Mặc dù bây giờ cách bữa tối còn có một đoạn thời gian, nhưng sau khi Trang Uẩn ngắt cuộc gọi video, dọn dẹp đơn giản một chút, liền đi đến chỗ của Tùy Phong.
Trang Uẩn còn tưởng rằng mình vừa rồi dẫn dụ hắn trong video, vừa vào cửa hẳn sẽ nhận được một cái ôm nhiệt tình của hắn giống như mấy lần trước, nhưng không nghĩ tới lại không có.
Trang Uẩn đóng cửa thật kỹ rồi xoay người, cũng chỉ nhìn thấy một bóng hình cách mình xa ba mét, mắt lom lom nhìn mình, cực kỳ giống một con chó cỡ bự muốn hoan nghênh chủ nhân trở về nhưng lại chần chừ không dám bước lên trước.
Trang Uẩn buồn cười nhìn hắn, “Em làm gì mà không đến?”
Tùy Phong ủy khuất, “Anh thừa dịp em không thể làm gì anh, trêu chọc em.”
Trang Uẩn chủ động đi qua, ai ngờ Tùy Phong lại lui về sau một bước, Trang Uẩn trừng hắn, “Không cho em động.”
“Em còn đang cảm.”
“Cảm cũng không phải bệnh gì nặng, anh không sợ thì em sợ cái gì.” Trang Uẩn tiếp tục đi lên phía trước, Tùy Phong rụt lại, nhưng cuối cùng vẫn không còn lui ra phía sau.
Trang Uẩn chủ động đưa tay ôm lấy hắn, hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Tùy Phong, trước đó tên này vẫn luôn một mực quấn lấy mình còn chê hắn phiền, mới có mấy ngày không có thân mật lại suy nghĩ.
Trang Uẩn ôm thật chặt một hồi mới buông lỏng tay, tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt Tùy Phong, mặt đối mặt tất nhiên rất không giống khi nhìn trong video, “Em trông khỏe hơn nhiều rồi, cũng không thấy ho.”
Trang Uẩn vừa dứt lời, Tùy Phong liền lập tức quay đầu đi, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, lúc quay đầu lại, là che miệng.
Trang Uẩn kéo tay che miệng của hắn xuống, “Không sao, anh không chê.”
Tùy Phong cúi đầu nhìn anh, vẫn không dám nói chuyện, hai người cách nhau quá gần, chỉ cần hắn mở miệng ra khẳng định nước bọt sẽ bay ra.
Trang Uẩn lại ngẩng thẳng đầu lên hôn lên môi Tùy Phong một chút.
Tùy Phong kinh ngạc một chút, muốn đẩy ra, nhưng lại không nỡ liền xoắn xuýt một hồi, Trang Uẩn nói mập mờ, “Nếu em dám đẩy anh ta, về sau không cần hôn anh nữa.”
Thế là Tùy Phong khó có được lúc ngơ ngác đứng đấy mặc thân, ngay khi Trang Uẩn duỗi đầu lưỡi ra, ý đồ muốn xông vào trong miệng Tùy Phong, Tùy Phong rốt cục không còn bị động, nắm hai vai Trang Uẩn thật chặt, chiếm cứ quyền chủ động.
Trang Uẩn bị lực đạo của hắn làm cho lui về sau một bước, ngửa đầu thừa nhận nhiệt tình trước nay chưa từng có của Tùy Phong, kết quả mình vẩy lửa, có quỳ cũng phải diệt xong.
Tùy Phong trực tiếp đè anh ở trên ghế sô pha phòng khách tới một lần, sau khi Tùy Phong bắn ra, hai chân Trang Uẩn quỳ trên ghế đều run rẩy, anh mất hết sức lực mặc Tùy Phong ôm trở về phòng ngủ.
Nằm ở trên giường nghỉ ngơi một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, Trang Uẩn chủ động lăn vào trong ngực Tùy Phong, “Trước khi anh đến có phải em đã làm một lần rồi không?”
Tùy Phong còn đang hồi tưởng lại tư vị vừa rồi, không còn quan tâm đến chuyện truyền nhiễm không lây, “. . . . . Anh cảm thấy em vừa rồi làm không tốt sao?”
“Tốt, làm sao có thể không tốt, em suýt nữa đã giết chết anh luôn rồi.” Trang Uẩn kéo một tay Tùy Phong qua nhìn ngắm một chút, “Chỉ là lúc nãy em cởi quần hơi nhanh, giống như không có kéo khoá?”
Tùy Phong trầm mặc một hồi mới nói, “. . . . . Ai bảo anh vừa nãy quyến rũ em như vậy.”
Tùy Phong dùng một cái tay khác, sờ lên dấu hôn trên ngực Trang Uẩn mà hắn vừa mới lưu lại, “Lần này lại có.”
Hai người nằm trên giường một giờ, cứ như vậy nói chuyện tào lao cũng không thấy chán, Trang Uẩn cảm thấy mình không còn khó chịu, “Anh muốn nghe em đánh đàn.”
“Muốn nghe bài gì?” Tùy Phong xuống giường, lấy ra từ trong tủ quần áo một cái quần mới, cái quần trước đó đã bị lãng quên ở trên sàn phòng khách.
“Anh có nói trên diễn đàn lúc trước rồi.”
Tùy Phong nhanh chóng mặc quần vào, quỳ một gối xuống giường, hôn Trang Uẩn một chút, “Cùng anh gặp nhau, thật may mắn, cũng là điều em muốn nói với anh.”
Trang Uẩn nhéo nhéo mặt hắn, “Lúc này không sợ lây cho anh, không tránh anh nữa rồi?”
“Không được, về sau cũng không được.” Tùy Phong nói.
Trang Uẩn thấy Tùy Phong đi ra ngoài, “Em mang quần anh đến đây.”
Tùy Phong quay đầu nhìn anh một cái, bỗng nhiên xấu xa nói, “Tự mình ra mặc đi.”
Trang Uẩn bị chẹn họng một chút, rõ ràng lúc vừa mới trêu chọc người này, cái gì cũng không có cố kỵ, nhưng sau khi xong việc, nghĩ đến việc thân thể trần truồng đi qua đi lại ở trước mặt hắn, lại có chút ngượng ngùng.
Cuối cùng Trang Uẩn chỉ chờ sau khi Tùy Phong rời khỏi đây, chọn một cái quần ngủ treo trong tủ quần áo của Tùy Phong mặc vào, ống quần có chút dài, anh cũng mặc kệ, dù sao sàn nhà cũng sạch sẽ.
Lúc anh đi ra, Tùy Phong đã ngồi trước đàn dương cầm, nhấn phím đàn đầu tiên. Trang Uẩn nhẹ nhàng đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm điện thoại ghi âm.
“Về sau anh muốn nghe em đều sẽ đàn cho anh nghe, không cần nghe ghi âm.” Tùy Phong nói với anh.
Trang Uẩn cười gật gật đầu, có điều vẫn ghi âm toàn bộ bài này, mặc dù xen giữa có một câu nói của Tùy Phong, nhưng anh vẫn đăng lên trong nhóm.
Bên trong nhóm thời thời khắc khắc đều có người, ngay khi Trang Uẩn đăng lên, bên trong nhóm liền bùng nổ.
Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Phong: Lão đại! Đã lâu không gặp! Anh với Thanh Phong gần đây có sống ‘hoang phí’ không? Có mỗi ngày đều ba ba ba không →_→
Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Hi: Sau khi download thì hiện giờ chính là bản Tiểu Hạnh Vận, hoặc là không xuất hiện, hoặc là vừa xuất hiện liền show ân ái, anh có bản lĩnh thì vào kênh show ân ái đi!
Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thanh Khê: Lão đại gào gào gào! Nghe thấy giọng của Thanh Phong rồi! Quả nhiên là con trai!
Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Trầm Mặc: Độc thân nhận lấy 10000 điểm bạo kích _(: зゝ∠)_
Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Hi: Tôi nghe xong cũng muốn chửi, giọng của Thanh Phong nghe là lạ, chẳng lẽ là do quá mệt mỏi sao →_→
Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Phong: Dù ba ba ba thì cũng phải chú ý thân thể chứ, không nên vì tuổi còn trẻ mà không biết tiết chế, nếu không già thì làm sao bây giờ! ! !
Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thanh Khê: Lão đại đến hiện trường không, đến hiện trường không? Anh cứ vậy bị Thanh Phong lừa về nhà, fan hâm mộ lâu năm chúng ta nhất định phải ba mặt hội thẩm hắn! Làm sao có thể để hắn thành công dễ dàng như vậy được! Ngoại trừ biết đánh đàn dương cầm ra hắn còn có ưu điểm gì! Không đủ 100 điểm, không cho qua!
Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Phong: Lão đại mau mang Thanh Phong vào nhóm, nhất định phải báo rõ số đo ba vòng cùng chiều cao cân nặng, kích thước của thứ kia, còn có ảnh nude! Chúng ta muốn kiểm tra hắn một chút xem có thể mang đến cực khoái cho anh hay không! Trên giường có thể mạnh mẽ hay không!
Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Hi: Lão đại quả nhiên show ân ái một chút liền lại không thấy đâu _(: з” ∠)_
Trang Uẩn kỳ thật vẫn một mực nhìn khung trò chuyện, nhìn nội dung các cô nói chuyện phiếm, thật sự là càng ngày càng không có tiết tháo. . . . .
“Em có thể mang đến cực khoái cho anh hay không? Trên giường có mạnh mẽ hay không?” Tùy Phong đột nhiên lên tiếng, dọa Trang Uẩn giật mạnh một cái, thiếu chút nữa đã ném điện thoại ra ngoài.
“Mạnh mẽ, rất mạnh mẽ.”
“Ừm. . . . . Kỳ thật còn có thể mạnh mẽ hơn nữa.” Tùy Phong đưa mắt quên trên dưới cơ thể Trang Uẩn một vòng, ánh mắt giống như muốn trực tiếp cởi quần áo của Trang Uẩn ra.
“. . . . . Có thể, thật sự có thể.”
Tùy Phong nhìn Trang Uẩn, tựa hồ đang suy nghĩ lần sau sẽ mạnh mẽ hơn nữa.
Trang Uẩn run một cái, đột nhiên có chút hối hận hôm nay trêu chọc Tùy Phong, anh luôn có cảm giác chờ sau khi Tùy Phong tốt lên, sẽ ‘cho‘ mình gấp bội, nhất định là ảo giác.
Vì chuyển dời lực chú ý, anh tranh thủ thời gian nhìn về phía điện thoại. Bên trong nhóm còn đang náo nhiệt, có điều anh còn nhận được tin nhắn có người gửi đến, ấn mở xem qua thì phát hiện là Thanh Khê gửi tới.
Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thanh Khê: Lão đại, lão đại, em có việc muốn nói với anh một chút.
Thanh Thần: Chuyện gì?
Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thanh Khê: Trước đây không phải Thanh Phong có đăng một bản thảo mới trên đầu trạm B sao, bị sao chép rồi.
Thanh Thần: A?
Trang Uẩn không hiểu ra, bản thảo mà Tùy Phong đăng hẳn là khúc dương cầm Một Lần Cũng Đủ và Tiểu Hạnh Vận ngày đó, cái này sao có thể sao chép?
Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thanh Khê: Xã đoàn Dư Âm Còn Văng Vẳng Bên Tai hai ngày trước có ra một manh kịch, tên là « Tiểu Hạnh Vận », câu chuyện về một tiểu công đánh đàn dương cầm thổ lộ với tiểu thụ, sau đó tiểu thụ nói muốn nghe Tiểu Hạnh Vận hơn. . . . . Giữa bản upload của Thanh Phong có nói với lão đại anh một câu anh có nhớ kỹ không, sau khi ra kịch, câu nói kia một chữ cũng không đổi! Thật không biết xấu hổ mà!
Lông mày Trang Uẩn nhăn lại, đây là chuyện tình yêu của Tùy Phong với anh, có lẽ không phải câu chuyện đẹp nhất trên thế giới, có lẽ cũng có người có chuyện tình tương tự bọn họ, nhưng anh tuyệt đối không thể chịu đựng được việc bị sao chép.
Nếu như chỉ có một đoạn này thì có thể là trùng hợp, nhưng ngay cả câu nói kia một chữ cũng không đổi, làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được?
Câu nói kia của Trang Uẩn chính là, “Ta còn là thích ngươi trước đó đạn kia thủ Tiểu Hạnh Vận”, bởi vì lần đầu gặp Tùy Phong, Tùy Phong đã đàn bài hát này, đối với Trang Uẩn mà nói chính là ý nghĩa cực kỳ.
Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thanh Khê: Lão đại, để em gửi kịch cho anh xem, chính anh nghe một chút đi. Thật sự quá khinh người rồi!
Tùy Phong ngồi ở một bên hiển nhiên cũng nhìn thấy tin nhắn Thanh Khê gửi tới, “Lên máy tính xem đi.”
Trang Uẩn gật gật đầu, anh cũng muốn biết kịch cuối cùng ra làm sao.
Kịch này thật sự siêu ngắn, thêm cả ED Tiểu Hạnh Vận cũng chỉ khoảng 10 phút, câu chuyện chính là về tiểu công phát trên B trạm một khúc dương cầm Tiểu Hạnh Vận sau đó kéo được sự chú ý của tiểu thụ, tiểu thụ chủ động quyến rũ tiểu công, hai người xác nhận quan hệ ngày đó, tiểu công đánh một khúc Một Lần Cũng Đủ, tựa hồ đang hứa hẹn vì tình cảm của hai người thuận lợi, sau đó tiểu thụ đã nói câu kia của Trang Uẩn.
Cùng với khúc Tiểu Hạnh Vận vang lên, manh kịch kết thúc.
Trang Uẩn lập tức có loại cảm giác như ăn phải ruồi, Tiểu Hạnh Vận, Một Lần Cũng Đủ, lại phối hợp với câu nói kia, đủ điều chính là một đoạn trong bản upload của Tùy Phong kia!
Sắc mặt Tùy Phong cũng khó coi, hiển nhiên không hài lòng với việc không có ai cho phép, lại lấy chuyện tình đẹp đẽ của Trang Uẩn ra làm kịch, còn đánh dấu hai chữ bản gốc lên trên.
Trang Uẩn nhìn lướt qua danh sách chế tác, hai nhân vật chính đều lạ mắt, nhưng lúc nhìn thấy danh sách cast, tâm anh bỗng trầm xuống.
Biên kịch: Thần Tinh 【 Dư Âm Còn Văng Vẳng Bên Tai 】, ED: Thần Tinh 【 Dư Âm Còn Văng Vẳng Bên Tai 】& Mỗ Quân 【 Dư Âm Còn Văng Vẳng Bên Tai 】. Trang Uẩn cảm thấy muốn cười lạnh, thật sự anh không muốn có liên hệ gì với hai người này cũng không được, có một số người cứ hết lần này tới lần khác cứ muốn chủ động tới gây chuyện, Thần Tinh chỉ biết hát một vài ca khúc mà thôi, từ lúc nào đã biết cách biên kịch rồi.
Tâm tư Trang Uẩn xoay chuyển trăm vòng, suy nghĩ nên xử lý chuyện này như thế nào, có muốn câu thông cùng Dư Âm Còn Văng Vẳng Bên Tai kia một chút hay không, nhưng khi nghĩ đến da mặt bọn họ dày như vậy, đoán chừng câu thông cũng không có tác dụng gì.
Ánh mắt Tùy Phong một mực rơi vào trên màn hình không nói chuyện, “Việc này giao cho em xử lý là được.”
Trang Uẩn sững sờ, “Em muốn xử lý như thế nào?”
“Yên tâm.” Tùy Phong an ủi, “Chúng ta tí nữa còn ra ngoài ăn lẩu, đừng bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng tới tâm tình, không đáng.”
Trang Uẩn đương nhiên cũng biết không đáng, nhưng vẫn không cam tâm, anh đã nghĩ đến, coi như đi chất vấn bọn họ, bọn họ đoán chừng cũng sẽ nói trơ tráo, đây chỉ là trùng hợp, trên thế giới này chỉ có mỗi Thanh Phong biết đánh đàn dương cầm sao, hai người nhận thầu hai bài kia sao?
Tùy Phong hôn Trang Uẩn một chút, “Có em đây, em thật ra rất lợi hại đấy.”
Trang Uẩn nhịn cười không nổi, “Tốt, vậy bọn anh sẽ xem em có bao nhiêu lợi hại.”
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
160 chương
1666 chương
120 chương
37 chương
83 chương