Dương Thu Trì lắc lắc đầu: "Cá với tay gấu nếu không thể có cùng một lúc, thì đành bỏ cá lấy tay gấu vậy!" (Chú: Trích ý từ câu: "Ngư dữ hùng chưởng bất khả kiêm đắc - ngư dữ hùng chưởng bất khả kiêm đắc ý chỉ không thể bắt cá hai tay). "Giỏi hen, huynh dám nói muội là tay gấu, muội không thèm lý gì đến huynh nữa!" Tống Tình trề môi, quay đầu nhìn ra cửa sổ. Dương Thu Trì vòng tay ôm nàng từ phía sau, hai tay bơi lội trên thân hình lung linh khúc tuyến, dùng môi cắn nhẹ vành tay nàng, dùng lưỡi nghịch phá. Tống Tình ư lên một tiếng, dịu oặt ngã vào người hắn. Hai người triền miên một hồi, nhưng vì đấy là xe ngựa, ngoài xe còn có người đánh xe ngồi sát phía trước, không tiện làm chỗ mặn nồng. Tống Tình nằm gọn trong lòng Dương Thu Trì, chộp giữ cánh tay ma quái của hắn đàng không biết an phận: "Thu Trì ca ca, mẹ của muội ở Ứng Thiên phủ, chúng ta chừng nào tìm bà mối nhờ chuyện thối hôn?" "Huynh cần phải về làm một số chuyện liên quan đến án tử này, làm xong rồi coi tình hình thế nào chúng ta sẽ đến Ứng Thiên Phủ một chuyến, đi tìm mẹ chúng ta nói chuyện thối hôn trước." Tống Tình nghe Dương Thu Trì gọi mẫu thân mình là "mẹ chúng ta", đã coi bản thân như người nhà rồi, trong lòng thật ngọt ngào sung sướng, gật đầu hỏi: "Chúng ta không nhờ bà mối đến nói sao?" "Không, huynh sẽ đích thân đến thưa chuyện với mẹ, như vậy mới rõ ràng, hơn nữa nó liên hệ đến chuyện chung thân đại sự của chúng ta, không thể làm bừa được." Tống Tình thấy Dương Thu Trì trịnh trọng như thế, trong lòng rất cảm động, khẽ gật đầu ôm chặt cổ hắn, dâng bờ môi hương, hai người lại âu yếm một hồi, rồi Tống Tình lên tiếng: "Thu Trì ca ca, đừng lo, mẹ chúng ta rất tốt, rất yêu thương muội, huynh lại tài ba như vậy, so với Hác gia hơn gấp trăm lần, mẹ nhất định sẽ đồng ý." Nghe Tống Tình nói như vậy, Dương Thu Trì tràn trề niềm hy vọng. Trời đã về đêm, mọi người cuối cùng cũng vào thành kịp trước khi cổng thành đóng cửa. Dương Thu Trì và Tống Tình vẫn chưa thành thân, do đó Tống Tình vẫn cùng ở một chỗ với Tống Vân Nhi. Dương Thu Trì an bài chỗ ở cho Long Tử Tư và Xuân Nha, mang cho ít bạc cho họ lo chuyện vui, cho phép Long Tử Tư trong thời gian này không cần phải theo hầu. Dương Thu Trì chào hỏi Dương mẫu cùng Phùng Tiểu Tuyết xong, bảo nha hoàn Nguyệt Thiền đốt thêm vài ngọn đèn lồng, khiến phòng sáng như ban ngày, sau đó tiến vào trong phòng có chứa dụng cụ khám nghiệm của mình. Hắn trước hết đem bức họa của Hác Thiến tặng bỏ vào trong tủ hợp kim, sau đó bắt đầu kiểm nghiệm. Trước hết, Dương Thu Trì kiểm tra đĩnh bạc. Hắn đem bạc trong túi đổ ra trên bàn, cả thảy bốn đĩnh. Sau đó dùng kính phóng đại quan sát cẩn thận, không hề phát hiện dấu tay. Trong một số tình huống, dấu tay có mồ hôi thương không màu sắc, dùng mắt thường không phân biệt được. Dương Thu Trì lấy hộp kim loại đựng dụng cụ kiểm tra vật chứng của pháp y, mở ra lấy bàn chải dấu tay từ tính, dùng nó quét hết chung quanh bốn đĩnh bạc. Hỗn hợp bột sắt từ tính dính lên đĩnh bạc dần làm hiện rõ dấu vân tay, hắn dùng băng dính trong lấy ra, sau đó dán trên một mảnh giấy, như vậy dấu tay coi như đã được lấy xong. Dùng phương pháp này, Dương Thu Trì tổng cộng thu được vài dấu vân tay từ bốn đĩnh bạc. Thông qua so sánh loại trừ các dấu giống nhau, hắn rút ra được sáu dấu tay bất đồng, nhưng không thể kết luận đó là của sáu người được, vì một người có thể để lại nhiều dấu tay từ các ngón khác nhau. Hắn tiếp tục tiến hành so sánh dấu tay lấy được từ thi thể của Đồ lão tứ và Hứa thị, xác định trong đó có bốn dấu tay của Đồ lão tứ, còn lại hai dấu tay được cho là khả nghi cần xác định người để lại. Dương Thu Trì quan sát cẩn thận hai dấu vân tay này, tron đó có một cái có hình loa, theo hình kim đồng hồ, căn cứ quy luật mà xét thì nó phải là dấu vân tay bên tay phải. Hơn nữa, dấu vân tay này so với cái kia to hơn nhiều, nhất định là vân tay ngón cái. Dấu vân tay còn lại có hình cái sàn, hơn nữa lại là vằn ngược, cho thấy rất có thể nó là vân tay ngón trỏ. Đem hai dấu vân tay này so với dấu tay máu ở hiện trường, phát hiện rõ ràng là không giống. Khi so sánh với dấu tay của hai người chết là Đồ lão tứ và Hứa thị cũng không giống. Dấu tay máu nhất định là của hung thủ lưu lại, như vậy hai dấu vân tay này rất có thể là của người khác -nhân vật đứng sau lưng? Dương Thu Trì đem cất chúng vào trong tủ hợp kim. Đối với thứ lấy được từ tủ đứng trong phòng ngủ của Đồ lão tứ, Dương Thu Trì thật ra rất hiếu kỳ, nhưng không dám nghĩ nhiều, tạm thời không chuẩn bị tiến hành kiểm tra phân tích chuyên sâu, chỉ đem cất nó vào trong tủ. Tiếp theo đó, hắn đem các vụn màu đen lốm đốm ra kiểm nghiệm, đưa lên kính hiển vi quan sát, phát hiện những đốm đen nho nhỏ này chính là các nhúm xỉ than đá nhỏ. Phát hiện này khiến Dương Thu Trì vô cùng hưng phấn. Minh trều chưa sử dụng xỉ than đá nhiều, chủ yếu để dùng luyện thiết, còn sinh hoạt trong gia đình chủ yếu dùng củi, dường như không ai dùng than đá cả. Hài của người này có xỉ than, như vậy nhất định có liên quan đến mỏ than hoặc nơi có sử dụng than đá. Phạm vi như vậy là thu hẹp lại khá nhiều. Nếu chiếu theo biện pháp thông thường, thì hiện giờ nên tiến hành kiểm tra vi lượng đối với thành phần hóa học của vật chứng thu được rồi, sau đó sẽ tới các mỏ khai thác hay địa điểm sử dụng than xung quanh Ninh quốc phủ để tiến hành tiếp việc phân tích thành phần hóa học, như quả xác định được chút xỉ than này từ chỗ nào mang tới, thì thông qua phân tích thành phần đồng nhất, có thể xác định luôn chút bột than này xuất phát từ vị trí chính xác nào, rồi từ đó thu hẹp phạm vi và xác định chính xác các nghi phạm. Tuy nhiên, nếu tiến hành kiểm nghiệm thành phần hóa học trong than đá như thế này, cần phải có những thiết bị chuyên môn cực kỳ lớn và phức tạp, và đó nằm ngoài khả năng của Dương Thu Trì. Rất may là hung thủ có để lại dấu tay máu tại hiện trường của vụ hung sát, nên cho dù không thể tiến hành kiểm tra vi lượng đối với vật chứng, chỉ có thể dùng biện pháp thô nhất, đó là yếu cầu những người có sử dụng than hay dính dáng đến than chung quanh vùng Ninh quốc phủ cho tiến hành lấy dấu tay, từ đó hi vọng có thể phát hiện hung thủ. Rất may là Minh triều chưa sử dụng nhiều xỉ than lắm, nên việc kiểm tra này không vượt quá tầm kiểm soát. Chuyện này ngày mai cần phải chưa người thông báo Chu tri phủ bố trí tiến hành, đề phòng hung thủ bỏ trốn. Kỳ thật, công tác phá án như trên rất khô khan: căn cứ các kết quả thẩm vấn hay khám tra ở hiện trưởng, xác định phạm vi phá án, sau đó tiến hành điều tra phỏng vấn với số lượng cực lớn, bài trừ từng trường hợp một, xác định người hiềm nghi trọng điểm, sau đó mới đề ra các biện pháp phá án tương ứng. Do đó, công tác phá án thực tế chẳng hề lãng mạn như trong điện ảnh hay tiểu thuyết miêu tả, vì hầu hết thời gian công việc rất khô khan, nhàm chán, và vô số việc không đâu. Cho dù việc phải làm rất nhiều, nhưng dù sao thì cũng phải có được phương hướng phá án. Một chút xỉ than đá này chính là phát hiện rất quan trọng, nên Dương Thu Trì cao hứng vô cùng, sau khi cất kỹ các thiết bị kiểm tra khóa lại rồi thì đi ra ngoài phòng khách. Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết thấy Dương Thu Trì mặt mày như hoa nở, tuy không biết nguyên nhân gì, nhưng cũng vui lây. Sau khi Dương Thu Trì ngồi xuống, nha hoàn Nguyệt Thiền dâng cho hắn chung trà. "Nhân phùng hỉ sự tinh thần sảng" (Người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái), Dương Thu Trì cười hỏi: "Mẹ, tiểu tuyết, hai người vừa rồi đang nói chuyện gì vậy?" Dương mẫu cười đáp: "Hai mẹ con đang thương lượng chuyện nạp thiếp cho con nữa đây nè!" A? Dương Thu Trì cảm thấy bất ngờ, chẳng lẽ bản thân hắn chưa kịp nói ra chuyện của Tống Tình, thì họ đã biết rồi, liền cảm thấy ngượng vô cùng, hỏi: "Có phải là Tống Tình lén nói với hai người không?" Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết trố mắt nhìn nhau rồi nhìn Dương Thu Trì, Dương mẫu hỏi: "Tống Tình nói cái gì? Cô ấy có đến đây sao?" Vừa nghe Dương mẫu nói thế, Dương Thu Trì lập tức biết mình đoán sai, liền ngượng ngập đáp: "Chuyện này chờ sau hẳn hay, mẹ và vợ con vừa rồi nói chuyện nạp thiếp gì đó là thế nào?" Dương mẫu bảo: "Chỉ Tuệ bị võ lâm nữ tiền bối mang đi khá lâu rồi. Cũng không biết có thể .... ai...!" Dương mẫu thở dài, nói tiếp: "Thân thể của mẹ ngày sau hao hơn ngày trước rồi, và cũng không biết bao giờ mới có cháu ẫm bồng, chỉ cần ẵm được một cái, nếu không làm được thế, bảo sao mẹ xuống âm tào địa phủ ăn nói với cha con thế nào a." Phùng Tiểu Tuyết khe khẽ kêu lên: "Mẹ...!" xong cúi đầu không nói gì nữa. Dương thu Trì cười thưa: "Mẹ, mẹ lại nói thế nữa rồi. Mẹ lo cái gì chứ, lão nhân gia người tùy tiện sống cũng qua đến một hai trăm tuổi, chờ con trai sinh cho mẹ một đội cháu, sau đó cháu lại sinh chút, chút lại sinh chít. Sanh cho đến nỗi mẹ ẵm không nổi luôn a!" "Con đừng có đánh trống lãng! Nghe mẹ nói hết nè." Dương mẫu cười cười, con trai tuy nói chuyện tếu, nhưng nghe mà lòng mát rười rượi, con trai bà so với trước hiếu thuận vô cùng, Dương mẫu từ ái nhìn con, nói tiếp, "Mẹ đã thương lượng với Tiểu Tuyết rồi, không cần biết Chỉ Tuệ có về hay không, việc truyền tông tiếp đại của Dương gia ta không thể không làm, do đó phải nạp cho con thêm một tiểu thiếp mới ổn thõa." Dương Thu Trì khóc cười không xong, Dương mẫu này muốn cháu phát khùng rồi, nhưng mà, lão nhân gia người dụng tâm rất tốt, hơn nữa bản thân hắn tuổi trẻ sức khỏe như voi, trong nhà lại có tiền, nạp bảy tám tiểu thiếp đều không phải là vấn đề, bèn cười hỏi: "Lão nhân ia người lại nhờ người ta làm mối nữa a? Nhưng mà, chúng ta cần phải nói trước, đừng như cái mà mối Vương mập như heo đó nữa, lần trước còn xúi con bỏ Tiểu Tuyết đi, con thấy mặt bã là muốn đấm một phát rồi!" "Hài tử này!" Dương mẫu cười cười, "Vương bà bà người ta là có ý tốt." Thấy Dương Thu Trì bắt đầu định mở miệng tranh cãi, bà liền nói tiếp: "Được được được, chúng ta không tìm Vương bà bà nữa, kỳ thật cũng không cần tìm bà mối nữa rồi." "Không tìm bà mối nữa à?" Dương Thu Trì hơi kỳ quái, cười hỏi, "Vậy, lạo nhân gia người bắt con chạy ngờ ngờ ngoài đường đi tìm cô nương nào muốn lấy chồng sao?" Dương mẫu quay sang nhìn Phùng Tiểu Tuyết, cười khà khà: "Nhìn con nó kìa! Con nói cho nó biết đi." Thần thần bí bí cái gì vậy trời? Dương Thu Trì nhìn Phùng Tiểu Tuyết. Phùng Tiểu Tuyết vội nói: "Phu quân, sáng hôm nay ngũ di thái của Tống tri huyện có đến nhà chúng ta, nói chuyện chơi có đề cập đến chuyện Chỉ Tuệ thất tung đã lâu, cũng nên tìm cho huynh một tiểu thiếp rồi, để sớm cho mẹ có cháu ẵm bồng, cũng là trọn chữ hiếu. Thiếp và mẹ đã sớm có ý định này rồi." Phùng Tiểu Tuyết quay sang nhìn nha hoàn Nguyệt Thiền đang đứng kế bên, nói tiếp: "Thiếp và mẹ định để chàng thu Nguyệt Thiền điền phòng, nhưng Nguyệt Thiền nói khi xưa Chỉ Tuệ tỷ tỷ đã nói chuyện này với chàng, nhưng chàng hiềm Nguyệt Thiền còn nhỏ tuổi quá, hai năm sau hẳn hay. Mẹ bèn thương lượng với thiếp, suy tính của phu quân cũng đúng, vừa định đi nhờ bà mối tìm cho chàng một khuê nữ khác, nhưng ngũ di nương của đại lão gia đốt nhiên đề cập đến một chuyện, và cũng trúng với tâm ý của mẹ và thiếp." Dương mẫu cười cười nói tiếp: "Mợ năm đó nói là còn có một cô em ruột, nhỏ hơn một tuổi so với cô ta, năm nay mười sáu, muốn gả cho con làm tiểu thiếp!" A? Đầu Dương Thu Trì bắt đầu hơi to ra, Tống Tình và Hác Thiến còn chưa xong, giờ lại đến muội muội của Mị nương, tính sao bây giờ? Đã đến lúc đủ người đánh mạc chược rồi đây! Muội muội của Mỵ nương? Cái cô Mỵ nương này thiệt là **, chẳng biết muội muội có ngoan hiền hay không? Nếu mà lại là một con hồ ly yêu mị nữa, thì không biết sau này cho mình bị cắm mấy cái sừng đây? Không ổn! Sao con hồ ly tinh đó lại quan tâm đến mình như vậy? Dương Thu Trì chợt vỡ lẽ, thì ra cái cô Mỵ nương này chơi trò ý của Túy ông không phải ở rượu (醉翁之意不在酒 = túy ông chi ý bất tại tửu), mà ở chỗ sơn thủy mông lung chung quanh. Hai lần trước dụ dỗ mình không đắc thủ, lần này định dùng trò đường cong cứu quốc, tìm thêm cơ hội thân cận mình, mượn dịp luộc thịt bỏ thêm chút gạo để nấu thành cháo đây mà! Cái cô tiểu hồ ly ấy quả là có điểm không đạt được mục đích thì không chịu từ. Nhưng mà, đề cập đế vấn đề này, nếu như bản thân mình hạ quyết tâm, vô luận phong vân biến ảo như thế nào, nếu bản thân không mất phương hướng, nhất định đứng ở lập trường đối diện, dùng thái độ đoan chánh thì sẽ không thể cô phụ cái ân trị ngộ của Tống tri huyện đối với mình đâu! Dương mẫu thấy Dương Thu Trì ngồi ngẩn ra ở đó, không biết nghĩ gì, nên hỏi: "Con à, con nói coi, chuyện đề thân của ngũ di thái có thể tiến hành được không?" Dương Thu Trì lúc này mới lấy định thần, hỏi: "mọi người trả lời thế nào?" "Mẹ và vợ con chưa hỏi ý con, đương nhiên là không thể trực tiếp đáp ứng rồi, phải chờ con về quyết định chứ." Dương Thu Trì cười khổ: "Con còn có chuyện này định trình bày với mọi người, chờ nói xong rồi hẳn quyết định." "Chuyện gì vậy?" Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết có chút khẩn trương. Dương Thu Trì lấy lại bình tĩnh, từ từ nói: "Con và Tống Tình thích nhau rồi, chính là đường tỷ của Tống Vân Nhi ấy." Phùng Tiểu Tuyết đưa tay lên mặt vẽ một vòng tròn, ý như hỏi phu quân có phải là đề cập đến mỹ nữ mặt tròn như trăng rằm ấy không. Dương Thu Trì gật đầu, tiếp tục nói:"Nàng cũng thích con, con muốn nạp nàng làm tiểu thiếp, nàng ấy cũng đồng ý rồi." "Quá hay rồi!" Dương mẫu vỗ tay đánh đét cười nói, "Ta và Tiểu Tuyết cũng rất ưa thích nha đầu Tống Tình, người vừa đẹp, lại biết chuyện, chúng ta cũng nhìn ra rồi, cô bé này rất thích con, nhưng chỉ sợ con người ta không muốn làm thiếp, nên mới không dám nói ra." Phùng Tiểu Tuyết cũng mỉm cười xen vào: "Đúng a, phu quân, Tống Tình cô nương thật không tệ chút nào, ... chỉ sợ người nhà người ta không đáp ứng thôi." Dương Thu Trì nói: "Đúng vậy, cái con muốn nói chính là vấn đề này, cha mẹ của Tống Tình từ nhỏ đã hứa gả nàng cho người ta, chính là một hộ giàu có làm nghề buôn bán ở Ninh Quốc phủ, họ Hác, nhân vì có chuyện nên hai nhà vẫn chưa thành hôn. Chúng con đã thương lượng kỹ rồi, chúng con muốn...." "Muốn để cho nhà Tống Tình thối hôn!" Dương mẫu nói hụych tẹt ra luôn. "Chúng con chính là muốn vậy, do đó con định ngày mai cùng Tống Tình đến Ứng Thiên phủ thưa với mẹ của nàng về chuyện thối hôn." "Được a!" Dương mẫu cao hứng nói, "Về phía mợ năm của tri huyện lão gia chúng ta sẽ để chờ coi chuyện của nha đầu Tống Tình ổn rồi sẽ tìm cách thoái thác với họ. Như vầy đi, mẹ cũng sẽ cùng đi với các con, nếu không mẹ không yên tâm." Dương Thu Trì đương nhiên rất cao hứng, như vậy chí ít cũng không cần bản thân hắn ra mặt, có lão nhân gia xuất diện rồi nên tâm lý cũng nhẹ nhỏm hơn nhiều. Sự tình của Tống Tình đã ổn rồi, nhưng vẫn còn chưa nói đến chuyện của Hác Thiến. Chuyện này dù sao cũng phải trình bày cho rõ, nên Dương Thu Trì ngẫm nghĩ một chút, thưa: "Còn có một chuyện," Dương Thu Trì hơi bối rối, hắn chẳng biết bản thân thời gian gần đây sao mà gặp vận đào hoa dữ thế, duyên đến là đến cả một chùm, "Vừa rồi có đề cập đến nhà Hác viên ngoại kia, kỳ thật người ta cũng muốn đem con gái là Hác Thiến gả cho con làm tiểu thiếp." Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết đều trừng lớn mắt. Quan hệ giữa Tống Tình và Hác gia vừa rồi Dương Thu Trì đã nói rõ, tuy không nói rõ đường đi nước bước của Hác gia nói thẳng ra, nhưng hai người đều ngầm hiểu rõ, nên cũng có phần lo lắng. Dương Thu Trì không hy vọng đồng thời cưới được luôn cả Tống Tình và Hác Thiến. Hắn biết rõ, nếu bản thân cướp con dâu của nhà họ Hác, bây giờ Hác gia lại đem con gái gả tiếp cho hắn, thì gián cũng có thể xưng bá thế giới luôn rồi.