Chạy trốn – đó chính là ý nghĩ duy nhất hiện giờ của ta, không biết có bao nhiêu người ở phía sau đang truy bắt, cũng không biết bọn họ đang uy hiếp ta cái gì, chạy trốn là việc duy nhất mà ta muốn làm.
Từ nhỏ bị ba mẹ bán vào Lam Nhan Lâu, chỉ biết rằng chính mình trước kia đã chết đi, bây giờ ta chỉ là một tiểu quan của Lam Nhân Lâu bị ngàn người chẩm vạn người cưỡi. Khách nhân đến đây đều có bối cảnh nhất định. Ban ngày họ đạo mạo trang nghiêm, là tinh anh trong nhiều lĩnh vực, cống hiến cho cái xã hội hủ bại thối rữa này, chỉ có điều ko rõ là làm cho nó càng thêm hủ bại hay nguyên nhân gì khác. Nhưng đến tối, bọn họ hết thảy đều hoá thân thành *** thú, đến nơi đây uống rượu mua ***, nhìn các màn biểu diễn biến thái mà không quên cùng hòa vào nhịp điệu thác loạn đó.
“Đứng lại!!!” Thanh âm phía sau dường như ngày càng gần, ta gia tăng tốc độ mà không ngừng chạy, không thể để bọn họ đuổi kịp được. Tìm một con hem nhỏ chui vào, ta không ngừng đạp đổ các loại thùng hộp, chậu cây để ngăn cản bọn họ.
Đến cuối hẻm, ta nhìn thấy phía trước có ánh sáng, mà trái tim ta dường như cũng sáng lên tràn ngập đầy hy vọng, điều đó không khỏi khiến ta cố sức mà chạy nhanh hơn.
Đó là một con đường lớn, ánh sáng mà ta nhìn thấy vốn là đèn của xe ô tô, “Chỉ cần qua được bên kia, ta sẽ tự do.” Vừa nghĩ như vậy, ta vừa nhanh chân chạy sang mà không thèm để ý đến những tiếng còi xe đang kêu lên inh ỏi, ta cứ thẳng phía trước mà tiến…. quyết tâm dù có chết cũng không bao giờ quay lại cái địa ngục kia!
……………………………
Cảm giác gì đây? Ban đầu là đau xót, tiếp đến thân thể bỗng chốc bay lên không trung…. ha ha ha, cảm giác này thật là thích, làn gió nhẹ nhàng thổi qua, không có chút nào gò bó ép buộc, đây chính là cảm giác tự do sao? Rốt cuộc ta cũng được tự do rồi…
“Nâng cái mông lên… thêm chút nữa… ngươi lại dám chạy trốn nữa sao? Ta đánh chết ngươi…. Nói cho ngươi biết, đã bước vào Lam Nhan Lâu tức là cả đời chỉ có thể làm kỹ….. ngậm vào, cố gắng mà liếm….” Chuyện đáng sợ như vậy tại sao vẫn còn hành hạ ta…
”Đừng!!!!” Ta hét lên một tiếng chói tai, không phải đã được tự do rồi sao?
“Hắn tỉnh rồi! Này này….”
Ta không tình nguyện mà mở mắt ra, đập vào mắt đầu tiên chính là một nam nhân có khuôn mặt vô cùng anh tuấn.
“A….ô…” Ta giật mình nghĩ muốn nhảy lên nhưng toàn thân từng khớp xương đều như đã gãy.
“Ngươi đừng động đậy.” Nam nhân đại khái nhìn thấy ta đang hoảng sợ cho nên vừa cười vừa nói:
“Ngươi bị xe của ông chủ ta đụng phải, nhưng mà… cũng không thể trách ông chủ ta được… là do ngươi đột nhiên lao tới…. cho nên…”
“Xin…. xin lỗi!”
“Hả?” Nam nhân giật mình sững sờ khi thấy ta xin lỗi, bộ dáng như không thể nào chấp nhận được, “Không… không cần đâu! Mà ngươi tên là gì? Có người thân không? Chúng ta không tìm được chứng minh thư của ngươi, cho nên…”
“Hà Á Quân.” Cái tên này đã thật lâu rồi ta không dùng đến, thoáng cái vọt ra khỏi miệng có chút gì đó không quen, nhưng tại sao chính mình lại nói ra trong vô thức, chẳng lẽ, ta còn lưu luyến cái nhà đó hay sao?
“Nhà của ngươi…”
“Không có!” Thật sự là căm thù sự nhu nhược của chính mình, ta giả dối phủ nhận.
“Ồ, vậy hả… Tên ta là Vương Tử Dạ, ông chủ của ta là tổng tài tập đoàn Hoàn Vũ, Tiêu Nhân….”
“Ta muốn ra viện!” Ta cố chịu đựng nỗi đau đớn trên người mà kéo lấy tay Vương Tử Dạ, “Ta… không có tiền…” Đây chắc chắn là một bệnh viện lớn, ngay cả loại kỹ nam kém hiểu biết như ta thoáng nhìn cũng nhận ra ngay, ở đây giá cả trên trời, không phải là nơi để hạng người hạ đẳng như ta có thể điều trị.
“Không sao.” Vương Tử Dạ cười nói: “Chút ít tiền, ông chủ ta cũng chẳng quan tâm đâu, theo lý thì do chúng ta đụng ngươi, cho nên ngươi cứ yên tâm mà dưỡng thương, đừng lo lắng gì cả.”
Chưa bao giờ được đối xử tốt như vậy, đột nhiên trái tim ta dường như nóng lên, “… Cảm ơn… cảm ơn…”
“Đừng khách khí, muốn cảm ơn thì cảm ơn ông chủ của ta đi.” Vương Tử Dạ lại nở một nụ cười thật tươi trả lời.
“Này!” Cánh cửa thình lình bị đẩy mạnh ra, “Ngươi nói nhảm nhiều quá vậy, đi thôi, để ý đến hắn làm gì?”
Ta đột nhiên cảm giác như có một luồng ánh sáng bắn thẳng vào người, một nam nhân mạnh mẽ vọt vào trong phòng bệnh. Kinh ngạc mà ngẩng đầu lên… chỉ trong chớp mắt trái tim ta đã đập thình thịch.
Cont…
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
15 chương