Nàng rất đáng yêu
Chương 6
Chiếc nhẫn trên ngón tay út là dấu hiệu tượng trưng của gia chủ Quân gia, tỏa ra ánh sáng tím yếu ớt. Bên trong yếu hầu của Quân Huyễn Tuyết, phát ra một loại âm thanh trầm thấp. Là nàng sao? Nữ tử mang theo ánh mắt sợ hãi ở trước mặt, chính là Mệnh Y của hắn sao? Mệnh Y thuộc về hắn sao?
Nó giống như là lời nguyền đến từ huyết mạch, mỗi đời nhân trung của Quân gia, luôn có một người kế thừa huyết thống kia, càng đến gần ngày trăng tròn, thân thể sẽ càng đau, mà buổi tối đêm trăng tròn, thì sẽ đau đến tận xương tủy, đau đến không muốn sống.
Cơn đau này, đi sâu vào bên trong cốt nhục, cho dù ngươi kinh tài tuyệt diễm, có quyền thế ngập trời và phú quý vô biên, cũng không có biện pháp khiến cho thân thể tránh được loại đau khổ này.
Mà biện pháp duy nhất, là tìm Mệnh Y thuộc về mình! Chỉ có Mệnh Y mới có thể khiến cho loại đau đớn này biến mất!
Dáng vẻ của Quân Huyễn Tuyết, Lương Uyển Uyển theo bản năng thu tay về, muốn né ra, nhưng bất chợt, nàng cảm thấy một luồng trời đất quay cuồng, nàng bị hắn đặt ở dưới thân.
"Ngươi ——" nàng từ trước đến giờ luôn có tài giỏi ăn nói, nhưng vào lúc này, chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình có một sức mạnh nặng hơn nghìn cân.
"Vì sao lại đau thế này?" Hắn lẩm bẩm hỏi nàng.
"Cái gì?" Lương Uyển Uyển chỉ cảm thấy nửa người dưới của mình bị chân người này đè lên thật chặt, cách quần áo, nàng cảm nhận được một cổ nhiệt lưu trên người hắn, đang truyền tới trên người nàng. Mà nửa người trên của hắn, không ngừng đẩy lên, cột sống cong lên, đường cong ưu mỹ giống như nửa vầng trăng. Vạt áo hắn có chút mở ra, áo choàng trên người bởi vì lúc trước hắn tự mình túm lại, đã ngổn ngang không thể tả. Thắt lưng hắnnâng lên, cổ áo tuột xuống dưới bờ vai, bả vai mềm mại trắng nõn, cứ như vậy lộ ra ở trước mặt nàng.
Chuyện này. . . . . . Quả thật giống như một loại mê hoặc! Nếu như nàng đang ở thanh lâu, mà người nam nhân này được gọi là tiểu quan, Lương Uyển Uyển sẽ rất có nhã trí thưởng thức mỹ nhân một phen.
Nhưng vấn đề là, hiện tại nàng đang bị ép!
Đặc biệt người nam nhân đang đè lên nàng, còn là một nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong chốn võ lâm giang hồ, dựa theo những lời bát quái trong khách sạn, người này chính là một chủ nhân giết người không chớp mắt!
Hơn nữa những lời mà ban ngày chưởng quỷ huấn thị*, còn sở sờ bên tai —— những nữ nhân nào tiếp cận Quân Huyễn Tuyết, cho dù không chết, cũng sẽ bị phế bỏ.
*huấn thị: dạy dỗ, chỉ bảo
"Ngươi có biết ta đau đớn đến chừng nào hay không?" Đầu của hắn càng ngày càng thấp, bên trong cặp mắt phương tinh xảo đang nhìn nàng, có khát vọng, có kích động, có dục vọng, có căm ghét, có tàn nhẫn. . . . . . Hội tụ thành một loại mâu thuẫn mà nàng không thể hiểu được.
"Ta. . . . . . Ạch, ta biết ngươi hiện tại rất đau, ngươi ôm lấy ta cũng vô dụng thôi, không bằng thả ra ta, ta giúp ngươi đi tìm người đại phu?" Lương Uyển Uyển nỗ lực thuyết phục nói.
Lại một tiếng tiếng cười quái dị giống như khóc, từ bên trong môi mỏng phát ra: "Không. . . . . . Ngươi sẽ không biết, ta đau như thế nào đâu, ngươi mãi mãi sẽ không hiểu." Người này chính là Mệnh Y của hắn, nhưng nàng lại không biết, hắn đã từng trải qua không biết bao nhiêu đêm, chờ mong sự xuất hiện của nàng. Mệnh Y Quân gia, từ xưa tới nay chưa từng có ai tìm được. Bởi vì Mệnh Y vô cùng đặc biệt, có khả năng đã già đi từ lâu, hoặc còn chưa sinh ra, hoặc là sống ở nơi hoang vu vắng vẻ hoặc là chết ở trên chiến trường.
Vì thế. . . . . . nên vô cùng hiếm có, mà có thể tìm được Mệnh Y cho Quân gia, thì là quá hiếm có rồi! Những nhất mạch của Quân gia, bởi vì có quá nhiều người, nên lúc không tìm được Mệnh Y thuộc về mình, đều sẽ tự sát chết .
"Ngươi mãi mãi sẽ không biết rằng ngươi may mắn như thế nào, còn ta thì lại bất hạnh bao nhiêu đâu." Hắn không ngừng lẩm bẩm, sự chán ghét trong ánh mắt càng ngày càng nhiều, nhưng người này vẫn nắm cổ tay nàng, vẫn đè lên thân thể nàng, trái lại càng có xu hướng dính chặt hơn .
Lương Uyển Uyển sững sờ nhìn tuấn nhan gần trong gang tấc. Hắn căm ghét cái gì? Là nàng sao? Nếu là căm ghét, thì tại sao. . . . . .
"A!" Không đợi nàng nghĩ rõ ràng, môi của hắn đã liều mạng cắn vào bả vai nàng. Lương Uyển Uyển nhất thời đau đến nước mắt ứa ra, lúc nàng còn ở hiện đại, chỉ không cẩn thận làm trầy da, đã phải lấy băng cá nhân dán lên miệng vết thương nửa ngày, nàng làm sao có thể chịu được loại đau đớn khi bị hàm răng cắn trực tiếp lên da thế này, hơn nữa còn cắn đến chảy máu!
Đau xót, thần kinh liền bị kích thích, trước kia Lương Uyển Uyển vì bảo vệ tính mạng mà cẩn thận từng li từng tí một, vậy mà trong nháy mắt muốn mất hơn nửa cái mạng. Nàng tựa như một loại động vật nhỏ có đôi mắt long lanh ánh nước, dùng sức giẫy giụa: "Đau. . . . . . Ô ô. . . . . . Này, đau quá, ngươi đi ra, đi ra!"
Nàng giãy dụa như thế nào cũng không có hiệu quả, hắn cắn càng đau hơn, mùi máu tanh ở trong phòng cũng càng nồng hơn, Lương Uyển Uyển thậm chí hoài nghi, hắn có phải muốn cắn nát thị trên vai nàng không.
"Ô ô. . . . . . Đừng cắn, ta đau. . . . . ." Vào lúc này, nàng tự hận mình vì sao có lòng hiếu kỳ nặng như vậy, chạy vào trong phòng này làm gì.
"Ngươi là ai?" Hô hấp của hắn càng thêm dày đặc, liếm lấy vệt máu chảy ra từ trên vai nàng, để sát vào bên tai nàng.
"Ta. . . . . . Là tiểu nhị của tiệm này." Nàng dùng sức quay đầu về phía bên kia, rất sợ hắn sẽ cắn lỗ tai nàng.
"Ngươi đến cùng là ai?"
Nàng có thể cảm giác được môi của hắn, đang không ngừng hôn lên lỗ tai nàng, hôn liên tục, kéo dài tới gò má nàng, rồi đến dưới cằm, cuối cùng, lưu luyến dừng lại ở khóe môi nàng.
Đầu lưỡi màu hồng nhạt từ trong môi lộ ra, giống như đang thưởng thức một món sơn hào hải vị ngon nhất trần đời, liếm môi nàng một chút, lấy một loại phương thức run rẩy liếm láp .
Lương Uyển Uyển bị dọa sợ, cũng kinh ngạc đến sững sờ.
Nếu như ở hiện đại, loại hành vi của người nam nhân chắc hẳn là hành vi của sắc lang đi, nàng sẽ mạnh mẽ đánh cho đối phương một trận, sau đó gọi 110 báo cảnh sát. Nhưng lúc này là ở cổ đại, người trước mặt lại là một cổ nhân có võ công cao cường, nàng thật sự là khóc không ra nước mắt mà.
Lương Uyển Uyển chưa từng gặp qua những chuyện như thế này, hơn phân nửa thời gian, nàng cống hiến cho việc học bài, còn lại một ít thời gian dư, phần lớn nàng dùng để nghiên cứu mỹ thực, cho nên nàng hoàn toàn chưa quen qua bạn trai, điều này cũng dẫn đến lúc nàng bị Quân Huyễn Tuyết hôn, phản ứng gì cũng đều không có, chỉ có ngơ ngác nghe câu hỏi tiếp theo của hắn:"Ta. . . . . . Ô ô. . . . . . tên là Lương Uyển Uyển, thật ra ta chỉ là một học sinh cấp ba, ta xin thề, ta thật sự. . . . . ."
Những lời còn lại, toàn bộ đều bị hắn nuốt vào trong miệng. Môi của hắn, mạnh mẽ đặt ở trên môi của nàng, ma sát nhiều lần, mài đến nỗi nàng cảm thấy trên môi mình nóng hừng hựt, dường như muốn rớt xuống một tầng da.
Hàm răng của hắn, cọ xát vào phần thịt ngay môi nàng, lúc nàng há mồm muốn nói chuyện, lại lập tức cắn vào đầu lưỡi nàng, giống như muốn cắn nuốt toàn bộ đầu lưởi nàng. Nàng nức nở đung đưa đầu, một tay hắn đưa tới, giữ chặt cái ót của nàng, không để cho nàng cử động nửa phần.
Lương Uyển Uyển bị hôn đến không thể hô hấp, vai đau, môi đau, đầu lưỡi đau. . . . . . Trong khoảng thời gian ngắn, nàng có cảm giác toàn thân mình không có chỗ nào mà không đau. Mà càng xui xẻo là, đầu lưỡi nàng bị người ta cắn không tha, Lương Uyển Uyển chỉ muốn biết, tại sao mình lại bị như vậy, tại sao lại gặp phải một nam nhân biến thái như thế, vô duyên vô cớ cướp đi nụ hôn đầu của mình.
Càng nghĩ càng buồn, nhưng hiện tại nàng lại không có cách nào giãy dụa được, chỉ có thể mặc cho hắn giày vò nhiều lần.
Ngay khi nàng cảm giác mình sắp thở không nổi, hắn rốt cục buông tha đầu lưỡi của nàng, nàng thở hồng hộc, nhìn hắn, chỉ cảm thấy đôi mắt của hắn tựa hồ nhiễm phải một màu đỏ tươi, so với bộ hồng y trên người thì càng nổi bật hơn.
"Mệnh Y. . . . . ." Hai tay Quân Huyễn Tuyết ôm chặt Lương Uyển Uyển, vô cùng dùng sức: "Ngươi là Mệnh Y. . . . . . Hóa ra. . . . . . Ta cũng có thể tìm được Mệnh Y. . . . . ." Giọng nói kia khàn khàn, nhưng lại có một loại bi ai không nói nên lời.
"Tên ta không phải là Mệnh Y, ngươi nhận lầm người rồi!" Nàng giẫy giụa muốn đẩy hắn ra.
Đầu của hắn chôn vào trong vai nàng, thân thể run rẩy, trong lúc ôm ấp, từ từ khôi phục lại bình thường. Đau đớn, cứ từng chút, dần dần biến mất, đau đớn nhiều năm như vậy, chỉ cần vây quanh một người, là có thể làm cho phần đau đớn này biến mất.
Người của Quân gia đáng thương mà cũng thật đáng buồn……..
Sau khi đau đớn biến mất, trong thân thể tựa hồ dâng lên một loại cảm giác khác thường, đó là —— không thể dằn xuống sự trống vắng.
Giống như, ý nghĩa của cuộc sống, chính là phải liều mạng nắm lấy một vật gì đó, liều mạng giữ lấy một vật gì đó, liều mạng thu lại một vật gì đó!
Bên tai của hắn, liên tục nghe thấy giọng nói yếu ớt của người nữ tử không ngừng nói nàng không phải là Mệnh Y, nói rằng hắn nhận lầm người.
Nhận sai, có khả năng sao?! Tròng mắt của hắn không khỏi khép lại, hơi thở trong lúc này, tất cả đều là hơi thở của nàng, mang theo một loại ngọt ngào, một loại khí tức ám muội.
"Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện là đừng để ta không nhận lầm người, bởi vì nếu ta nhận lầm người, đại biểu ngươi sẽ không có cơ hội sống tiếp." Hắn vô cùng chật vật, hắn đau đớn, hắn tuyệt đối sẽ không để cho người khác nhìn thấy.
Sau đó, hắn cảm giác được thân thể người kia cứng ngắc ở trong lòng hắn, hắn nghĩ, nàng hẳn là hiểu rõ ý của hắn.
Truyện khác cùng thể loại
220 chương
3 chương
93 chương
87 chương
130 chương