Nam thần bình hoa

Chương 68 : bên trêи phi thuyền

Khi cha mẹ và người giám hộ của mình gặp nhau, Tần Ức mở mắt ra trêи phi thuyền của Qualt Ares. Tuy trong phi thuyền có nước biển thuộc về hành tinh mẹ của cậu, có đồ ăn, đồ chơi cậu yêu thích nhưng cậu không vui nổi. Dù sao bình thường thì ai cũng không thích người khác quyết định hộ mfnh. Người cá vốn nhạy cảm với nguy hiểm hơn ngời thường nhưng cho dù có nhạy cảm hơn bao nhiêu thì cũng không thể chống lại được bị công nghệ cao đột kϊƈɦ. Phi thuyền của Qualt Ares nhìn giống như là đã bay đi nhưng trêи thực tế chỉ dùng chức năng ẩn thân của phi thuyền. Khi cậu đang ở trong biệt thự, phi thuyền đang nấp trong mây, đợi đến khi tối trời, người đã yên giấc, hết thảy đã sẵn sàng, phi thuyền lao xuống, bắt cậu dễ như ăn cháo. Vì là đánh lén nên nào có hỏi ý kiến cậu trước. Tối hôm qua, lúc đi tới ban công, người tới đón cậu không nói không rằng gì đã đánh ngất cậu nên lúc tỉnh dậy Tần Ức vẫn thấy gáy đau. Khi Tần Ức mở mắt ra, kẻ mà ra lệnh thuộc hạ đánh ngất cậu đã an vị trêи ghế trước mặt cậu. Đối phương mặc quần áo hóa lệ, vạt áo trải dài trêи mặt đất, trêи đầu đội vương miện của kẻ thượng vị, tay phải nắm quyền trượng khảm đầy bảo thạch đủ để chứng minh thân phận của hắn. "Để tôi ở lại Trái Đất không phải có lợi hơn cho anh sao? Hà tất tốn công đưa tôi về?" Tần Ức còn rất nhiều hoài nghi về vấn đề này bởi dù nhìn từ góc độ nào thì việc cậu ở lại Trái đất cũng không lợi lộc bằng việc đưa cậu về. Cậu không thích trục lợi, nói khó nghe hơn thì là không có lòng cầu tiến, cũng không có ɖu͙ƈ vọng to lớn gì đối với quyền lợi. Ở Thạch thị, chuyện gì cũng có Thạch Tĩnh Chi xử lý thỏa đáng, cậu muốn làm gì thì làm đó. Mà ở một hành tinh khác, tuy là hành tinh mẹ của cậu đấy, nhưng cậu không quen sống ở đó, cũng không sinh ra ở một gia đình bình thường, nếu không làm tốt việc gì bị người ta hãm hại còn vui vẻ mà kiếm tiền hộ người ta. Đương nhiên còn một điều quan trọng nữa, bản năng cậu cảm thấy rằng nếu đi cùng người trước mặt này chắc chắn sẽ không về Trái Đất được nữa. Tuổi thọ của cậu thì không nói làm gì, nhưng còn Thạch Tĩnh Chi, nếu cậu trải qua muôn vàn khó khăn để đi về mà người không còn ở đó nữa thì ở lại Thạch thị có ý nghĩa gì? "Đưa em đi tất nhiên là vì muốn tốt cho em. Em trai ngốc nghếch nên anh trai phải quyết đoán giúp em. Trêи đời này, thứ dễ dàng thay đổi nhất là lòng người. Bây giờ em có thể sẽ oán hận ta nhưng sau này tình cảm phai nhạt dần rồi sẽ biết ơn ta thôi." Thanh niên tỏ vẻ anh trai muốn tốt cho em trai ngốc, nói thêm "Hẳn là do thời gian gấp gáp quá, giờ em mới oán ta. Thời gian qua đi em sẽ thấy được những điều ta làm tốt thế nào. Người trong cuộc có khi lại mờ mịt, chờ em hiểu rõ rồi sẽ hiểu được khổ tâm của kẻ làm anh là ta đây." Qualt là một mỹ nhân, lại còn là một mỹ nhân có quyền lực, những lời nói "yêu thương, thân thiết" này từ miệng hắn thốt ra cũng mang hàm ý hắn thật khổ tâm biết bao, chỉ vì tốt cho cậu thôi. Tần Ức bị giọng điệu và những lời vô liêm sỉ này làm cho tức đến bật cười. Cậu mở miệng đáp, không chút nghĩ suy: "Tôi có làm gì, có phải ăn đắng cũng không hối hận. Dù cho A Tĩnh về sau không thích tôi nữa nhưng đó cũng là lựa chọn của tôi, không bao giờ tôi hối hận. Không tới lượt người ngoài xen vào, tôi cũng không cần lòng tốt này của ngài, huống hồ..." Nói tới đây, cậu đứng dậy khỏi ao, đưa hai tay bị dây thừng cột chặt phía sau lưng ra, trào phúng nói những lời đầy ác ý: "Từ trước tới nay tôi cũng chưa nghe ai nói thật lòng muốn tốt cho người ta mà không quan tâm đến cảm xúc của họ đã đánh ngất rồi đem đi, rồi trói em trai mình lại." Muốn phá đá, thì phá đám. Diễn xuất như thế này là kiểu đã là kỹ nữ rồi còn muốn lập đền thờ, nói dễ nghe hơn thì việc này lại gây tổn hại cho ý định ban đầu của hắn ta. Ngày trước, khi còn nhỏ, cậu ăn nhờ ở đậu Thạch thị cũng chưa bị đối xử thế này bao giờ, cũng không nghĩ rằng Qault sẽ đối xử với mình như vậy. Kể cả có là không có mục đích gì đi nữa thì cậu cũng thấy buồn nôn, cậu chỉ hận không thể lấy gì ném vào mặt hắn. Cậu khó chịu nhưng đối phương bỗng có vẻ sợ sệt hơn cả người bị hại. Hắn ta không màng áo bào hoa lệ bị ướt mà xuống nước cởi trói cho cậu, nở nụ cười ấm áp như gió xuân sai người đáp phi thuyền xuống tinh cầu hoang vu nhất quanh đó ném người hầu đã trói cậu ra ngoài. Người nọ bị đưa ra cửa, ném về phía tinh cầu hoang vu nọ, nhưng chưa kịp chạm đất đã bị nhiệt độ quá cao ở đó hóa thành hơi nước. Tuy Tần Ức xem thường hành động trốn tránh trách nhiệm của kẻ làm anh trai đó nhưng lúc này rồi thì kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Cậu không nói móc mỉa nữa nhưng cũng không thể hòa nhã đi lấy lòng cái người tư duy có vấn đề đó. Lúc này cậu nghĩ rằng có thể là đối phương muốn đưa cậu đi là vì tốt cho cậu, không vì mục đích khác cả. Dù sao suy nghĩ lệch lạc được thế này cũng quả là hiếm thấy. Không biết cha mẹ ruột của mình đã tạo nghiệt thế nào mà sinh ra được một anh trai như thế cho cậu. Cậu không hề nghi ngờ Qault không phải ruột thịt. Dù sao đối phương chỉ trừ có màu mắt và màu tóc thì giống cậu tới bảy, tám phần, lại đến từ hành tinh trong ký ức của mình mà trong ký ức mờ nhạt của cậu hình như cũng tồn tại một người anh trai như thế. Qault cũng không đòi hỏi gì nhiều, thấy cậu không nói gì nụ cười của hắn ta lại càng ấm áp. Dọc đường đi còn nhiều cơ hội nói chuyện. Chờ Tần Ức thay quần áo xong, hắn ta cho người bày thức ăn ra, gương mặt mang theo nét cười "dịu dàng" khiến người ta run rẩy: "Lúc nãy em bất tỉnh mấy tiếng đồng hồ, hẳn là đã đói rồi. Nếm thử xem, đây toàn là những món hồi nhỏ em thích." Nhìn bàn mỹ thực trước mặt mà Tần Ức không có khẩu vị cho lắm. Nhưng không có sức thì chẳng có cách nào trốn cả nên cậu miễn cưỡng vẫn ăn mấy miếng, chỉ bằng một nửa sức ăn mọi ngày. Dùng cơm xong, cậu dựa vào sofa trong góc phi thuyền, nhắm mắt, không muốn để ý đến cái tên điên kia nữa. Chờ đến khi phi thuyền đáp đất cậu sẽ lại nghĩ cách. Phi thuyền được trang bị vô cùng đầy đủ thiết bị, bên trong có chừng mấy trăm người, toàn là tinh anh trong đám cận vệ của hắn ta. Tần Ức có bản lĩnh một chọi trăm người Trái Đất, nhưng trăm dũng sĩ trong gia tộc Ares lại là một câu chuyện khác, huống gì trong tay bọn họ còn cầm vũ khí. Mà cậu có đoạt được quyền điều khiển phi thuyền thì cũng đâu có biết lái, lại vô duyên vô cớ mà mất mạng không chừng. Thấy Tần Ức ngoan ngoãn ngồi yên một góc, Qualt cảm khái thở dài, mặc kệ Tần Ức có nghe không cứ nhắc tới chuyện hồi nhỏ: "Tính em vẫn cứ như cũ, chẳng thay đổi chút nào, bị trêu chọc cũng tức giận nhưng cứ ngồi một chỗ mặc kệ mọi người thôi. Một chốc là lại quên hết mà người trêu em phải dỗ em lâu lắm em mới hết giận." Tần Ức vẫn không hé răng, độ tin tưởng của đối phương với cậu cũng rất thấp, nói chuyện thì không rõ ràng, không đáng tin. Thân vệ đã biết Tần Ức trước đây chưa kịp lui xuống cơ mặt giật giật, Tần Ức trong miệng vương của mình đúng là một em bé ngốc nghếch. Phải biết là những người dám trêu đùa Tần Ức trong tộc nhân ngư chỉ có cha mẹ ruột và bề trêи của cậu, người ta cũng hơi nóng nên dỗi dẽo lâu một tí là phải, cha mẹ dỗ con cũng là chuyện bình thường mà. Tần Ức không phản ứng gì Qault cũng không giận, vẫn nhớ tới chuyện năm ấy: "Thật ra anh khuyên em và ngài Thạch chia tay ra cũng vì tốt cho hắn thôi, em cứ níu kéo mãi là không đúng. Lại nói, em lớn tuổi hơn mà giờ hắn đã bắt đầu lão hóa rồi, mấy năm nữa khác biệt ngoại hình lớn hơn, bên ngoài nói bóng nói gió thì chưa tính, chỉ sợ ngày nào hắn cũng nhìn gương mặt này của em sẽ bị kϊƈɦ thích." Hắn ta nói vậy khiến Tần Ức không nhịn được mà đáp lại: "Lúc tôi đến Thạch thị mới mười tuổi, giờ mới khoảng hai mươi, lớn hơn chỗ nào?" Qualt phản bác: "Em ở trong vỏ sò mười năm, ra đời thì trưởng thành rất chậm. Chính em cũng nói rằng đã quên rất nhiều việc, chỉ nghe mấy tên bác sĩ ở Trái đất mà đã cho rằng mình nhỏ tuổi hơn tên Thạch Tĩnh Chi kia sao?" Lúc này đến lượt Tần Ức yên lặng. Dù sao ký ức những năm đầu đời của cậu không nhiều, cậu thấy mình vẫn còn trẻ mà giờ lại có người nói rằng cậu là một người đã sống rất lâu rồi trong lòng vẫn thấy rất vi diệu. Có lẽ thấy sắc mặt cậu không ổn lắm, đối phương còn nói thêm: "Đương nhiên dựa theo trình độ phát ɖu͙ƈ của tộc người cá đổi thành tuổi thọ trêи Trái Đất thì em cũng chỉ mới thành niên thôi." Câu nói này cũng không an ủi được Tần Ức. Cứ để ý mãi đến câu nói của người kia thì cậu cũng ngu ngốc theo mất thôi, không lên tiếng nữa, có gì hay ho đâu. Nghe ông anh quyền cao chức trọng mà giời ơi đất hỡi này lảm nhảm nửa tiếng chỉ nói những chuyện hồi nhỏ cậu không nhớ , cuối cùng cũng nghe được một câu có sức bùng nổ chút. Thanh niên thẳng người, khóe miệng tuy vốn hơi cong lên nhưng giờ ai nhìn thấy vẻ mặt này của hắn ta cũng sẽ biết hắn ta đang vô cùng nghiêm túc: "Ta không phủ nhận tôi có mục đích khi đưa em từ Trái Đất về nhưng chủ yếu vẫn là vì muốn tốt cho em. Nhưng có chuyện này em nên biết rằng ngày đó em bị lạc từ hải vực tới Trái đất thì phần lớn trách nhiệm là thuộc về ta."