nhiên lại là điện thoại cảu Thư Thích. Lí Cẩm Khang một chầu ảo não. Hắn lại không tiếp nổi một cuộc điện thoại nào cảu Ba Ba Quân. Đúng lúc này di động lại có người gọi tới. Lí Cẩm Khang hấp tấp nhấc máy. “Ba Ba!” “……… Cậu trong khoảng thời gian này bề bộn nhiều việc?” Thanh âm bên kia nghiêm chỉnh trước sau như một, không hề lơ đễnh tiều tụy như lần gặp mặt trước, cũng không mang theo vẻ thản nhiên, ôn hòa, hợp lòng người như ngày ở chung, mà thực lãnh đạm, hờ hững. Lí Cẩm Khang một tay vớt mì lên : “Công tác có chút vội vàng …….Làm sao vậy?” “Không có gì.” Thư Thích ở đầu dây bên kia trầm mặc trong thoáng chốc,  “Gần đây không thấy cậu xuất hiện.” “Đúng vậy, gần đây công việc tương đối bận, cậu ăn cơm chưa?” “Chưa, cậu thì dao?” “Hắc hắc, đang làm, rất thơm.” “………..” “Đúng rồi, Ba Ba, đồng hồ đeo tay của cậu đang ở chô tôi này.” “Đồng hồ đeo tay? Tôi còn tưởng là đã đánh mất.” “Nếu không thì tôi xem hôm nào đấy đưa qua cho cậu nhé?” “Trước tiên để ở chỗ cậu đi, chờ cậu hết bận, lúc đấy tôi tới lấy sau.” “Vậy cũng tốt, trước khi đến nói cho tôi một tiếng, tôi mời cậu đi ăn a.” “Cậu xuống bếp?” “Dĩ nhiên, ……….. Cậu không thích hả?” “Không, tôi chọn món.” “………………”