Đại hội thể dục thể thao huyên náo là chuyện đương nhiên, Trang Uẩn vừa mới trải qua một đêm tương đối kịch – liệt, mặc dù qua ngày thứ hai cơ hồ đã ngủ nguyên một ngày, nhưng vẫn không thể đi lại dễ dàng, sắc mặt vẫn còn có chút không thích hợp, nhất là bên tai luôn kêu gào ong ong liên tục không ngừng, khiến sắc mặt anh càng thêm tái nhợt. Hôm nay anh vẫn mặc một cái áo cao cổ như cũ, vào tiết trời này thì cũng rất bình thường, nhưng có điều đa số sinh viên dự thi trên sân vận động đều mặc quần đùi áo tay ngắn, nhìn nữ sinh trên khán đài bất giác hình thành đội cổ động viên, trên người đều mặc đồ khá mỏng. Phía dưới Trang Uẩn vẫn chưa tốt lên hoàn toàn, ngồi nửa giờ đầu liền bắt đầu cảm thấy khó chịu, chỉ có thể ngồi một chút, rồi đứng lên một lúc, cũng may bởi vì cuộc tranh tài đến hồi đặc sắc, không ít người đều sẽ nhịn không được đứng lên, bởi vậy động tác của Trang Uẩn cũng không gây bất ngờ. Thời điểm Tùy Phong đi vào sân vận động, không thể nghi ngờ liền trở thành tiêu điểm của mọi người. Có điều lúc Tùy Phong tiến vào sân vận động liền để mặt lạnh, nhìn dáng vẻ liền biết tâm tình không tốt, khiến một đám nữ sinh có người nghĩ muốn tiếp cận, nhưng lại có chút lo lắng, các cô còn nhớ đến hai truyền thuyết Tùy Phong nổi giận kia. Khi Tùy Phong vừa tới, liền có nữ sinh tinh mắt chỉ vào Tùy Phong rồi vui mừng gọi tên hắn, cho nên Trang Uẩn cũng liếc mắt liền thấy được, vô luận đi đến đâu đều rất chói mắt, ngược lại là Tùy Phong, ánh mắt đang lần theo khán đài tìm kiếm anh. Trong lòng Trang Uẩn suy nghĩ, nhiều người như vậy, đoán chừng tìm kiếm tới tới lui lui nhiều lần, cũng chưa chắc có thể tìm được anh trong đám người đang bao phủ. Nhưng điều khiến Trang Uẩn không nghĩ tới chính là, chỉ qua mấy phút, Tùy Phong đã cất bước đi tới vị trí Trang Uẩn ngồi, Trang Uẩn cũng không hề che giấu kinh ngạc trên mặt, nhanh như vậy? Xem xét phương hướng Tùy Phong đi tới, mấy nữ sinh ngồi bên cạnh Trang Uẩn đã không nhịn được hét lên, “A a a, cậu ấy đến đây, cậu ấy đến đây!” Trang Uẩn ngồi trên thềm đá cuối cùng, theo lý thuyết trước mặt anh còn có mấy chỗ đều ngồi đầy người, Tùy Phong phải khó đi lên lắm, nhưng chỉ qua một cái nháy mắt, Tùy Phong đã được đám sinh viên ngồi đằng sau trợ giúp trực tiếp cất bước đến thềm đá cao nhất phía trên khán đài nhỏ, chỗ đó là nơi mỗi ban dùng để đặt nước khoáng cùng mấy thứ lặt vặt khác, không phải dùng để ngồi, đương nhiên cũng có người muốn thấy xa một chút, liền lựa chọn đứng ở chỗ đó. Ánh mắt Tùy Phong đặt trên người nữ sinh ngồi bên cạnh Trang Uẩn đang có chút bối rối cùng bạn cùng phòng của anh đang ngồi một bên khác, cuối cùng ánh mắt vẫn dừng lại trên người bạn cùng phòng của anh. Người bạn cùng phòng kia không có hứng thú với Tùy Phong, thấy Tùy Phong đến đây cũng chỉ liếc qua một cái, sau đó lại tiếp tục xem trận so tài, nhưng còn chưa được hai phút, liền cảm giác được phía sau có người nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, y từ từ quay đầu nhìn lại, liền đối diện với ánh mắt Tùy Phong, hai người nhìn nhau vài giây đồng hồ, bạn cùng phòng liền chậm rãi đứng lên, “Cậu ngồi đi, cậu ngồi đi, vừa vặn tí nữa tôi cũng phải thi đấu, đi làm nóng người đây.” Tùy Phong cũng không chút khách khí, liền nhanh chóng ngồi xuống, nhưng không thể làm ra động tác thân mật hơn với Trang Uẩn nên có chút bất mãn. Hắn nhìn Trang Uẩn, “Sắc mặt anh không tốt, có phải. . . . . Còn khó chịu không?” Trang Uẩn có chút khó chịu, nhưng có mấy lời sao có thể nói ra ngay trước mặt nhiều người như vậy, nên chỉ có thể mờ mịt gật đầu. Bạn cùng phòng khác của Trang Uẩn đang ngồi cạnh Tùy Phong cũng nói, “Khó trách hôm nay cảm thấy cậu thật yên tĩnh.” Trang Uẩn: “. . . . .” Tôi rõ ràng vẫn luôn rất yên tĩnh, là những nữ sinh kia quá ồn ào. “Nếu cơ thể không thoải mái thì tranh thủ thời gian xin chủ nhiệm lớp nghỉ đi, cố gắng gượng làm gì.” Bạn cùng phòng vừa nói xong, Tùy Phong lập tức quay đầu qua, “Có thể xin phép nghỉ?” Đây là lần đầu tiên Tùy Phong nói chuyện với bạn cùng phòng, bạn cùng phòng cũng khó có được lúc tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy với ‘Nhân vật trong truyền thuyết‘ của trường, ngẩn người một lúc mới nhớ ra phải trả lời, “. . . . . Đương nhiên có thể, thầy cô còn chưa có vô nhân đạo đến mức bệnh tật còn không cho xin nghỉ phép đâu, dù sao cũng không ban phát giải thưởng thân tàn nhưng ý chí kiên cường gì đó mà.” “Vậy phiền anh giúp Trang. . . . . Sư huynh xin phép nghỉ, tôi sẽ cùng anh ấy quay trở về ký túc xá.” “Khụ, chỉ là chuyện nhỏ.” Đại khái là được Tùy Phong nói một câu làm phiền, bạn cùng phòng liền có chút ngượng ngùng. Thế là Tùy Phong vừa đến, còn chưa ngồi nóng mông, liền lôi kéo Trang Uẩn trở về. Chỉ lưu lại cho đám em gái tiếc nuối ai thán phía sau một bóng lưng. Đã đến ký túc xá của Trang Uẩn mấy lần, lúc này Tùy Phong lại đến, liền như xe nhẹ đường quen. Có điều, đối với việc kéo quần của Trang Uẩn cũng rất điêu luyện, một chân vừa qua cửa, Tùy Phong liền bay thẳng đến phía Trang Uẩn xuống tay ba đường. Trang Uẩn hơi sơ suất không đề phòng, đã bị người cởi xong dây lưng, “Em muốn làm gì. . . . . Đây là ký túc xá!” Tùy Phong vô tội nhìn anh, “Em muốn nhìn xem phía sau của anh có phải bị thương rồi hay không, hôm qua kiểm tra còn tốt mà.” “Hôm qua còn tốt, thì làm sao hôm nay có thể bị thương chứ!” Trang Uẩn ngăn cản hắn. “Có thể là do tư thế ngủ tối qua của anh không đúng thì sao?” “. . . . . Anh, anh không sao, là do buổi sáng ngồi lâu nên, mới có chút không thoải mái.” “Thật sự không có chuyện gì sao?” Tùy Phong xác nhận nói. “Ừm ừ, ” Trang Uẩn giữ chặt quần, rất sợ người này tiếp tục cởi quần mình ra. Tùy Phong cuối cùng cũng ngừng động tác lại, có điều vẫn có chút khẩn trương ôm lấy Trang Uẩn, “Em thật sự lo sợ bởi vì chính mình kìm lòng không được liền khiến anh bị thương, anh lại không chịu nói cho em.” Trang Uẩn nhìn bộ dạng này của Tùy Phong, nhịn không được xoa xoa đầu hắn, “Anh không sao, em rất ôn nhu. . . . . Lần đầu tiên, vốn phải như vậy.” “Hôm qua em không nên để anh về mới đúng, nhất định là do ván giường của trường quá cứng.” Tùy Phong nổi giận nói. Trang Uẩn tiến tới định hôn hắn, trấn an một chút, lúc đầu Tùy Phong cũng chủ động lại gần, ai ngờ đột nhiên lui về sau một bước. Trang Uẩn liền hôn khoảng không, còn chưa kịp phản ứng, ngây ngốc nhìn Tùy Phong. Tùy Phong có chút bối rối khó chịu, “Mặc dù em cũng rất muốn hôn hôn anh, nhưng mà em đang bị cảm.” Trang Uẩn giật mình, hôm nay giọng của Tùy Phong có chút là lạ, nhưng bởi vì bình thường Tùy Phong không dùng giọng thật khi ở bên anh, anh còn tưởng rằng hôm nay nói giọng này là do Tùy Phong vì anh nên đè nén cuống họng. “Sao lại bị cảm? Tối hôm qua không phải còn rất tốt sao?” “. . . . . Chính là, không cẩn thận bị cảm.” Nhìn bộ dạng Tùy Phong nhăn nhó, Trang Uẩn cười một tiếng, “Vậy hiện tại anh muốn thân mật với em thì phải làm sao bây giờ?” “. . . . . Chờ em khỏe lại, chúng ta hôn lại cho đủ.” Tùy Phong nhịn đau nói, “Hiện tại không thể thân mật, anh vốn không thoải mái, em mà lây cảm cho anh, anh sẽ rất khổ sở.” Trang Uẩn tiến lên một bước, hôn lên mặt Tùy Phong một cái, “Vậy hôn mặt là được.” Tùy Phong tựa hồ không nghĩ tới chuyện này, sau khi Trang Uẩn hôn một cái, liền vội vàng nâng nửa bên mặt khác tới, cái tên nhóc được một tấc lại muốn tiến một thước, Trang Uẩn khẽ mắng ở trong lòng, nhưng vẫn cúi xuống hôn một cái. Tùy Phong thỏa mãn, “Vậy bây giờ anh mau lên giường nghỉ ngơi đi, không đúng. . . . . Trước tiên em muốn kiểm tra một chút.” “Kiểm tra cái gì?” Trang Uẩn không kịp phản ứng. Tùy Phong thuận thế leo lên giường, rồi gõ xuống giường hai cái, “Ván giường quả nhiên rất cứng, anh đến chỗ em ngủ đi.” “. . . . .” Trang Uẩn thật sự không có cách nào đối với bộ dạng này của Tùy Phong, “Đừng giày vò anh, anh có đệm lót giường, rõ ràng rất mềm mại.” Trang Uẩn đợi Tùy Phong đi xuống, tự mình bò lên, “Anh nằm một chút, em tự do hoạt động đi.” Tùy Phong ngồi xuống trên ghế cạnh Trang Uẩn, “Em ở bên anh.” “Đi mở cửa ra.” “Vì sao? Anh muốn người khác nhìn thấy bộ dáng lúc ngủ của mình sao?” “. . . . . Mở cửa cho nắng vào.” “Gió lạnh thổi vào thì phải làm sao bây giờ?” “Em bây giờ là cái thùng chứa virus di động đấy, trong phòng đóng kín như vậy, mới dễ dàng bị truyền nhiễm.” “Anh ghét bỏ em sao?” Tùy Phong tội nghiệp ngẩng lên đầu nhìn Trang Uẩn nằm trên giường. Trang Uẩn có cảm giác từ khi hai người làm chuyện kia về sau, Tùy Phong liền như sống trở lại, đây không phải 20 tuổi, là hai tuổi mới đúng. Tùy Phong cuối cùng vẫn đi trước, Trang Uẩn không chê hắn, nhưng hắn bắt đầu ghét bỏ chính mình ở đây, quả thật có chút lo lắng lây virus cảm mạo cho Trang Uẩn. Trang Uẩn cũng không bối rối, liền cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho hắn. Tùy Phong đầu tiên gửi tới một khuôn mặt khóc lớn. Phong: (khóc lớn) Bị cảm không phải chuyện tốt, nó chia rẽ chúng ta (khóc lớn) Trang Uẩn nhịn cười không nổi, Tùy Phong trẻ con như thế, chỉ sợ có một mình anh mới thấy. Đối với người ngoài, Tùy Phong luôn giữ một hình tượng nam thần lạnh lùng, thế nhưng trong bí mật của hai người, Tùy Phong liền hoàn toàn như biến thành người khác. Tùy Phong như vậy, làm sao có thể không khiến Trang Uẩn yêu chứ. . . . . . Hai ba ngày sau, di chứng trên người Trang Uẩn mới hoàn toàn biến mất, nhưng bệnh cảm của Tùy Phong lại không tốt lên như vậy, uống thuốc cảm, giọng mũi ngược lại càng ngày càng nặng, trong lòng Tùy Phong hai ngày này rất muốn, nhưng lại không dám chạm mặt Trang Uẩn. Kỳ thật Trang Uẩn không quá để ý, tố chất thân thể anh không tệ lắm, không dễ dàng bị truyền nhiễm như vậy, nếu quả thật bị truyền bệnh thì sao, ngẫu nhiên sinh bệnh cũng không phải việc gì xấu, hai người đều bị cảm, liền không cần để ý đến chuyện tiếp xúc thân thể có tốt hay không nữa. Nhưng đầu óc Tùy Phong đột nhiên lại hoàn toàn không nghĩ tới những chuyện này, lúc nào cũng nghĩ không thể đến quá gần, sẽ truyền nhiễm, không thể khiến Trang Uẩn sinh bệnh theo. Thế là hai người cũng chỉ có thể gặp mặt thông qua gọi video, Trang Uẩn ở trong ký túc xá, dưới tình huống không có bạn cùng phòng trong đó, mới dám gọi video với Tùy Phong. “Tối nay ăn cơm cùng nhau được không?” Trang Uẩn nhìn Tùy Phong bởi vì cảm mạo nên khuôn mặt có chút tiều tụy nói. Tùy Phong rất động tâm, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu, “Không được, anh chờ thêm một chút nữa, hai ngày này em sẽ khỏe lại.” Muốn nói với Tùy Phong sau khi hắn bị cảm, chỗ tốt duy nhất mà Trang Uẩn cảm thấy chính là, mình không có phản ứng gì đối với giọng nói của hắn. “Chúng ta đi ăn lẩu đi, lần trước em không phải nói muốn ăn sao?” Trang Uẩn tiếp tục dụ dỗ, “Hơn nữa ăn lẩu có thể giúp bệnh cảm mau khoẻ, mỗi lần anh bị cảm, ăn nồi lẩu liền lập tức khỏe.” Tùy Phong sống ở nước ngoài từ nhỏ, chưa ăn lẩu bao giờ, chỉ nghe nói qua, sau khi nghe Trang Uẩn nói như vậy, liền có chút dao động, “Thật sao?” “Đương nhiên.” Trang Uẩn nói, “Hơn nữa chúng ta có thể chọn nồi uyên ương, em ăn một bên, anh ăn một bên, cũng không cần sợ truyền bệnh cho anh.” “Ừm. . . . .” “Nhiều ngày như vậy rồi, em không muốn ôm ôm anh sao?” Trang Uẩn ôn nhu nói, “. . . . . Em không muốn cởi đồ của anh, làm những chuyện gì đó với anh sao?” Hôm nay Trang Uẩn mặc một cái áo sơmi, anh trực tiếp giơ tay cởi hai nút áo, “Em nhìn đi, dấu hôn em lưu lại đều đã biến mất rồi.” Đối diện với hình ảnh này khiến Tùy Phong ở phía bên kia video hô hấp dồn dập. “Có ăn hay không?” “Ăn!” Tùy Phong dừng một chút, “Anh!” Trang Uẩn lập tức ngắt video, lúc này mới cảm giác được có chút xấu hổ, anh chưa hề nghĩ tới, sẽ có một ngày anh chủ động dẫn dụ một người đàn ông.