Một giấc này của Trang Uẩn ngủ thẳng đến giữa trưa ngày thứ hai, thời điểm mở mắt ra, còn có loại ảo giác mí mắt bị dính vào nhau, mỗi bộ phận trên cơ thể đều réo gọi rầm rĩ.
Trang Uẩn trầm thấp thở ra một hơi, cảm thấy ngay cả hô hấp rất nhỏ cũng khiến chỗ sau lưng kia đau đớn. Kỳ thật thời điểm làm có cảm giác thoải mái nhiều hơn là đau đớn, khi anh có chút không thoải mái, Tùy Phong cứ dỗ dành anh, nghe được giọng nói không có cách nào chống cự lại, Trang Uẩn lại lập tức phiêu.
Cho nên, dù tối hôm qua là lần đầu tiên của anh, nhưng hai người vẫn làm không chỉ có một lần, Tùy Phong nói chỉ hai lần, nhưng về sau hắn lại tiếp tục quấn lấy muốn thêm lần nữa. Có điều di chứng qua ngày thứ hai sau khi điên cuồng qua đi cũng quá nghiêm trọng.
Trang Uẩn chầm chậm, ý thức mới bay trở về, tròng mắt quay lòng vòng, liền thấy hướng trên đầu mình, Tùy Phong đang chống đầu cười ngây ngô.
Trang Uẩn bất giác ngượng ngùng, “. . . . . Cười. . . . .”
Thời điểm chữ này vừa ra khỏi miệng, anh mới phát hiện cổ họng của mình khàn đặc đến mức dọa người, anh hắng giọng một tiếng, liền kéo tới cảm giác đau đớn truyền ra từ sau lưng, vô thức nhíu mày.
Tùy Phong vội vàng lại gần giúp anh xoa eo, “Khó chịu sao?”
Nhưng lời này là Tùy Phong trực tiếp dùng giọng thật, không biết có phải là do thân thể quá mệt mỏi hay không, mấy phản ứng này đều chậm chạp đến sau một hồi lâu, Trang Uẩn mới cảm giác được nhiệt độ trên gương mặt.
“. . . . . Em, em đừng câu dẫn anh.”
Tùy Phong cười cười, nói khẽ, “Hoá ra anh mệt mỏi như vậy, nhưng vẫn mẫn cảm với giọng của em, vậy có phải về sau lúc em muốn liền có thể làm hay không?“
Đối với việc không thể chống cự lại Tùy Phong thì đã là sự thật cố định, mặc dù Trang Uẩn khá thất vọng với thân thể của mình, nhưng cũng không có cách, ít nhất là khi làm chuyện vận động hài hòa, mình còn có thể hưởng thụ tốt một chút.
“Em là muốn làm anh chết trên giường, để dễ tìm đời tiếp theo sao?” Giọng Trang Uẩn run lẩy bẩy, còn rất yếu.
Tùy Phong thân mật lại gần cọ xát, có điều không hề dùng sức, “Cám ơn năng lực khẳng định của anh.”
Đúng là không biết xấu hổ. Có điều tối hôm qua anh quả thật rất dễ chịu, nếu không phải lần đầu tiên của Tùy Phong ra nhanh, anh quả thật sẽ cảm thấy trước đây Tùy Phong hẳn là có không ít kinh nghiệm.
Tựa hồ làm qua loại chuyện thân mật nhất về sau, cảm giác trong lòng đối với Tùy Phong không còn giống như lúc trước nữa, càng muốn thân mật với hắn hơn.
“Mấy giờ rồi?”
“Gần 12 giờ rồi, anh đói bụng không?“
Trang Uẩn gật gật đầu.
“Ăn bánh mì không? Vị dâu tây.” Tùy Phong không biết vì sao lại nhăn nhó một chút, “Hôm qua sau khi làm xong em đã ăn một cái, vừa rồi lại ăn nửa cái, chỉ còn lại nửa cái mà thôi.”
“. . . . . Anh không muốn ăn bánh mì.” Lúc đầu Trang Uẩn còn cảm thấy Tùy Phong rất tri kỷ, không nghĩ tới làm lần đầu tiên xong, khi tỉnh lại cũng chỉ cho anh ăn bánh mì, còn là do anh mua.
“Vậy để em ăn.” Tùy Phong lại nói, “Nghe nói lần đầu tiên sau khi ăn cháo sẽ tốt hơn, nhưng em không biết nấu cháo thì phải làm sao bây giờ?“
“Gọi thức ăn ngoài.”
“A a,” Tùy Phong giống như mới phản ứng kịp, cầm điện thoại di động lên gọi thức ăn ngoài, nói chuyện điện thoại xong lại dựa tới gần.
“Sao đột nhiên lại giống như tên ngốc vậy?” Trang Uẩn giật giật đầu tựa ở trước ngực hắn, động tác rất tự nhiên.
“Vui tới ngốc.” Tùy Phong nói, “Anh cuối cùng cũng hoàn toàn thuộc về em, chỉ là của một mình em.“
Trang Uẩn chủ động cầm tay Tùy Phong, ngay tại ánh mắt vui mừng của Tùy Phong, nắm tay kéo đến bên môi cắn một cái, “Em điên rồi.”
Nói về chuyện tối hôm qua, Trang Uẩn nhớ mang máng mình đã không được, nhưng người này vẫn không ngừng, cứ dày vò, mặc dù lửa này là do anh đốt lên, nhưng cũng là do bị Tùy Phong hại.
Tùy Phong còn chủ động nắm tay đưa qua, “Còn muốn cắn không? Coi như em điên, vậy cũng chỉ vì một mình anh mà phát điên.”
Trang Uẩn bị lời nói tình cảm này của Tùy Phong dỗ dành khiến trong lòng tràn ngập ấm áp, anh nhìn về phía Tùy Phong, ra hiệu cho hắn xích lại gần một chút, đối với việc này Tùy Phong từ trước đến nay sẽ không bao giờ cự tuyệt, hắn còn hận không thể thân mật với Trang Uẩn càng chặt càng tốt, sau đó hắn cúi đầu xuống.
Trang Uẩn giật giật thân thể có chút khó chịu, tiến đến bên tai hắn, “. . . . . Ừm, em rất tuyệt.”
Trang Uẩn nói xong lời này, trên mặt còn có chút đỏ ửng, lại nhìn Tùy Phong sửng sốt mấy giây mới phản ứng lại, con mắt sáng bừng nhìn anh, “. . . . . Là ý kia sao?“
Trang Uẩn giả bộ hồ đồ, “Có ý gì, anh không hiểu.”
Tùy Phong kích động ôm lấy anh, khiến anh thở nhẹ một trận, “Anh cũng rất tuyệt, ừm. . . . . Em rất dễ chịu, chưa từng được thoải mái như vậy.”
Nụ hôn nhỏ nhẹ, rơi xuống trên mặt, sau đó che ở trên môi, “Em rất thích, rất vui vẻ.“
Trang Uẩn đưa tay sờ lên mặt Tùy Phong, ngẩng đầu lên đáp lại nụ hôn của hắn.
Hai người vừa mới ăn mặn, còn ở trên cái giường đầy nguy hiểm này, Trang Uẩn không hề suy nghĩ, rất nhanh liền hôn ra cảm giác, con mắt Tùy Phong óng ánh nhìn về phía Trang Uẩn, “Em còn muốn.”
Mặc dù Trang Uẩn cũng có cảm giác, nhưng biết thân thể mình hiện tại hiển nhiên không thể chịu đựng được thêm lần nào nữa, chỉ nhẹ thở gấp ngăn cản hắn, “. . . . . Anh khó chịu.”
“Em cũng khó chịu.” Tùy Phong đáng thương nhìn chằm chằm Trang Uẩn, níu lại tay anh hướng về phía dưới tìm kiếm.
Trang Uẩn nhận mệnh nắm chặt, hai người giúp nhau thoải mái một lần, không đợi Trang Uẩn bình tĩnh lại, liền cảm giác được người nào đó lại ngo ngoe muốn động.
Trang Uẩn hữu khí vô lực trừng mắt liếc hắn một cái, tại sao lại không biết chừng mực chứ!
Tùy Phong đương nhiên biết không thể làm nữa, nên chỉ hôn Trang Uẩn một chút, một mình xuống giường vào phòng tắm giải quyết thêm một lần.
Chờ đến lúc Tùy Phong đi ra, chuông cửa liền vang lên —— Thức ăn ngoài đến.
Trang Uẩn hiển nhiên còn chưa thể xuống giường được, Tùy Phong hầu hạ anh cơm nước xong xuôi trên giường, ánh mắt một khắc đều không rời đi, “Chúng ta bây giờ có tính là đang ở chung không?“
Vấn đề của Tùy Phong khiến Trang Uẩn sững sờ, “Không ở chung sao có thể ngủ cùng em.”
“Em muốn nghe anh chính miệng thừa nhận quan hệ của chúng ta, em là bạn trai anh, anh là bạn trai em.”
Trang Uẩn nhớ tới ngày đó Tùy Phong thổ lộ, anh chỉ cấp cho hắn một cái đáp án thuận theo tự nhiên, cũng không hoàn toàn đáp ứng hắn, lúc đó anh không nghĩ tới, mới hơn nửa tháng, mình liền cam tâm tình nguyện bị Tùy Phong kéo lên giường.
“Ừm, em là bạn trai anh, anh là bạn trai em.” Trang Uẩn lặp lại theo hắn một lần.
Tùy Phong cười đầy thỏa mãn, “Đúng, câu nói quan trọng này là phải nói ở trước mặt nhau, anh nói trên diễn đàn, nhỡ may em không thấy thì sao.“
Trang Uẩn chậm chạp vài giây đồng hồ, mới nhớ tới Tùy Phong nói đến bài post kia, ngày đó ID anh dùng chính là Bạn Trai Lâu Chủ.
“Lúc đầu em muốn lên nói với bọn họ một tiếng, không nghĩ tới vừa lên liền thấy chuyện vui,” Tùy Phong nói, “Em rất cao hứng, cùng với chuyện anh nguyện ý tối hôm qua. . . . . Đều cao hứng.“
“Em muốn lên nói gì với bọn họ?”
“Em sẽ đặt anh vào lòng bàn tay, còn có chuyện sẽ cùng anh ngủ nữa.”
Trang Uẩn nghe được nửa câu sau, mặt liền biến đen, “Chuyện đằng sau không cần nói cho bọn họ, em chắc còn chưa biết đám em gái trên diễn đàn khủng bố đến mức nào đâu, em nói kiểu này, không chừng các cô còn có thể não bổ ra mấy cái tư thế gì đó nữa.”
“Vậy thì càng tốt, em còn chưa nghiên cứu qua chuyện này, đến lúc đó chúng ta có thể thử các tư thế mà các cô ấy nói một chút, khẳng định rất tuyệt.”
Trang Uẩn bóp hắn một cái, “Em dám thảo luận những chuyện này với các cô ấy, để xem lần này anh còn để em lăn trên giường của anh hay không.”
Tùy Phong ôm anh, tựa như không có cảm giác đau, “Đây rõ ràng là giường của em nha ~~~ “
Hai người trò chuyện một chút, Trang Uẩn lại mệt mỏi.
“Ngủ tiếp một chút đi, dù sao hai ngày này không phải lên lớp.”
Trang Uẩn cảm thấy có chuyện gì đó bị anh quên lãng, có điều lúc này cũng lười nghĩ lại, nằm trong ngực Tùy Phong rất nhanh đã thiếp đi lần nữa.
Tùy Phong ngược lại với Trang Uẩn, mặc dù vừa rồi đã phát tiết hai lần, nhưng vẫn còn rất có tinh thần, nửa ôm Trang Uẩn nghịch điện thoại.
Đại khái qua nửa giờ sau, Trang Uẩn triệt để ngủ sâu, Tùy Phong cẩn thận từng li từng tí xuống giường, hôn trán anh một chút, rồi đi ra khỏi phòng, qua một gian phòng khác.
. . . . .
Lúc Trang Uẩn tỉnh lại sau giấc ngủ, cả người cuối cùng không còn mệt mỏi như buổi trưa nữa, trước khi anh ngủ, còn nằm trong ngực Tùy Phong, mà Tùy Phong cứ như vậy ôm anh, không chớp mắt nhìn anh.
Anh khẽ giật mình, “Anh ngủ được bao lâu rồi?”
Tùy Phong cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua, “Hơn bốn tiếng. . . . .”
Lại ngủ hơn ba tiếng, trên cơ bản anh đã ngủ đủ một ngày này rồi, “Em cứ vậy mà ôm anh ngủ không nhúc nhích sao?”
“Ôm anh ngủ, là chuyện em muốn làm, làm sao có thể buông ra.” Tùy Phong nói ra lời đầy ngọt ngào.
Trang Uẩn muốn rời khỏi cái ôm của Tùy Phong, lại bị Tùy Phong kéo lại, “Anh làm gì? Sử dụng xong liền ghét bỏ em sao?“
Trang Uẩn bất đắc dĩ nhìn hắn, “Bị anh đè lâu như vậy, em không thấy tê sao? Hoạt động một chút, xoa bóp đi.”
“Anh bóp giúp em đi.” Tùy Phong tươi cười đưa cánh tay tới.
“Cái tính.” Trang Uẩn cười mắng hắn một câu, nhưng vẫn giúp hắn nhéo nhéo, mặc dù căn bản không có chút sức lực nào.
“Buổi tối anh muốn ăn cái gì?“
“Tùy tiện ăn một chút là được.” Trang Uẩn cũng hơi giật giật thân thể, mặc dù có chút không dễ chịu, nhưng nằm im không nhúc nhích càng khó chịu hơn.
“Đêm nay. . . . .”
“A!” Tùy Phong bị tiếng hô của Trang Uẩn đánh gãy.
“Sao vậy?” Tùy Phong nhíu mày khẩn trương nhìn anh, “Ở đâu không thoải mái sao?“
Nói xong liền khẩn trương muốn vén chăn lên, Trang Uẩn bị hắn làm cho không biết nên làm gì, dù sao bên trong anh không mặc quần áo, “Không, không phải, là tối hôm qua không có về trường, không biết quản lý ký túc có kiểm tra giờ ngủ hay không, lấy điện thoại giúp anh, anh gửi tin nhắn hỏi một chút.”
Tùy Phong đành phải lấy di động đưa cho anh, không cần Trang Uẩn chủ động gửi tới hỏi, tối hôm qua khoảng mười một giờ bạn cùng phòng của anh đã gửi tin nhắn qua chỗ anh, hỏi anh ở đâu, tranh thủ thời gian trở về, sắp kiểm tra phòng, 10 phút sau lại báo tên của anh bị nhớ kỹ rồi.
Tùy Phong cũng nhìn thấy hai tin nhắn này, “Không có việc gì, bị nhớ một hai lần cũng không sao đâu.”
“Tối nay nhất định phải trở về.”
“Tối hôm qua kiểm tra rồi, tối nay sẽ không kiểm tra nữa đâu.”
“Không phải, ngày mai đến phiên lớp anh tham gia đại hội thể dục thể thao, phải tập hợp sớm.”
“Nhưng cơ thể như vậy, trở về sẽ bị bọn họ nhìn ra được.”
“Còn nói, đây là do ai hại?”
“Lỗi của em, còn lưng em!“
Mặc dù thân thể vẫn còn có chút dị dạng, nhưng Trang Uẩn kiên trì muốn trở về, thế là cơm nước xong xuôi, Tùy Phong liền theo Trang Uẩn về trường, trên đường đi còn thiếu chút nữa là dán lên người anh, “Thế nào? Đi đường được không?“
“Anh tự có thể đi, em. . . . . Cách xa anh một chút, người khác đều nhìn chúng ta.”
Cũng may sắc trời âm u, ở cách xa một chút liền không thấy rõ mặt.
“Em lo lắng cho anh, anh nhất định phải về trường sao, giường ký túc xá nhỏ như vậy, ván giường cứng như vậy, khẳng định ngủ không thoải mái.“
“Biết anh vất vả, vậy lần sau kiềm chế chút đi.” Trang Uẩn nhìn xung quanh một chút, nhẹ giọng cảnh cáo Tùy Phong.
“Rõ ràng anh cũng rất hưởng thụ mà, còn nói em nhanh một chút.”
“Em ngậm miệng!”
Tùy Phong ngoan ngoãn ngậm miệng lại, một lát sau lại nhịn không được mở miệng, “Anh mặc đồ của em cũng rất đẹp mắt.”
Trang Uẩn mặc cái áo cao cổ của Tùy Phong, đơn thuần là vì che giấu ấn ký không nặng không nhẹ của Tùy Phong lưu lại trên cổ anh, cũng may gần đây nhiệt độ hạ thấp nên mặc áo cao cổ cũng không có gì kỳ quái, nhưng mà quần áo có chút lớn, ống tay áo đã lộ ra ngoài áo khoác rồi.
Tùy Phong một mực đưa Trang Uẩn đến lầu dưới ký túc xá, đứng dưới bóng cây, Tùy Phong còn lưu luyến không rời, “Sáng mai em đi tìm anh.”
“Tạm biệt. . . . . Anh không muốn bị chú ý.”
“Mọi người sẽ không suy nghĩ nhiều đâu, dù sao em cũng đã có người ‘bạn gái’ rồi mà.”
“Đây chính là mục đích của em?” Ý Trang Uẩn chỉ là chuyện hôm qua Tùy Phong mang theo Thẩm Tư khoe ở trong sân trường.
“Không phải. . . . . Em cũng không biết Angelina trà trộn vào thế nào, em ấy cứ nhất quyết đòi em phải mời em ấy ăn cơm, em cũng không có cách nào khác.” Tùy Phong phủ nhận, “Có điều mọi người đã suy nghĩ nhiều rồi, vậy cũng tốt, chỉ cần anh biết em ấy là em họ em là được.“
Bốn phía còn thỉnh thoảng có người đi qua, Trang Uẩn không muốn nhiều lời cùng Tùy Phong, nhưng Tùy Phong hết lần này tới lần khác lại không nguyện ý tách ra nhanh như vậy, còn muốn ở lại trò chuyện cùng anh, dù sao cũng phải tách nhau ra cả một đêm.
Khoé miệng Trang Uẩn giật một cái, chỉ là một đêm mà thôi, có phải như tách ra mười ngày nửa tháng đâu.
“Ban đêm gió lớn, thân thể anh hiện tại rất yếu, bị cảm lạnh sẽ không tốt.” Trang Uẩn đành phải nói như vậy, “Ngày mai cũng không phải không thấy được.”
“A. . . . . Là em không cân nhắc chu đáo, vậy anh tranh thủ thời gian vào đi, sau khi vào phòng thì tranh thủ thời gian đi ngủ, đừng nói chuyện với bọn họ.” Tùy Phong vội vàng nói, “Nhưng trước khi lên, có thể hôn em một cái được không?”
Trang Uẩn xoay người rời đi, đây là trong sân trường, ngay dưới ký túc xá, Tùy Phong trắng trợn như vậy là sợ không ai thấy sao.
Tùy Phong mắt lom lom nhìn Trang Uẩn biến mất, mới quay người rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
160 chương
1666 chương
120 chương
37 chương
83 chương