Nàng rất đáng yêu
Chương 7
"Mệnh Y. . . . . . nàng là Mệnh Y của ta. . . . . . Ta . . . . . ." Hắn ôm nàng, thân thể càng dán chặt vào nàng hơn. Hắn tìm quá lâu, cũng đau đến quá lâu. Lâu đến nỗi hắn thậm chí cũng không biết, nên làm thế nào với nàng.
Đêm đó, hắn ôm nàng, đôi tay kia, từ đầu đến cuối không hề buông lỏng. Hắn như con dã thú đói khát, không ngừng tiếp nhận lấy phần ấm áp trên người nàng, để phần trống vắng và đau đớn trong thân thể ngừng lại. . . . . .
Thậm chí, thời điểm tỉnh lại vào sáng sớm, Lương Uyển Uyển liền bị Quân Huyễn Tuyết một cước đá văng, khuôn mặt của hắn đã khôi phục lại vẻ kiêu căng và hòa hoa phú quý như lúc ban đầu gặp, dường như đêm qua người vừa kéo vừa ôm nàng chính là một người khác .
"Ngày hôm qua ngươi thấy cái gì?" Hắn nằm ở trên giường, quay cái mông về phía mặt đất, nhếch khóe môi hỏi nàng, trong ánh mắt, có một cỗ ý vị không nói ra lời.
Lương Uyển Uyển chật vật từ trên mặt đất bò dậy, suy nghĩ một chút nói: "Ta cái gì cũng không thấy, thật sự, ta có thể thề, nếu không, viết giấy cam đoan cũng được, đại gia, xin ngươi bỏ qua cho ta đi."
Lông mày hắn nhướng lên, lười biếng như một con dã thú dã được ăn uống no đủ, mắt lạnh nhìn người trước mắt có thể được coi là xa lạ, nhưng cũng có thể là cực kì quen thuộc. Hắ đã từng nghĩ tới vô số lần, Mệnh Y thuộc về hắn sẽ ra sao, nhưng hóa ra lại là một người nữ tử có mái tóc đen dày, khuôn mặt nhỏ như trứng ngỗng, mày liễu cong cong, đôi mắt phía bên dưới hiện ra hơi nước, vẻ mặt vừa hờn vừa sợ vừa oan ức, mũi nho nhỏ cao thẳng, xem ra cũng là một Tiểu Cẩu nhi* được nuôi trong một gia đình khá giàu có.
*Tiểu cẩu nhi: ảnh so sánh chị như con chó con =.=
"Ngươi cảm thấy ta có đáng tin hay không?"
"A?" Nàng cả kinh.
"Ngươi tới đây." Tóc dài của hắn rối tung, ngoại bào màu đỏ rộng rãi khoác lên người, chống tay lên, hướng nàng ngoắc ngoắc ngón tay.
"Làm. . . . . . Làm gì?" Nàng ngược lại di chuyển gót chân về phía sau, huyết sắc trên khuôn mặt nhạt đi phân nửa, đôi mắt long lanh càng có thêm vẻ đáng thương.
Hắn không nói, chỉ duy trì tư thế kia, mắt phượng nặng nề nhìn nàng chăm chú, như đã chờ đợi một đời một kiếp.
Ông trời ơi! Tại sao nàng lại có ý nghĩ này. Lương Uyển Uyển vội vàng tránh đi ánh mắt của Quân Huyễn Tuyết , cân nhắc một chút về tình thế lúc này, rốt cuộc mím môi, chầm chậm di chuyển đến trước mặt hắn.
Tay của hắn vung lên về phía nàng. . . . . .
Nàng ngơ ngác, hắn có phải muốn giết người diệt khẩu hay không.
Hắn dùng ngón tay như bạch ngọc nhẹ nhàng vuốt lại những sợi tóc ngổn ngang của nàng. . . . . .
Nàng ngây ngốc, trên người nổi lên một tầng da gà.
Sau đó, nàng trừng lớn con ngươi, ngón tay của hắn hơi dùng sức, kéo đầu của nàng lại gần hắn.
"Muốn ta chân chính tin tưởng ngươi, thật ra rất đơn giản, hoặc là ngươi chết, hoặc là từ nay về sau, ngươi phải đi theo ta, vĩnh viễn không bao giờ bỏ ta." Hơi thở như hoa lan, giọng nói nỉ non, vang lên ở bên tai nàng.
Theo hắn, vĩnh viễn không bao giờ bỏ hắn sao? Nàng sững sờ nhìn tuấn nhan gần trong gang tấc, theo trực giác lắc đầu, sao có thể có chuyện đó, nàng còn muốn quay trở về hiện đại.
Sắc mặt hắn chìm xuống, bàn tay thủ sẵn sau gáy nàng hơi dùng sức.
"Đau." Nàng gào lên, hơi nước trong mắt lại hiện ra.
"Nếu sợ đau, thì cẩn thận suy nghĩ lại nên lựa chọn thế nào."
Lương Uyển Uyển 囧, nhìn sơ qua tưởng như có hai đáp án, kỳ thật chỉ có thể chọn một đáp án:"Ta. . . . . . Ta theo ngươi." Nàng miễn cưỡng nói ra sự lựa chọn của nàng.
"Sẽ không giận ta?"
"Không. . . . . . Biết."
Quân Huyễn Tuyết nở nụ cười nhợt nhạt, chẳng qua nụ cười này vẫn kiêu ngạo như trước, giống như nắm hết thảy mọi thứ ở trong lòng bàn tay.
Khi Tùng Y, Kỳ Chiêm cùng hán tử trung niên đánh xe nhìn thấy Lương Uyển Uyển đi theo phía sau Quân Huyễn Tuyết ra khỏi phòng, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên, quả thật có thể dùng từ đặc sắc để hình dung.
Lương Uyển Uyển trăm ngàn lần cũng không muốn nha! Tuy nói Quân Huyễn Tuyết là mỹ nhân, nhưng sống cùng một chỗ với người như vậy quá mức nguy hiểm, nếu đem những lời đồn về những người hắn giết trong giang hồ xâu chuỗi lại, đoán chừng có thể tạo thành một tòa núi nhỏ. Vừa nghĩ tới cuộc sống sắp tới ở cổ đại của mình, cùng Quân Huyễn Tuyết sống với nhau, Lương Uyển Uyển liền cảm thấy tính mạng của mình nằm ở bên trong nguy hiểm trùng trùng.
Chưởng quỹ sau khi biết được tình huống, lại nhìn ánh mắt của Lương Uyển Uyển, giống như nàng sắp không còn sống được bao lâu nữa. Chưởng quỹ nghẹn ngào, vỗ vỗ bờ vai của nàng, thiên ngôn vạn ngữ, chỉ hóa thành một câu: “Nha đầu, khi còn sống có thể ăn bao nhiêu thì hãy ăn nhiều một chút, đây là điểm tâm dì Trương làm cho ngươi, là món ngươi thích ăn, nhớ mang theo để ăn trên đường. . . . . ."
Lương Uyển Uyển xạm mặt lại, run run đưa tay ra, tiếp nhận hộp điểm tâm chưởng quỹ đưa tới, đang muốn nói lời từ biệt với chưởng quỹ một chút, Tùng U đi tới bên cạnh nàng: "Lương tiểu thư, nên khởi hành thôi, đừng để chủ nhân đợi quá lâu."
Nàng ngẩng đầu, nhìn chiếc xe ngựa đang đứng trước cửa khách sạn, nhận lệnh thở dài một hơi, đoán chừng hộp điểm tâm này sẽ là quà tiễn biệt cuối cùng, từng bước từng bước đi về phía xe ngựa. Hán tử kia điều khiển xe ngựa giẫm lên đất bằng, toàn bộ xe ngựa không run không lắc, đủ thấy kỹ thuật lái xe cao siêu, mặt khác hai thuộc hạ Tùng U, Kỳ Chiêm của Quân Huyễn Tuyết, đã ngồi ở bên ngoài thùng xe từ lâu, bên trong buồng xe bây giờ, chỉ còn lại hai người Quân Huyễn Tuyết và Lương Uyển Uyển.
Quân Huyễn Tuyết nghiêng người dựa vào tấm nệm thật dày, híp con mắt lại, dường như đang suy nghĩ cái gì. Lương Uyển Uyển ôm hộp điểm tâm và bọc hành lý của mình, núp ở bên trong góc. Trong khoảng thời gian ngắn, hai người ai cũng không có mở miệng nói chuyện.
Khoảng một canh giờ sau, Lương Uyển Uyển cảm thấy bụng mình có chút đói, nhìn trái cây bánh ngọt trên bàn trà nhỏ, nàng cũng không dám ăn, liền mở ra hộp điểm tâm mà chưởng quỹ đưa cho nàng.
Bên trong chứa những món ăn mà nàng hay để dì Trương làm, bánh tart trứng, khoai tây xay, bánh ngọt Mộ Tư. . . . . . Tất cả đều là những món nàng thích.
Vừa nghĩ tới chưởng quỹ và dì Trương, cùng với công việc hầu bàn tuy có chút cực, nhưng vẫn tự tại sống qua ngày, Lương Uyển Uyển liền cảm thấy có chút đau thương. Nhìn hộp điểm tâm, nàng bỗng cầm chặt lại, có chút không nỡ ăn.
"Những cái này là cái gì?" Giọng nói Quân Huyễn Tuyết phá vỡ sự im lặng bên trong xe.
Lương Uyển Uyển ngẩng đầu, nhìn Quân Huyễn Tuyết không biết từ lúc nào đã nghiêng người qua, tầm mắt rơi vào hộp điểm tâm trong tay nàng.
"Là dì Trương đầu bếp làm cho ta một ít điểm tâm." Nàng trả lời.
Hắn nhướng mày: "Trước đây ta chưa thấy qua những món điểm tâm này."
"Đó là đương nhiên, đây là điểm tâm của quê hương ta." Nếu như hắn từng thấy, mới là chuyện kỳ quái.
"Quê hương nhà ngươi?" Mắt phượng nhẹ nhàng nheo lại, Quân Huyễn Tuyết tùy ý nói: "Ở nơi nào vậy?"
"Tô Châu." Nàng ngoan ngoãn trả lời.
"Vậy sao ngươi lại làm tiểu nhị trong một khách điếm ở phương bắc?"
"Đều là do hai đứa nhỏ kia, nếu không có bọn họ, ta cũng sẽ không xuyên. . . . . ." Phút chốc, bất tri bất giác nàng phục hồi tinh thần lại, lập tức ngậm miệng lại. Dù sao chuyện xuyên qua, được coi là bí mật của nàng.
"Ngươi cũng sẽ không cái gì?" Nửa người trên của hắn di chuyển lại đây, chóp mũi gần nhau đến nỗi có thể cảm nhận hơi thở của nhau
Lương Uyển Uyển lúng túng nở nụ cười, chỉ có thể trợn tròn mắt nói dối: "Thật ra cũng không có cái gì, chỉ là ta bị hai đứa nhỏ không quen biết mang tới phương bắc, nên mới làm làm tiểu nhị ở khách điếm, kiếm lộ phí để đi về nhà."
"Vậy à? Vậy nhà ngươi ở Tô Châu là ở chỗ nào?"
"Vốn là ở Tô Châu , nhưng nhà đã bị dỡ đi, nên ta không còn nhà nữa." Nàng tiếp tục mở mắt nói dối.
"Vậy cha mẹ ngươi đâu? Ngươi rời nhà bọn họ không lo lắng sao?" Tiếng nói của hắn vẫn nhàn nhạt như trước, âm cuối có chút giương lên, lơ đãng hỏi.
"Thất lạc rồi, ta cũng không tìm được bọn họ." Một khi đã nói dối, thì sẽ càng có nhiều lời nói dối liên tiếp xuất hiện, chuyện đã đến nước này, nàng cũng hiểu rõ hơn cái đạo lý thiên cổ bất biến này.
Quân Huyễn Tuyết bình tĩnh nhìn Lương Uyển Uyển, không nói gì, ánh mắt kia, giống như muốn nhìn thấu đối phương.
Thân thể nàng cứng ngắc một chút, chỉ cảm thấy hai tay đang cầm hộp điểm tâm đều đổ ra mồ hôi lạnh, ngay cả cái trán cũng thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Nói dối ở trước mặt người như vậy, hóa ra cũng cần nhiều dũng khí, trong đầu Lương Uyển Uyển, đột nhiên lóe lên ý nghĩ này.
Đột nhiên, đôi mắt của hắn chậm rãi di chuyển xuống dưới, trầm thấp nở nụ cười: "Sao ngươi ra nhiều mồ hôi vậy, nóng sao?" Nói xong, giơ lên tay áo, động tác thật dịu dàng lau mồ hôi trên trán nàng.
Lương Uyển Uyển chỉ cảm thấy lông tơ cả người đều dựng thẳng lên, nàng thà bị Quân Huyễn Tuyết đá một cước đá giống như lúc sáng sớm thì hơn.
"Tốt. . . . . . Cũng còn tốt, đúng rồi, ngươi có muốn nếm thử điểm tâm này không? Những điểm tâm này đều ăn rất ngon." Nàng run rẩy đưa hộp điểm tâm ra, nỗ lực dời đi sự chú ý của hắn.
"Cũng tốt." Quân Huyễn Tuyết không tỏ rõ ý kiến gật đầu, ngồi trở lại chỗ cũ, lấy một khối bánh ngọt Mộ Tư trắng noãn như tuyết từ trong hộp.
Truyện khác cùng thể loại
220 chương
3 chương
93 chương
87 chương
130 chương