110m/s
Chương 1 : Trốn chạy
Đêm tối đang dần buông xuống thành phố Gangland. Đây chính là thời điểm mà thế giới ngầm bắt đầu trỗi dậy. Ai mà không biết, đây là thành phố của bọn xã hội đen và buôn ma tuý cơ chứ. Các hộp đêm ầm ầm nhạc sống. Bọn ma cô, lũ du thủ du thực tập trung đầy trong các hẻm tối. Đám bảo kê thân mình xăm vằn vện, đứng như những pho tượng trước các cánh cửa đóng im. Chúng vừa có tác dụng như những con chó canh gác, vừa giống như một cột đèn tín hiệu, để những người khác biết ‘thiên đường’ đã bắt đầu mở cửa hoạt động.
Khu phía đông, nơi ánh sáng tắt sớm nhất trong thành phố, là địa bàn của hai băng Rồng Xanh và Sói Hoang. Nếu Rồng Xanh là tổ chức xã hội đen lâu đời, do một ông trùm châu á lãnh đạo, thì Sói Hoang lại là một băng đảng mới nổi do tên gangster châu mỹ cầm đầu. Băng Rồng Xanh hoạt động theo cách làm im ả, đầy tính truyền thống. Trên miệng các thành viên lúc nào cũng là đạo nghĩa giang hồ. Ngược lại, băng Sói Hoang là tập hợp toàn bộ những thứ cặn bã của đáy xã hội. Bọn chúng ồn ả như những con thú hoang, tàn nhẫn và dường như không biết sợ là gì. Những cuộc đụng độ, thanh trừng đẫm máu và các cuộc bạo loạn ... chín phần mười đều do Sói Hoang gây ra. Chúng mua bán thuốc phiện, bảo kê vũ trường, buôn vũ khí, buôn người trái phép ... không hề từ chối bất cứ hành động phi đạo đức nào.
Chiếc xế hộp màu đen đột nhiên xuất hiện ở phía cuối đường, như được tạo nên từ bóng đêm tăm tối của khu phố vậy. Hầu hết đèn đường của khu vực này đều đã bị bọn côn đồ lấy đá ném vỡ hết rồi. Màu đen mới thích hợp với cuộc sống của lũ chuột bọ. Chiếc xe đậu lại trước cánh cửa có hai tên hung thần xăm mình đứng canh. Nhận ra người chủ chiếc xe, bọn chúng chạy ra mở cửa, như những con chó vẫy đuôi mừng chủ.
Một gã trung niên to cao, cùng với bộ ria mép vĩ đại, đang ngậm lấy điếu xì gà nhai nhai như con vật gậm nhấm. Trên má gã có một vết sẹo khủng kiếp, khiến gã trở nên nổi tiếng và dễ nhận ra trong giới giang hồ. Đó là Hồng gia, một trong bốn đương gia của băng Sói Hoang trong thành phố.
Phía sau gã, một cô nàng hấp dẫn nóng bỏng cũng vừa bước xuống. Hồng gia vồ lấy cô nàng váy ngắn, khiến đám đàn em không khỏi nuốt mấy ngụm nước miếng. Một con hàng quá ngon với mái tóc vàng dợn sóng, đôi mắt kẻ đen và hàng mi giả dầy cộm. Đôi chân thon dài của nàng đẹp như mấy đứa người mẫu trên tạp chí thiếu vải. Đôi quả lê dường như đang mời gọi bất cứ gã đàn ông nào cũng nên đặt tay lên. Bọn họ cần phải biết đó chính xác là cúp D hay cúp E.
Hồng gia liếc mắt nhìn đám đàn em trừng trừng. Lũ vô lại, dám nhìn đào của gã một cách trắng trợn vậy sao? Đám du côn ngay lập tức hiểu được ánh nhìn đe doạ ấy có nghĩa là gì, chúng cụp mắt xuống, khúm nhúm như mấy con chuột sợ hãi. Hồng gia chụp lấy cái eo thon của ả cave, lôi sát vào người mình để khẳng định quyền sở hữu. Rất may mắn là gã đã tới ‘động’ để thẩm định lô hàng hàng mới chuyển về. Ngay lập tức cô nàng nóng bỏng này lọt vào mắt xanh của gã.
“Hàng tốt dĩ nhiên là dâng lên cho Hồng gia thưởng thức trước rồi!” Tên mặt rô của ‘động’ đó đã cười đầy nịnh nọt.
Hồng gia lôi con nhỏ tóc vàng vào trong văn phòng. Thứ con gái hừng hực như lửa thế này khiến gã không sao kềm chế được. Nếu không phải trong động đang phải kiểm hàng, ồn ào nháo nhào, thì gã đã làm ngay tại chỗ rồi, cần gì phải kiềm nén như thế này. Hồng gia quyết định trở về văn phòng, để có thể nhấm nháp ngay món ăn nóng bỏng này.
Cô nàng cave sải đi những bước dài trên đôi giày gót nhọn gần cả tấc. Chiếc váy của ả không hẳn là váy, mà giống như một cái miếng vải quấn ngang rộng chưa tới một gang tay. Đám đàn em trong văn phòng liếm mép, khi mỗi sải chân của cô nàng đều lộ ra cái quần chíp nhỏ màu đỏ rực. Thật là một con yêu quái hại người. Không biết sau khi Hồng gia ‘sử dụng’ thì bọn họ có thể tìm được ả ở đâu nữa.
Văn phòng của Hồng gia cũng giống như nhiều văn phòng bình thường khác, nằm trong một toà nhà cao tầng. Nhưng dĩ nhiên là toà nhà này thuộc sở hữu của hắc đạo, và chẳng có mấy người lương thiện nào dám bước vào, ngoại trừ mấy con nợ vay lãi cao bị bọn đàn em của gã bắt về tra tấn.
Hồng gia không bao giờ đi vào bằng cửa trước, mà thường đi bằng lối thoát hiểm ở cửa sau. Gã đâu có ngu mà để bọn cảnh sát mật vụ theo dõi. Hoạt động của Hồng gia làm sao có thể dễ dàng bị người khác nắm giữ. Phía trước và phía sau đều có bọn đàn em bảo vệ kỹ càng. Bọn họ đã bấm thang máy chờ sẵn, và sau đó chọn tầng 9, nơi có đặt văn phòng riêng của Hồng gia.
- Bọn bây đứng bên ngoài canh gác! – Hồng gia phất tay cho bọn đàn em lùi lại.
Gã ôm lấy con điếm kéo về phòng. Khi cánh cửa đóng sầm lại, cũng là lúc bọn vệ sĩ liếc mắt nhìn nhau cười gian. Bọn họ luôn thích thú đứng canh gác cho Hồng gia mây mưa. Con mẹ nó, lão già khốn khiếp này là một tên nghiện bạo dâm. Thể nào trong chốc lát nữa cũng sẽ nghe được tiếng la hét, rên rỉ và đập phá đồ lung tung cho coi. Không như những đương gia khác, Hồng gia chẳng có con đào ruột. Không đứa nào chịu nổi quá ba ngày với Hồng gia.
Đúng như dự đoán, chỉ lát sau trong phòng vang lên tiếng đổ vỡ của thuỷ tinh. Đám canh giữ bên ngoài đang định cá cược với nhau lần này là trên bàn làm việc hay trong toa lét. Tiếng bình hoa đổ vỡ và sau đó là tiếng chiếc ghế đập ầm vô cửa. Có lẽ lâu rồi mới tìm được một cô nàng nóng bỏng như thế, nên Hồng gia mới hưng phấn quá độ chăng?
^_^
Cô nàng ghê tởm dùng mũi giày hất mặt gã râu mép nằm dưới sàn để kiểm tra. Gã đã thật sự mất ý thức hẳn rồi. Mandy tung thêm một cú đá vào bên hông gã. “Cho chừa cái tật nãy giờ sờ soạn bà nè!” Nhưng rồi bỗng sực nhớ đến việc chính, cô bỏ qua cho gã xấu số, bắt đầu lục lọi quanh văn phòng.
Đối với một người đột nhập thì dụng cụ chẳng thể giấu trong túi xách, chỗ đó thể nào cũng bị bọn họ lục xét qua. Giấu trong áo ngực và quần lót ư? Chỗ đó càng bị sờ nắn và kiểm tra còn kỹ càng hơn nữa. Cô cũng không bao giờ đi giầy bốt để khiến cho đám vệ sĩ căng thẳng nghi ngờ xem bên trong đó có thể giấu được những thứ gì. Mandy đi một đôi giày gót nhọn với những sợi dây mảnh chằng chịt. Cả thiên hạ đều có thể nhìn vào và khằng định cô chẳng thể giấu được bất cứ thứ gì trong đó.
Mandy cho tay vào bên dưới mái tóc giả, rút ra chiếc chìa khoá vạn năng và bắt đầu cậy tủ. Tất cả mọi gã đàn ông đều biết cô gái bên cạnh mình đội tóc giả. Nhưng họ chỉ nghĩ rằng đó là do phụ nữ thích làm đẹp, chứ chẳng hề nghi ngờ gì mái tóc giả này có thể giấu được rất nhiều thứ. Trong tủ có đựng rất nhiều hồ sơ tạp nhạp mà Mandy không có thời gian để có thể lục lọi cho bằng hết được. Cô cần thứ gì đó nhỏ gọn, chứa được nhiều thứ mà có thể dễ dàng tiếp cận.
Chiếc kệ kỳ quái đặt sát vách tường thu hút sự chú ý của Mandy. Đó là một chiếc tủ kính chứa những vật sưu tầm nho nhỏ, rất dễ thương nếu đặt trong phòng khách của một gia đình bình thường. Nhưng không phải ở chỗ này, trong văn phòng của một băng nhóm xã hội đen. Mandy kiểm tra kỹ lưỡng cho đến khi phát hiện ra nút bấm bí mật. Cô mở ra chiếc máy tính với màn hình to, bàn phím sáng lấp lánh. Cả bộ máy tính trượt ra khỏi vách tường một cách êm ái. Đây mới chính là thứ Mandy tìm kiếm.
Bốn phút ba mươi giây, cô liếc nhìn đồng hồ. “Quá lâu cho giai đoạn tìm kiếm”. Mandy lại lấy ra từ bộ tóc giả một chiếc thẻ nhớ, cô đút vào máy và ra gõ lệnh giải mã. Tài liệu trong thẻ nhớ chỉ có thể mở ra bởi hệ thống máy trong tổ chức. Nếu bất cứ ai cố tình bẻ khoá bằng máy tính khác, thì toàn bộ thông tin sẽ bị xoá. Lần trước họ đã xém làm mất số dữ liệu quý giá này khi cố gắng mở nó ra. Thanh trạng thái lười nhát chạy, trong khi các thông số nhảy ào ào như điệu dancing.
Bên ngoài đã có những tiếng gõ cửa lịch sự. Sáu phút, bọn vệ sĩ đã bắt đầu cảm nhận được sự bất thường. Tiếng đập cửa ngày càng dồn dập hơn và đám vệ sĩ bắt đầu la lớn, khẩn trương hỏi.
- Đại ca, mọi việc vẫn ổn chứ?
- Đại ca, có chuyện gì vậy?
Thanh trạng thái vẫn chậm chạp bò lên. Chỉ mới giải mã được 32% thôi. Mandy chạy tới kiểm tra gã mặt sẹo đang nằm dưới sàn. Trong người gã quả nhiên có mang theo súng. Mandy chẳng hề muốn đụng độ với lũ vệ sĩ tý nào. Nhưng chạm mặt chúng mà không có vũ khí trong tay thì càng tệ hơn. Thời gian đã lố quá dự tính của cô rồi. Lỗi hoàn toàn là do chiếc máy tính cỗ lỗ sĩ chậm chạm này.
Thanh trạng thái báo 38% khi đám đàn em của Hồng gia phá cửa xông vào. Mandy ngay lập tức bắn hai phát cảnh cáo về phía cửa để doạ bọn chúng lui lại. Nhưng người của băng Sói Hoang không phải là lũ cừu non, có thể dễ dàng bị hù doạ như thế. Chúng ào ào bắn trả trong khi Mandy núp sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ xoan đào dầy cộm. Cô chẳng cần phải lú đầu ra cho nguy hiểm làm gì. Mandy chỉ thỉnh thoảng bắn ra vài phát vu vơ để kềm chân bọn chúng lại thôi. Trên màn hình, thanh trạng thái chỉ 46%. Bàn phím bị bắn văng mất hai nút bấm. Dĩ nhiên việc này không làm ảnh hưởng đến hệ điều hành bị giấu trong hốc tường là bao.
Mandy lấy trong túi xách tay một chiếc hộp phấn nhỏ. Cô bật ra và dùng chiếc gương để nhìn tình hình phía sau bàn. Được đồng đội yểm trợ, có ba tên đã lọt vào được trong phòng. Một tên trốn ở quầy bar, một tên núp sau bộ sô pha, một tên lấp ló sau cánh cửa phòng vệ sinh. Mandy hít thở thật sâu mà thầm tính toán. Cô đột nhiên vụt người đứng dậy.
Phát đầu tiên, Mandy bắn vào tủ ly của quầy bar. Thuỷ tinh ào ào trút xuống làm tên vệ sĩ núp trong quầy kêu la lên thảm thiết. Cô không muốn nhìn thấy tình trạng của hắn lúc này chút nào. Phát thứ hai là nhắm vào chiếc đèn chùm gắn trên trần. Chiếc đèn rơi xuống trúng đầu, khiến tên núp sau ghế sô pha bất tỉnh ngay. Thanh trạng thái báo đã giải mã được 61%
Vấn đề nan giải nhất là tên núp trong nhà vệ sinh. Vị trí của hắn rất khuất và hoàn toàn được cánh cửa che chắn. Mandy bắn vỡ một góc tường và chỉ hù doạ được hắn rút đầu vào phía bên trong phòng thủ. Một bàn tay cầm súng ló ra, bắn vu vơ để yểm trợ cho thêm vào tên đồng bọn khác xông vào. Cô nhắm ngay vào bàn tay đó. Một tiếng la hét vang trời, cánh tay đầm đìa máu đánh rơi khẩu súng và vội vàng rút vào. Mandy cũng ngồi xuống nấp. Loạt đạn như mưa bắt đầu bắn tới tấp về phía cô. Mandy thầm mỉm cười khi nghe được tiếng chửi rủa, bằng tất thảy những gì tục tĩu nhất mà tên núp trong nhà vệ sinh có thể nghĩ ra được.
66%, vẫn vô cùng lâu quá.
Cô liếc nhìn đồng hồ trong khi những tay súng kia lại bắn thêm vài phát đáp trả. Đã gần mười phút trôi qua, cơ hội thoát thân của Mandy càng lúc càng thu hẹp lại. Chắc chắn bọn chúng đã gọi thêm nhiều tiếp viện đến nơi này rồi. Một viên đạn lạc bắn trúng màn hình và khiến nó tắt ngóm ngay tại lúc 71%. Mandy biết chắc hệ điều hành vẫn còn đang hoạt động và sẽ tự động thoát ra ngay sau khi giải mã xong. Nhưng tệ nhất là Mandy không theo dõi được đó là lúc nào nữa. Nếu rút chiếc thẻ ra qua sớm thì toàn bộ dữ liệu sẽ bị xoá sạch. Nếu rút ra trễ quá ... cô không biết mình còn có thể cầm cự đến bao lâu.
Chiếc gương nhỏ trong hộp phấn cho Mandy thấy được có thêm sáu gã đã tiến vào trong phòng. Vòng vây đã bị khép chặt và khẩu súng trên tay cô không còn bao nhiêu đạn nữa. Mandy thầm tính toán thời gian từ lúc chiếc máy giải mã và cột mốc phần trăm mà nãy giờ cô quan sát được. Có lẽ là cần khoảng hai phút nữa thôi. Mandy kiểm tra cây súng. Với chỉ sáu viên đạn, hai phút là quá lâu.
Cô đột nhiên lao ra khỏi chỗ nấp, chỉ với một phát đạn đã hạ gục ngay gã ở tiến gần đến chỗ mình nhất. Cô dùng năm viên còn lại để bắn càn khiến đám còn lại vội núp vào hết. Mandy lộn người về phía gã trọc đầu mà mình vừa hạ gục, chộp ngay khẩu súng của gã.
Điều tốt hơn, bây giờ Mandy có thêm khoảng hai mươi lăm phát đạn nữa. Điều xấu hơn, cô đang đứng vào một góc chết, không có lối thoát thân và cách khá xa chiếc máy tính.
Vừa bắn hạ những tên đến gần, vừa lẩm nhẫm tính toán số thời gian còn lại. 99% rồi 100%, và sau đó thêm sáu giây để coppy dữ liệu trở ngược về thể nhớ. Bingô, hoàn thành. Mandy dùng năm viên đạn cuối cùng để thoát khỏi góc khuất, và lao mình về phía chiếc thẻ nhớ.
Cô thấy nhói ở vùng bụng bên trái một chút. Thật ăn hại, cô đã bị trúng một phát đạn rồi. Mandy dùng tay nhấn vào vết thương, để ngăn máu chảy ra nhiều thêm, thế nhưng thứ chất lỏng ướt ướt, ấm ấm vẫn tràn ra dính đầy vào tay cô. Mandy rút lấy cái thẻ nhớ bỏ vào trong áo ngực. Cô chộp lấy cái túi xách tay của mình, rồi trốn đằng sau cái bàn làm việc bằng gỗ dầy. Chỉ có một cánh cửa đi ra ngoài và hiện nay đã bị bọn vệ sĩ chiếm giữ. Đạn vẫn được bắn ào ào về phía cô và bọn chúng chỉ đang chần chừ vì không biết Mandy Chĩ còn đúng một viên đạn thôi.
Cô tự đếm thầm trong miệng mình. “Một hai ba!” Mandy bắn vào tấm kính khổng lồ phía sau bàn làm việc, lao mình ra khoảng không rộng mở trước mặt. Từ chỗ đó có thể nhìn ra quang cảnh thành phố Gangland lấp lánh về đêm vô cùng huyền ảo. Từ lâu, rất lâu rồi, thành phố này đã là thế giới của bọn xã hội đen và lũ tội phạm. Mỗi năm có hằng trăm vụ thanh trừng đẫm máu và mỗi đêm cư dân thành phố đều có thể nghe được tiếng súng bắn giết của người trong thế giới ngầm. Đêm nay lại là một đêm bình thường của Gangland.
^_^
Thật sự rất là đau khi đâm sầm vào tấm kính cường lực như thế. Nhưng rất may loại kính này sẽ chỉ vỡ vụn thành viên tròn và không hề gây thương thích cho Mandy chút nào. Vấn đề quan trọng là cô đang ở tầng chín, không có gì đảm bảo an toàn cho Mandy. Trong tay cô chỉ có một cái túi xách. Nhưng với Mandy, chỉ cần cái túi xách này là đủ.
Quai túi xách bị móc vào cây cột cờ chìa ra của toà nhà, Mandy hai tay ôm lấy thân túi và cảm nhận lò xo trong đó kêu lục cục khi cuộn dây quai túi được kéo dài, kéo dài ra thêm. Tốc độ rơi của Mandy chậm lại và khi đến mặt đất, cô đã có thể đáp xuống an toàn. Mandy buông chiếc túi ra, dây quai lại bị cuộn ngược vào trong, và chiếc túi bị rút lên, dính trên cột cờ như một món đồ tầm thường, nhưng bị đặt sai chỗ. Có lẽ người của tổ chức sẽ nghĩ cách thu hồi nó sau.
Lũ người đuổi giết theo cô cũng đã tiến ra ngoài mép chỗ tấm kính vỡ. Vài phát đạn được bắn xuống đường, lệch khỏi chỗ đứng của Mandy đến vài mét. Khoảng cách quá xa cộng với khả năng ngắm không chính xác khiến đường đạn đi trật mục tiêu. Thế nhưng bọn chúng có rất nhiều tay súng, nếu cô cứ đứng yên một chỗ thì ắc cũng có lúc bọn chúng bắn trúng được ngay.
Mandy bắt đầu lao người bỏ chạy. Nhưng vết thương trên bụng cộng với đôi giày cao gót cản trở cô rất nhiều. Mandy chạy ra ngoài đường, ngay đầu một chiếc xe xanh đen đang trờ tới gần toà nhà. Lái xe thắng gấp đột ngột, còn Mandy thì tưởng chừng mình sắp bị tông văng lên trời rồi chứ. Nhưng cô lấy lại bình tình rất nhanh, chạy về phía cánh cửa xe, nhìn vào đó van xin.
- Làm ơn, tôi bị bọn họ đuổi giết!
Có lẽ gương mặt cô quá đổi biểu cảm, hay tình trạng của cô thật sự chật vật nên kiếng xe hạ xuống. Người đàn ông trong xe nói.
- Vào đi!
Và thế là Mandy mở cửa xe, nhanh chóng leo vào vị trí bên cạnh tài xế.
- Tôi chở cô đến cảnh sát nhé!
Nhưng Mandy chưa kịp trả lời, tấm kính phía sau xe vỡ tan cắt đứt lời nói của cô. Từ đằng xa, một chiếc xe SUV đen điên cuồng phóng về phía họ. Hai bên hông xe cho tới nóc xe, những tay súng lú đầu ra bắn tới tấp về phía bọn họ.
- Chạy mau, chạy nhanh đi! – Mandy hoảng hồn la to.
Bọn Sói Hoang đã đuổi theo tới nơi rồi.
Chẳng cần Mandy phải nói nhiều, phát đạn đó đã làm người chủ xe hiểu rằng anh phải ngay lập tức biến khỏi chỗ này. Chiếc xe rồ lên, bánh xe xoay tít rồi sau đó vọt đi nhanh cấp kỳ. Gấp đến nỗi Mandy bật người dựa vào ghế. Quả nhiên bị đuổi giết khiến một người bình thường nhất cũng có thể biến thành tay đua xuất sắc.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
284 chương
12 chương
109 chương
58 chương
47 chương