Nàng rất đáng yêu
Chương 5
Chỉ nghe bên ngoài truyền đến một hồi tiếng chuông, hai hắc y nhân liếc nhau một cái, cấp tốc thu tay lại, một người trong đó móc ra từ trong ngực một viên bom khói rồi ném ra ngoài, thoáng chốc, trong phòng tràn ngập sương mù, hai hắc y nhân từ cửa sổ nhảy ra, chạy về hướng cách đó không xa.
Bên kia khách điếm, cũng có mấy người mặc áo đen đang bận chăm sóc một người, dìu một nữ nhân ăn mặc rách rưới đi nhanh. Nếu Lương Uyển Uyển ở hiện trường, nhất định sẽ nhận ra, người nữ nhân kia chính là người bị quất roi ở trước cửa khách điếm.
"A. . . . . ." Tiếng gào thét thê lương, đứt quảng phát ra từ trong miệng người nữ nhân: "Đau. . . . . . Đau quá. . . . . ."
"Xin gia chủ nhẫn nại!" Hắc y nhân dìu Quân Lạc Hoa vừa nói, vừa tăng nhanh bước chân. Lần cứu người này, thuận lợi đến khó mà tin nổi, trong lòng hắc y nhân vô cùng bất an, kế sách bây giờ, là phải mau chóng chạy trốn tới chỗ an toàn.
"Ta. . . . . . Ta không chịu được. . . . . . Giết ta, hoặc đem ‘ hắn ’ đến đây cho ta!" Khuôn mặt Quân Lạc Hoa vặn vẹo nói, ngón tay bóp chặt cánh tay của người áo đen, giống như muốn tiến vào bên trong máu thịt của người kia.
"Làm sao bây giờ, gia chủ nàng. . . . . ." Một hắc y nhân khác bất an mở miệng nói.
"Không quản được nhiều như vậy, chỉ có thể đi trước, nếu để Quân Huyễn Tuyết tìm tới, chỉ sợ. . . . . ."
Còn chưa nói xong, đã dừng lại. Cách đó không xa, chẳng biết từ lúc nào, đã xuất hiện thêm một người, đứng ở bên dưới ánh trăng, mắt phượng trong suốt, hiện ra vẻ thanh lãnh và giết chóc, cả người mặc hồng y, cùng với dây đàn bạch ngọc tạo nên sự chênh lệch rõ ràng, mê ly mà xinh đẹp.
"Nếu bị ta tìm tới, chỉ sợ sẽ làm sao?" Giọng nói lành lạnh giống như gió đêm, nhưng lại lộ ra mùi máu tanh.
"Ngươi ——" những người mặc áo đen cùng nhau hít vào một hơi, "Quân Huyễn Tuyết, làm sao ngươi có thể đuổi theo, ngươi không phải là bị dẫn ra. . . . . ." Còn chưa nói xong, bọn họ đã rõ ràng, nếu Quân Huyễn Tuyết xuất hiện ở đây, vậy người dẫn hắn ra ngoài, hiển nhiên đã thất bại.
Quân Lạc Hoa vốn đang được dìu đi, lại giống như dã thú đói bụng, vội vã đẩy người đang dìu nàng, lảo đảo chạy về phía Quân Huyễn Tuyết, trong miệng không ngừng hô: "Huyễn Tuyết. . . . . . Cứu cứu ta. . . . . . Đau, thân thể đau quá. . . . . ."
Tay phải Quân Huyễn Tuyết vung lên, hai thanh âm thương, giác đồng thời phát ra từ dây đàn. Từ tiếng đàn róc rách, Quân Lạc Hoa mạnh mẽ bị đánh bay xuống đất, phun ra một ngụm máu lớn.
"Tuyết. . . . . . Huyễn Tuyết. . . . . ." Quân Lạc Hoa giẫy giụa ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn như trước tìm kiếm bóng hình màu đỏ kia.
Mấy hắc y nhân cùng nhau đánh tới Quân Huyễn Tuyết, trường kiếm sắc bén hóa thành một làn sóng rồi lại một lần nữa công kích, dầy đặc kéo dài, dệt thành một võng kiếm màu bạc.
Bóng người màu hồng ở bên trong võng kiếm vẫn qua lại như thường, tay trái hắn nâng cầm, tay phải khẩy dây đàn, ngửa mặt lên, nhảy một cái, y phục tung bay, xinh đẹp nói không nên lời, vô cùng câu hồn người.
Tiếng đàn khi thì uyển chuyển, khi thì ác liệt, cung, thương, giác, trưng, vũ*. . . . . . Ngón tay không ngừng khẩy lên dây đàn màu xanh, những người mặc áo đen từng người từng người ngã trên mặt đất.
*cung, thương, giác, trưng, vũ: các loại âm đàn
Hoặc là thổ huyết không ngừng, hoặc xương cốt tan nát, hoặc chỉ còn một hơi thở cuối cùng, chật vật nhìn hồng ảnh kia.
"Làm sao . . . . . .có khả năng. . . . . . Ngày hôm nay là đêm trăng tròn, ngươi làm sao có khả năng. . . . . ." Chỉ còn duy nhất một hắc y nhân miễn cưỡng đứng dậy được, trường kiếm trong tay đã gãy lìa từ lâu, biểu hiện trên mặt, sớm đã biến thành sợ hãi.
Mà bóng người màu đỏ một tay ôm cầm kia, từng bước đi về phía người mặc áo đen.
Ầm!
Một tiếng đàn hạ xuống, cả người hắc y nhân nặng nề rơi vào trên thân cây, không còn lực để rơi xuống mặt đất.
"Đưa Quân Lạc Hoa trở về, còn những người này, không chừa lại một ai." Quân Huyễn Tuyết hướng về phía Tùng U, Kỳ Chiêm đang đứng bảo vệ bên cạnh, phân phó nói, đôi mắt trầm tĩnh không thấy đáy, khiến người ta nhìn không thấu những suy nghĩ của hắn. Nhìn xuyên vào trong ống tay áo, bàn tay lúc này đang gắt gao nắm chặt, móng tay kẹp chặt vào lòng bàn tay, đâm vào trong da thịt.
Đó là một nỗi đau! Một nỗi đau khắc vào trong xương tủy! Mỗi khi đêm trăng tròn, gia chủ Quân gia đều sẽ phải chịu đựng . . . . . . Đau đớn không gì sánh kịp! Hơn nữa, ưu điểm của nàng là một người nữ nhân khá rộng rãi. . . . . . Ạch, được rồi, nhưng cũng có một ít khuyết điểm —— đó chình là lòng hiếu kỳ.
Vì thế, nàng vuốt ngực, dựa vào ánh trăng yếu ớt đi đến phòng chữ "Thiên".
Mấy gian phòng, chỉ có một gian là khép một nửa, nàng ghé đầu nhìn vào phía trong, mấy cái bàn, cái ghế vốn đang nguyên vẹn, hiện tại đã biến thành bột phấn.
Gian phòng này, nàng nhớ lúc nàng dẫn đường, đây là gian phòng mà Quân Huyễn Tuyết đi ngủ.
Lòng hiếu kỳ và tinh thần trọng nghĩa dâng lên, Lương Uyển Uyển mò vào gian phòng, ngoại trừ nhìn thấy vết tích tranh đấu ở khắp nơi, cửa sổ gian phòng bị phá thành hai mảnh, dựa vào ánh trăng, thì cũng không nhìn thấy thi thể hoặc các bãi máu lớn trong phòng, cho nên nàng nghĩ, ở đây chắc không xảy ra án mạng gì đi.
Chỉ có điều, vốn ở trong phòng không có người. Lương Uyển Uyển đang định đi đến mấy gian phòng sát vách nhìn, còn cho rằng Quân Huyễn Tuyết không có ở đây, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trước cửa phòng.
Quần áo màu đỏ, cho dù ở dưới ánh trăng, vẫn vô cùng chói mắt. Mà gương mặt đẹp trai của hắn, nửa sáng nửa tối, làm người ta không thấy rõ biểu hiện hắn lúc này. Trong lòng hắn, ôm một cây Tuyết Cầm ngọc bích, nàng chú ý đến ngón tay giữ cầm, đang nắm chặt đến sít sao, gân xanh hiện ra, như là đang cực lực nhẫn nại cái gì đó, giống như sắp áp chế không nổi, sắp bộc phát ra. . . . . .
Lương Uyển Uyển bắt đầu nghĩ, mình có phải đang xen vào chuyện cơ mật của đối phương hay không, vì thế người này dự định giết người diệt khẩu, dù sao loại chuyện này, nàng thấy nhiều ở trong tiểu thuyết nên chẳng còn lạ lùng gì.
Quân Huyễn Tuyết nhìn chòng chọc vào Lương Uyển Uyển, ánh mắt kia giống như muốn thấm ra máu.
Lương Uyển Uyển chột dạ, sợ sệt, mồ hôi lạnh đều tuôn ra. Nàng vội vã liếm đôi môi khô khóc, miễn cưỡng nở nụ cười: "Khách quan, thật ra cái gì ta cũng không thấy, cái gì cũng không nghe, ngài coi như đêm nay chưa từng thấy ta đi."
Vừa dứt lời, nàng vội vàng muốn đi ra ngoài cửa, nhưng thời điểm lướt qua hắn, cánh tay bị một nguồn sức mạnh kéo lấy. Sau một khắc, cả người Lương Uyển Uyển bị quăng trở về trong phòng.
Đau!
Cái mông, khuôn mặt của nàng nhăn thành một đoàn. Còn chưa kịp thương tiếc cuộc gặp gỡ không hiểu ra sao này*, đã nhìn thấy Tuyết Cầm ngọc bích trong tay đối phương thẳng tắp rơi xuống mặt đất, mà trạng thái của Quân Huyễn Tuyết kia—— dường như không tốt lắm.
*ý chỉ cuộc chạm trán giữa cái mông với mặt đất á :v
Không, phải nói là phi thường gay go!
Ngón tay hắn thon dài, giờ khắc này đang gắt gao nắm lấy phần áo nơi ngực, túm lại một chỗ, mạnh mẽ vò nát. Làn da trơn bóng bỗng trở nên nhợt nhạt, ngay cả môi, cũng đã biến thành một màu xanh tím. Đột nhiên, tay của hắn chuyển động, liều mạng kéo vạt áo, hô hấp của hắn thì càng ngày càng gấp rút, giống như thở không nổi. Thân thể cao to, dáng vẻ suy sụp tựa vào vách tường bên cạnh gian phòng, chẳng qua đôi mắt của hắn, vẫn nhìn chằm chằm nàng, nhìn chòng chọc vào, chưa từng dời đi một phân một nào.
Tiếng hít thở dày đặc, ở gian phòng yên tĩnh hiện ra vô cùng rõ ràng.
Thân thể Lương Uyển Uyển hơi co lại, cẩn thận từng li từng tí một hỏi, "Ngươi sinh bệnh phải không?"
Những lời này của nàng, dường như kích thích đến hắn.
Quân Huyễn Tuyết cắn răng, phun ra trọc khí nồng đậm: "Ha ha ha, sinh bệnh. . . . . . Đúng vậy, ngươi cảm thấy đây là sinh bệnh sao?"
"Đau. . . . . . A. . . . . ." Thân thể cao to chậm rãi nằm rạp ở trên mặt đất, cuộn thành một đoàn. Ngón tay của hắn, rơi ở trên mặt đất, móng tay sáng bóng, ở trên mặt đất thô ráp, mài ra vết máu loang lỗ.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ bị phá hủy, chiếu rọi vào trong phòng.
Tay của hắn, vốn rất đẹp, người đánh đàn giỏi, phần lớn đều có một đôi tay rất đẹp. Thế nhưng hiện tại, đôi tay lại bị thương dữ tợn như vậy .
Lương Uyển Uyển giật mình trợn to hai mắt, hầu như không nhịn được kinh ngạc muốn thốt ra tiếng. Nàng xưa nay không biết, ngón tay con người có thể tự vặn vẹo đến loại trình độ đó, giống như là bị mất xương, bị bẻ gẫy. Gân xanh che kín trên mu bàn tay, mỗi lần ma sát với mặt đất, vết máu trên ngón tay càng ngày càng nhiều, nàng thậm chí nhìn thấy một số gỗ vụn đâm vào ngón tay hắn, dường như hắn không hề hay biết, không ngừng lập lại hành động này.
Đến cùng là đau ra sao, mới có thể khiến một người nam nhân, làm ra bộ dáng như vậy!
Lương Uyển Uyển muốn chạy trốn, thế nhưng nhìn dáng vẻ chật vật của người kia, lại làm cho nàng ngừng bước, làm thế nào cũng không bước ra khỏi căn phòng được. Khẽ cắn răng, nàng ngồi xổm bên cạnh Quân Huyễn Tuyết, nhẹ nhàng vỗ hắn một cái, hỏi: "Cái kia. . . . . . có cần ta giúp ngươi tìm đại phụ không?"
Tay của nàng, lúc đụng vào hắn, động tác trên thân thể bỗng dừng lại, thậm chí ngay cả tiếng thở dốc dầy đặc cũng biến mất. Thế nhưng tiếp theo đó, thân thể của hắn bắt đầu run rẩy, run rẩy hết sức lợi hại. Mà trong miệng hắn, lại phát ra một tiếng cười quái dị.
"Ha. . . . . . Ha ha. . . . . . Hóa ra là như vậy. . . . . . hóa ra. . . . . . Đúng là ngươi. . . . . ."
"Ngươi đang nói cái gì?" Nàng nghe không có hiểu, cái gì mà hóa ra là nàng?
Quân Huyễn Tuyết nằm trên mặt đất, ngước đầu, ngơ ngác nhìn chằm chằm Lương Uyển Uyển. Tay của nàng, còn kề sát ở trên người hắn, mà đau đớn trên người hắn, đang giảm bớt một chút, măc dù không lộ rõ, nhưng xác thực. . . . . . So với vừa nãy đã nhẹ đi rất nhiều.
Hóa ra, ban ngày lúc nhìn thấy nàng, nhịp tim đập dị thường, không phải là ảo giác của mình, mà là —— dấu hiệu!
Người của Quân gia, sẽ xuất hiện dấu hiệu khi nhìn thấy người mà mình nhất định phải sống nhờ vào!
Mệnh Y, Mệnh Y! Đó là thiên chi kiêu tử của Quân gia, người mà suốt đời bọn họ phải tìm kiếm!
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
41 chương
100 chương
100 chương
14 chương
30 chương
25 chương
244 chương