Nạp Thiếp Ký I
Chương 305
Tứ Xuyên Ba châu có dòng sông Ba như một dãy đai ngọc uốn lượng quanh những dãy núi cao rừng thẳm.
Lão ngư phu Du lão hán ngồi ở đuôi thuyền, nhìn con trai Dư Thiết Trụ đang ở đầu thuyền tung lưới quăng chài. Chài cá vẽ ra một đường võng hoa vô cùng mỹ lệ, tròn vành vạnh ụp xuống mặt nước xanh, rồi từ từ chìm xuống dưới.
Khí trời rất tốt, trời xanh mây trắng, gió sông vào dịp tháng tám khiến cho người ta cảm thấy mát mẻ thư thích cả người.
Dư Thiết Trụ từ từ thu lưới, đôi mắt tràn đầy hi vọng nhìn chong vào mặt sông. Sóng nước nổi bọt, lưới cá trong tay gã từ từ theo nhịp tay thu kéo dần lên, chầm chậm, và cảm giác càng lúc càng nặng.
Gì vậy cà? Dư Thiết Trụ cảm thấy hơi ngạc hiên. Gã và cha già đã đánh cá nhiều năm rồi, đối với chuyện trong lưới có cá hay không, cá lớn cá bé thế nào đều có thể cảm nhận được. Hơn nữa, đây chỉ là một con sông nhỏ, không thể nào xuất hiện cá lớn ngay cả gã cũng kéo không nổi. Chẳng lẽ lần quăng chài này của gã đã trúng được một bầy cá lớn?
Gã vui mừng nhìn trừng vào mặt nước, hi vọng sẽ nhìn thấy ngư nhân trắng bạc vẫy vùng trong lưới.
Không có ngư nhân, cũng chẳng có con cá nhép nào.
Nhưng lưới càng lúc càng nặng, Dư lão hán cũng cảm thấy bất ngờ, chui qua khoang thuyền, bước đến đầu thuyền, thấy Dư Thiết Trụ kéo lưới hơi có vẻ cật lực, lão càng kỳ quái hơn. Kinh nghiệm nhiều năm chài lưới đánh cá cho lão biết, đó nhất định không phải là cá, mà là một gốc cây hay gì gì đó, cần phải thật cẩn thận, không khéo sẽ làm rách lưới.
Du lão hán giúp con trai từ từ kéo lưới lên, từng chút từng chút một, vật trong lưới từ từ hiện ra, đó là một vật dài đen nặng trì trì trong nước, không rõ nó là cái gì.
Dư Thiết Trụ dùng lực kéo hẳn lưới lên, định thần nhìn kỹ, thì ra đó là một người bị bó chặt! Gã tức thời giật nảy mình, đối mắt nhìn cha, bất giờ mới lấy hết can đảm hất lưới, lật người đó qua, nhìn kỹ lại thì đó là một người đã chết, khắp người phù thũng! Người đó trợn trừng mắt, nhìn thẳng vào gã, khiến Dư Thiết Trụ hoảng sợ kêu lớn lên, quẳng lưới, ngồi phệt ra thuyền, suýt chút nữa té nhào xuống sông.
....
Nha môn của Ba châu, trời giữa trưa, ve sầu lớn giọng hét vang trời như ngày mai không còn mạng nữa, thật khiến cho người ta phiền lòng.
Dương Thu Trì đến Ba châu làm tri châu đã gần một tháng rồi. Trước khi đến đây, hắn đã mang theo hai tỷ muội Tống Vân Nhi và Tống Tình, tiểu nha hoàn Hồng Lăng, hai chị em song sinh người Miêu là Sương nhi và Tuyết nhi, cân ban Thường Phúc, sư gia, Lê viên thất tỷ muội, còn bà gác cửa Trương mụ cùng cả đám nha hoàn người hầu, dưới sự hộ vệ của Nam Cung Hùng, Hạ Bình và các hộ vệ đã đi đường vòng đến Thành Đô thăm Liễu Nhược Băng!
Dương Thu Trì rất mừng là bản thân có cái nhìn xa, an đốn Liễu Nhược Băng ở Thành Đô, cách Ba Châu không xa mấy, cưỡi ngựa hoặc đi xe chỉ mất ba bốn ngày.
Long sư gia rất biết cách làm việc. Ông ta biết Dương Thu Trì cực kỳ quý yêu Liễu Nhược Băng, nên không tiếc tiền chút nào, và cũng không cần phải tiết kiệm tiền cho Dương Thu Trì, đã mua cho Liễu Nhược Băng một gia sản, tuy không bằng khu hào trạch làm ăn kinh tế phát đạt của Dương Thu Trì, nhưng vẫn được coi là chỗ an cư thanh nhã, khung cảnh xinh đẹp, mang phong vị của viên lâm chốn Giang Nam.
Dương Thu Trì đối với khu nhà vườn to lớn này rất vừa ý, khen ngợi Long sư gia không ngớt. Liễu Nhược Băng cũng rất hài lòng, hắn lại dẫn nàng đi mua mấy tiểu nha hoàn và người hầu ở Thành Đô, an bài đâu đó rồi mới đi.
Thời gian để đi nhậm chức là có hạn chế, không thể chậm trễ quá lâu, hơn nữa Liễu Nhược Băng đã mang thai mấy tháng dễ dàng lộ ra, lại không thể quá nồng nhiệt, hơn nữa Tống Vân Nhi cũng ở đó, mọi hành vi đều cố kỵ, cho nên dưới sự đốc thúc của Kim sư gia cùng mọi người, đặc biệt là Liễu Nhược Băng bức hắn phải đi nhậm chức ngay, nên Dương Thu Trì chỉ còn biết rớt lệ mà từ biệt nàng, mang theo đại đội nhân mã trường đồ bạt thiệp đến Ba châu.
Tứ Xuyên Ba châu lúc này có thể coi là vùng núi non hẻo lánh, tuy so với Trấn Viễn châu có tốt hơn, nhưng cũng chẳng được là bao.
Mỗi lần nhớ đến Liễu Nhược Băng, Dương Thu Trì lại viết thư bày tỏ nỗi khổ của sự tương tư. Ở Minh triều dịch trạm tuy rất phát triển, nhưng so với thời hiện đại quả là cách xa một trời một vực.
Trưa hôm đó, tiết trời khá nóng, Dương Thu Trì phe phẩy quạt mo, cùng hai chị em Tống thị và tiểu nha đầu Hồng Lăng ngồi trong phòng khách nói chuyện, chợt nghe trống chầu vang lừng, có người hô vang cáo trạng, hơn nữa tình huống có vẻ khẩn cấp, chẳng lẽ có án mạng hay sao?
Bà gác cửa Trương mụ vào báo, nói có một lão hán ra dáng người chài lưới đến đánh trống báo cáo, nói ở Ba hà phát hiện một tử thi, muốn báo lão gia tới khám tra.
Dương Thu Trì lập tức ra lệnh cho bộ khoái của nha môn đến bảo hộ hiện trường trước, còn bản thân thì mặc quan bào, cầm rương pháp y vật chứng mang theo cái đuôi Tống Vân Nhi cùng rời khỏi nội nha, được Nam Cung Hùng và các hộ vệ bảo hộ, cộng thêm Kim sư gia và ngỗ tác của nha môn tháp tùng, ngồi quan kiệu đến cạnh sông của Ba châu hà.
Thi thể đã bị kéo lên bờ, dùng một chiếc chiếu lác che lại.
Dương Thu Trì trước hết hỏi Dư lão hán và Dư Thiết Trụ về những điều đã kinh qua khi phát hiện thi thể, sau đó mang bao tay tiến hành kiểm nghiệm tử thi thật cẩn thận.
Thi thể này là nam, mặc một bộ đồ bằng bố ngắn, nhìn dáng vẻ là một trang tráng hán, ở cổ có cột một dây xích sắt nhỏ, đầu cột vào tảng đá, tảng đá không nặng lắm.
Dương Thu Trì tìm kiếm trong túi của thi thể, phát hiện một chiếc khăn tay, trên đó có thêu một chữ Lý, còn không có vật gì khác nữa.
Khi cởi y phục kiểm nghiệm, hắn phát hiện thi thể đã bắt đầu thối rữa.
Tống Vân Nhi ở bên cạnh quan sát kỹ quá trình kiểm tra thi thể của Dương Thu Trì, đột nhiên ơ lên một tiếng.
Dương Thu Trì hỏi: "Có gì thế?"
"Ca, huynh trước đây đã từng nói, sau khi người ta chết thì huyết dịch sẽ trầm tích đến những vị trí thấp ở dưới cơ thể hình thành thi ban, thi thể này sao lại không có thi ban?" Tống Vân Nhi theo Dương Thu Trì khám tra khá nhiều thi thể, nghe hắn nói nhiều lần, cho nên cũng học được một số từ chuyên dụng.
Dương Thu Trì tán: "Vân nhi thật là thông minh, những lời ta nói trước đây muội đều nhớ hết cả, thật là không đơn giản nghe."
Tống Vân Nhi đắc ý nghiêng đầu: "Những lời huynh nói muội đều nhớ hết, có điều không có chỗ dùng, nhưng sao thi thể này lại không có thi ban?"
"Thi thể này không phải không có thi ban, mà là màu sắc của thi ban rất nhạt, không dễ phát hiện. Hơn nữa, thi thể trôi ở dưới sông, thi ban thường sẽ không lắng xuống chỗ ở dưới của cơ thể."
"Vì sao?"
"Nhân vì thi thể này tuy bị cột một tảng đá vào cổ bằng một dây xích sắt, nhưng tàng đá không quá nặng, dây xích sắt lại hơi dài, cho nên không thể giữ cho thi thể một tư thế nhất định, trong khi đó nước sông lưu động, cho nên thi thể trôi lên dạt xuống, không hề cố định, cho nên không hình thành vị trí thấp cố định để có thể tạo thành thi ban."
Đạo lý này rất đơn giàn, chỉ là Tống Vân Nhi nhất thời còn chưa nghĩ đến. Dương Thu Trì vừa khơi gợi, nàng liền minh bạch ngay, gật gật đầu, lại quan sát cẩn thận, rồi vui mừng nói: "Muội phát hiện rồi, là có thi ban, phân bố khắp nơi trên thân thể, nhưng trước đây chúng ta kiểm nghiệm thường thi ban có màu tím đỏ, trong khi thi thể này sao lại có thi ban màu hồng?"
Vấn đề này không dễ giải thích rõ cho Tống Vân Nhi hay, bởi vì người chết ngợp trong nước có nhiệt độ hơi thấp, cho nên sau khi hình thành thi ban, thì hồng cầu mang chất dinh dưỡng trong máu không dễ phân hủy. Hơn nữa dưỡng khí trong nước sau khi tiến nhập vào huyết quản sẽ hình thành máu chứa lượng hồng cầu có nồng độ cao màu đỏ, cho nên thi ban của người chết đuối hay chết ngộp trong nước thường không có màu tím hồng, mà là màu hôn phấn.
Vấn đề này quá hiện đại, Dương Thu Trì chỉ có thể giản đơn giải thích: "Cái này là do nước lạnh tạo thành."
Tống Vân Nhi không hiểu nước lạnh sao lại có thể khiến thi ban có màu hồng phấn, định hỏi cho rõ ngọn ngành, chợt nhìn chằm chằm vào miệng mũi của thi thể, vui mừng reo lên: "Muội biết rối, người này là bị độc hại xong rồi mới bị quẳng xuống sông!"
Dương Thu Trì lợi dụng điều này giả vờ kinh dị nhìn nàng: "Làm sao muội biết?"
Tống Vân Nhi chỉ vào miệng mũi của tử thi đang từ từ chảy ra một bọt khí màu trắng: "Huynh xem! Nếu không phải là bị độc chết, làm sao miệng mũi lại chảy ra bọt trắng thế này?"
Dương Thu Trì lắc đầu: "Đúng là... miệng mũi có xì bọt, nhưng mà chẳng lẽ vậy là bị độc chết hay sao?"
"Không phải độc chết, chẳng lẽ... chẳng lẽ y cố ý nhả ra bọt à?... Chẳng lẽ y còn sống sao?" Mắt Tống Vân Nhi trợn to lên.
Nghe lời nàng, đầu Dương Thu Trì bắt đầu to ra: "Thi thể này đã phù thũng thối rửa rồi, làm sao mà còn sống được! Hơn nữa vừa rồi muội cũng nhìn rồi, trên người thi thể có thi ban màu hồng phấn, người sống sao lại có thi ban?"
"Vậy, vậy miệng của y lại nhả ra bọt nước!?"
"Đâu có gì mà nhả bọt, cái đó là do nước lạnh rơi vào đường hô hấp, kích thích niêm mạc hô hấp tạo ra một lượng lớn niêm dịch. Người chết sau khi rơi vào nước sẽ hô hấp cấp xúc khiến cho số niêm dịch này bị hít vào trong đường hô hấp, không khí trong phổi quấy trộn thứ này lên, tạo thành những bọt khí. Do nó rất giống thứ bọt nôn mửa ra, cho nên gọi là bọt nước giải."
Tống Vân Nhi nghe không hiểu cái gì là đường hô hấp, nhưng nàng đã quen với cái kiểu nói chuyện thần thần bí bí của Dương Thu Trì, cho nên không lấy làm lạ nữa. Dương Thu Trì lấy một cái khăn nhẹ chùi qua bọt nhớt trên miệng mũi của nạn nhân, nói: "Thứ bọt nhớt này cho dù muội có chùi sạch rồi thì nó cũng sẽ xì ra, đặc biệt là khi di động thi thể nó sẽ ra nhiều hơn."
Quả nhiên, miệng mũi của thi thể lại từ từ ứa ra dịch trắng dạng sùi bọt tiếp.
Dương Thu Trì tiếp tục bổ sung: "Thứ bọt này có thể chỉ ra rằng người chết này khi rơi vào nước thì công năng hô hấp vẫn còn tồn tại. Do đó, chỉ cần phát hiện thi thể chết đuối có xì ra thứ bọt này, về mức độ nào đó có thể chứng minh người đó còn sống trước khi rơi xuống nước, hay nói cách khác, người đó chết là do bị ngộp nước. Dĩ nhiên là không nhất định như vậy, vì uống một số độc dược, hoặc là nổi cơn động kinh mà chết thì cũng có thể sản sinh thứ bọt giải này."
Truyện khác cùng thể loại
200 chương
27 chương
31 chương
39 chương
65 chương