Sủng Thần Của Quân Vương FULL
Chương 1
Ngân Lục rất may mắn, hắn vốn chỉ là một nội giám quét tước bình thường, diện mạo cũng bình thường lại thêm việc miệng tiện không được người yêu thích, căn bản không có cách nào lọt vào mắt quý nhân, chỉ cần liếc qua cũng đoán được vận mệnh.
Mà ngày hôm nay hắn được Nhiếp chính vương Tề Tĩnh Uyên tùy tiện chỉ chỉ tay, liền từ một tiểu thái giám bình thường trở thành một trong những thiếp thân nội giám bên cạnh Tề Tĩnh Uyên.
Tuy chỉ là thiếp thân nội giám, nhưng cũng khiến người khác phi thường ước ao đố kị.
Bởi vì người người đều biết, ở đại Tề, Nhiếp chính vương Tề Tĩnh Uyên là chủ tử nói một không hai, là người có quyền thế nhất đại Tề, không có nhất hơn.
Đến ngay cả tiểu hoàng đế Tề Ngọc khi gặp y cũng đều cung kính vạn phần, ở trên triều đình lại càng tránh né mũi nhọn.
Tề Tĩnh Uyên tuyên bố pháp lệnh, Tề Ngọc ngoại trừ hai chữ đồng ý thì không nói thêm lời nào.
Cho nên bên người Nhiếp chính vương, đừng nói là người hầu hạ thiếp thân, cho dù chỉ nuôi một con gà thôi cũng sẽ có người tận lực kính trọng.
Ngày hôm nay vận mệnh của Ngân Lục bỗng nhiên đi ngoặt một đường, khiến chính hắn cũng không thể tin được đây là thật huống chi là người khác.
Mọi người ngoài mặt thì không nói, nhưng trong âm thầm đều đang suy ngẫm xem rốt cuộc Ngân Lục làm sao mà lọt được vào mắt Nhiếp chính vương đây, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm được nguyên nhân, cuối cùng chỉ có thể quy kết Ngân Lục khuôn mặt êm dịu, dáng vẻ đầy phúc khí.
Để xem cái tràng phúc khí này có thể kéo dài bao lâu.
Thực ra Ngân Lục không gọi là Ngân Lục, chỉ là Tề Tĩnh Uyên không thích làm những chuyện thay đổi, bao gồm cả tên tự của những người bên cạnh mình, nội giám bên cạnh y đều có tên gọi cố định.
Tỷ như Ngân Lục, người lúc trước cũng gọi là Ngân Lục, nhưng mà hắn đã rời đi, bây giờ Ngân Lục khác đã tới rồi.
Ngân Lục ở bên trong ánh mắt hâm mộ của mọi người mà kinh hỉ hoảng hốt đi đến Cảnh Hoa điện thỉnh an với Tề Tĩnh Uyên, Cảnh Hoa điện là nơi Tề Tĩnh Uyên xử lý tấu chương, đồng thời cũng là nơi nghỉ ngơi ở trong cung.
Người trong cung đều biết, Tề Tĩnh Uyên là người cáu giận bất thường.
Đi theo bên cạnh y hầu hạ, là đầy trời phú quý, mà cũng là cây đao thời thời khắc khắc giắt trên đầu.
Lại tỷ như Ngân Lục tiền nhiệm, nghe nói là bởi vì bưng lên cho Tề Tĩnh Uyên một chén trà rất nóng mà trực tiếp bị giam lại, không rõ sống chết.
Việc này không riêng trong cung, tất cả mọi người đều biết, Nhiếp chính vương chưa bao giờ là người có tính tình tốt, trên tay lại càng nhiễm máu tươi của vô số người vô tội.
Mà y cũng chưa bao giờ che giấu thủ đoạn tàn bạo của mình.
Ngân Lục nơm nớp lo sợ cùng một nội giám khác đến Cảnh Hoa điện, mới vừa quỳ xuống thỉnh an đến đầu cũng không kịp ngẩng lên đã bị Tề Tĩnh Uyên phân phó đi đến Thiên Ngục Tư triệu Tạ Lâm Khê vào cung.
Lại nói đến, Thiên Ngục Tư cùng Tạ Lâm Khê cũng cực kỳ nổi danh.
Thiên Ngục Tư là hình ngục mà Tề Tĩnh Uyên khi mười bảy tuổi trở thành Nhiếp chính vương năm ấy trong một đêm thiết lập, hoạt động độc lập với Đại Lý tự và Hình bộ.
Vì người ở bên trong đều là thân binh của quý phủ Tề Tĩnh Uyên, chỉ nghe mệnh lệnh của một mình y.
Cho nên Thiên Ngục Tư còn bị người âm thầm gọi là tư ngục của Nhiếp chính vương.
Lời này ngược lại cũng không giả, Tề Tĩnh Uyên mười bảy tuổi cầm lấy ấn vàng nắm bút son dìu ấu chủ thượng vị, trở thành Nhiếp chính vương, đương nhiên cũng có người vì tuổi tác của y mà cảm thấy không phục.
Chỉ là hết thảy những người không phục mệnh lệnh của y đều bị tư thế nghe thấy mà không kịp bưng tai, tóm cổ vào Thiên Ngục Tư.
Khiến người chấn động chính là, đại đa số người đi vào đều có thể bị tra ra phạm vào tội nặng liên luỵ cửu tộc, hoặc là cấu kết ngoại địch hoặc là kết bè kết cánh.
Chứng cứ xác thực, cho nên các quan lại khác trên triều đình không có lời nào để nói, không thể chỉ trích, đến cầu xin cũng không dám làm.
Năm ấy, quan chức trên triều đình của đại Tề thay đổi không ít, cửa chợ thành Ngọ cùng thành Bắc đều bị máu tươi nhiễm đỏ, cách rất xa cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm trong gió.
Danh tiếng Tề Tĩnh Uyên bởi vậy mà vang vọng đại Tề, không còn ai dám xem nhẹ nửa phần.
Nghe đâu bên trong Thiên Ngục Tư tràn đầy oan hồn, hình phạt bên trong so với Hình bộ chỉ nhiều hơn chứ không ít, chỉ tàn nhẫn mà không nhẹ.
Về phần tại sao là nghe đâu, thì lại bởi vì Thiên Ngục Tư không có thân lệnh của Nhiếp chính vương không cho phép bất luận người nào tiến vào, mà bị những người đi vào đều mang tội nghiệt nghiêm trọng, chẳng mấy ai có thể sống sót đi ra ngoài.
Cho dù có thể sống sót đi ra, cũng sẽ cuốn lấy chăn đệm từ quan về quê cũ, đối với Tề Tĩnh Uyên lại sợ sệt ngậm chặt miệng không nói, có ngẫu nhiên nhắc tới thì đến nửa phần từ ngữ bất kính cũng không dám nói.
Ít nhất ở bề ngoài là không dám nhiều lời, còn sau lưng, nghĩ đến bọn họ cũng không dám, sợ bị người của Thiên Ngục Tư lén lút giám thị.
Từng có Ngự Sử giữa ngày nóng ở bên cột rồng chọc trời cao giọng nổi giận nói, Nhiếp chính vương Tề Tĩnh Uyên yêu thích vu oan giá hoạ, tàn sát dân lành, chính là tội nhân không thể tha thứ được.
Hoàng đế không giết Tề Tĩnh Uyên, đại Tề mãi mãi cũng không có ngày được yên bình.
Sau khi tiểu hoàng đế ở trong cung nghe được lời ấy liền lo sợ tát mét mặt mày, tự mình đi tới Cảnh Hoa điện thỉnh tội với Nhiếp chính vương, ý nói mình tuổi nhỏ, thấy Nhiếp chính vương như thấy cha ruột, hắn tín nhiệm Nhiếp chính vương, tuyệt sẽ không dễ dàng bị người khác đầu độc.
Mà vị Ngự Sử sau ba ngày tử vong, không người nhặt xác.
Sau cùng vẫn là Tề Tĩnh Uyên lúc đó ghét bỏ thi thể Ngự Sử giữa trời nắng to ruồi bọ bay đầy, hài cốt bốc lên mùi tanh tưởi khó ngửi còn khiến người quan ngại, liền lệnh người mang thi thể hắn ra ngoài cung, phá cách một lần mà ném vào bãi tha ma.
Đường đường là Ngự Sử, ở trong mắt người khác là thẳng thắn cương nghị, chết rồi lại không bia không văn, hài cốt không còn, cực kỳ đáng thương.
Tề Tĩnh Uyên ở trên triều đình không cho người khác diễn kịch chất vấn, hoặc bị người sợ hãi hoặc bị người căm ghét, mà bên cạnh Tề Tĩnh Uyên còn có thống lĩnh của Thiên Ngục Tư Tạ Lâm Khê.
Tạ Lâm Khê lớn hơn Tề Tĩnh Uyên một tuổi, mười bảy tuổi năm ấy bị Tề Tĩnh Uyên không biết từ trong góc núi nào nhặt về.
Từ đó cống hiến tận tụy với Tề Tĩnh Uyên, có thể nói là trung thành tuyệt đối, thiên địa chứng giám.
Thời điểm Tề Tĩnh Uyên mới thành lập Thiên Ngục Tư, Tạ Lâm Khê bỏ ra khá nhiều công sức.
Chỉ cần có người rơi vào trong tay Tạ Lâm Khê, vào trong Thiên Ngục Tư, không chết cũng bị lột da.
Người người đều biết Tạ Lâm Khê là chó săn trước cửa của Tề Tĩnh Uyên, người dụng hình với những người bị bắt vào Thiên Ngục Tư chính là hắn, giết người cũng là hắn.
So với Tề Tĩnh Uyên làm một Nhiếp chính vương cao cao tại thượng, mọi người tựa hồ càng thêm thống hận Tạ Lâm Khê gần ngay trước mắt.
Vô số người thắp hương cầu khẩn Tạ Lâm Khê có thể sớm ngày bệnh chết, chỉ tiếc là càng có người hận hắn, tức giận đến mức muốn lấy mạng của hắn, hắn càng sống thoải mái, tiêu sái tự tại.
Ngân Lục căn bản không biết đại môn đi đến Thiên Ngục Tư là hướng nào, mà đây là phân phó đầu tiên của Tề Tĩnh Uyên, hắn không dám trễ nải, từ dưới đất bò dậy liền đi vào tìm người.
Hắn là không dám ngẩng đầu nhìn nhiều những đồ vật trong điện, chỉ là ở thời khắc quay người, trong lúc vô tình lại thấy được tay của Tề Tĩnh Uyên.
Đó là một đôi tay quen sống trong nhung lụa, trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, tay phải ngả ngớn bưng chén rượu, màu sắc có thể sánh ngang với đông tuyết.
Ngân Lục liếc mắt nhìn cũng không dám nhìn nhiều, cuống quít ra khỏi Cảnh Hoa điện, chuẩn bị xuất cung.
Cũng may thiếp thân nội giám bên người Tề Tĩnh Uyên thường đổi, cùng với những người làm việc thường ở đây.
Ngân Lục hiện tại cũng một tiểu thái giám làm việc lặt vặt.
Bởi vậy hắn đi tới Thiên Ngục Tư vẫn khá thuận lợi.
Thiên Ngục Tư ở hướng Đông Nam của hoàng cung, cách Hình bộ và Đại Lý tự rất xa, đại môn màu đỏ chói, trước cửa có trọng binh mang theo đao kiếm canh gác.
Đại môn của Thiên Ngục Tư thoạt nhìn không có gì khác biệt so với Hình bộ, mà người từng đi vào bên trong đều biết, phòng giam của Thiên Ngục Tư nằm ở dưới đất.
Khi Ngân Lục đi đến, Tạ Lâm Khê mới từ trong thiên lao đi ra.
Hắn mặc một bộ bạch y, chói mắt không thôi, đặc biệt là trong môi trường như vậy, âm âm u u so với hắn bạch y phấp phới, quả thật là hoàn toàn không hợp.
Có lẽ là bởi nguyên nhân mới vừa hỏi cung, chỗ cổ tay cùng trên y phục còn có vết máu rửa không sạch.
Bạch y nhiễm vết máu lại càng rõ ràng, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Thế nhân đều biết, Tạ Lâm Khê là một người rất muộn tao, rõ ràng làm những chuyện giết người không chớp mắt khiến người người cáu giận, lại thích nhất mặc bạch y dùng quạt xếp, làm một bộ tư thái quý công tử phong lưu.
Tạ Lâm Khê có rất nhiều bạch y, hoa văn trên mặt không giống nhau, chỗ vạt áo hay ống tay áo thường dùng sợi bạc phác hoạ mai lan trúc cúc, tô điểm sự bất đồng, dưới ánh mặt trời tỏa ra hào quang lóa mắt.
Có câu nói, người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, hắn mặc y phục đẹp trông cũng dễ nhìn hơn nhiều.
Tạ Lâm Khê lớn lên vô cùng tốt, tuấn mỹ lại nhã nhặn, hai hàng lông mày hẹp dài nghiêng nhập tấn phát, đặc biệt anh khí, sống mũi thẳng đứng, đôi môi đơn bạc, thời điểm hơi nhếch lên liền khiến người có cảm giác tựa tiếu phi tiếu.
Mà cặp mắt hắn cực kỳ trong suốt, lông mi vừa dài vừa dậm, khóe mắt trời sinh rủ xuống, phảng phất như ngậm ý cười.
Chỉ là thời điểm ánh mắt từ từ nhìn về phía người khác, bên trong như là ngậm ý cười lại giống như xen lẫn phong tuyết.
Dung nhan như thế đôi mắt như vậy, rõ ràng là nhan sắc trơn bóng như ngọc tuấn mỹ vô cùng, lại ngoài ý muốn cho người một loại cảm giác vô tình, tự dưng khiến người liên tưởng tới hai từ bại hoại nhã nhặn.
Thời điểm Ngân Lục nhìn về phía đôi mắt đại danh đỉnh đỉnh của Tạ Lâm Khê, tự dưng rùng mình một cái.
Động tác bị dọa đến phát sợ không kiềm chế được này lay động rất rõ ràng, trong chớp nhoáng, cả người Ngân Lục là vừa sợ vừa lúng túng.
Ngược lại là Tạ Lâm Khê có danh xưng dương gian ác quỷ thấy cảnh này, trên mặt không khỏi hiện lên tia kinh ngạc, sau đó hắn lộ ra vẻ mặt có chút áy náy, ngữ khí ôn hòa lễ độ, thoạt nhìn rất là lương thiện mà nói: "Vị công công này là bị vết máu trên người ta dọa sợ ư? Công công chớ sợ, ta ở Thiên Ngục Tư này làm chính là hỏi cung, trên người nhuốm máu là tránh không được.
Công công chờ một chút, ta đến hậu đường đổi bộ y phục."
Ngân Lục nghe thấy lời này lấy lại tinh thần, trên mặt hắn có chút bối rối luống cuống nói: "Không có, không có, nô tài là phụng mệnh Nhiếp chính vương triệu Tạ đại nhân vào cung."
"Nếu là Vương gia triệu kiến, vậy càng không thể qua loa, cũng không thể mất lễ nghi." Tạ Lâm Khê nghiêm mặt nói: "Công công chờ, ta đi một chút sẽ trở lại." Nói xong lời này, hắn dừng lại, liền từ tốn nói: "Công công nhìn rất lạ mặt."
Ngân Lục vội đáp: "Nô tài hôm nay mới được Nhiếp chính vương điều đến hầu hạ bên người, tên Ngân Lục."
Tạ Lâm Khê kéo dài âm thanh "À" lên một tiếng, một mặt bừng tỉnh thở dài nói: "Nguyên lai là Lục công công, mấy ngày nay người bên cạnh Vương gia thường xuyên thay đổi, ta nhất thời không nhận ra được, công công chớ để trong lòng.
Lại nói, máu trên người ta cũng là của Lục công công tiền nhiệm, thân thể người này yếu đi rồi, từ lúc vào Thiên Ngục Tư khắp toàn thân mỗi nơi đều không ổn, cắn lưỡi tự sát cũng không xong, xem dáng vẻ hẳn là chịu không nổi mấy lần hình phạt nữa ."
Âm thanh rõ ràng là dễ nghe ôn hòa, nội dung lại thâm độc vô cùng.
Quả thực không thể liên tưởng, bằng không sẽ vô cùng vô tận mà suy đoán tại sao không thể cắn lưỡi tự sát, đầu lưỡi hắn đâu? Khắp toàn thân không ổn, tay cùng chân có còn không?
Đợi đã đợi đã.
Càng nghĩ càng làm người ta kinh ngạc sợ sệt.
Ngân Lục miễn cưỡng nở nụ cười, run rẩy nói tiếng không để trong lòng.
Tạ Lâm Khê khẽ cười một tiếng, bảo người mang cái ghế cho hắn ngồi, mình thì chậm rì rì đi về phía hậu đường thay y phục.
Ngân Lục run rẩy ngồi xuống, có chút đứng ngồi không yên.
Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn luôn cảm thấy bên trong Thiên Ngục Tư này âm phong từng trận, bốn phía mơ hồ còn có tiếng gào khóc cầu xin.
Tạ Lâm Khê ở Thiên Ngục Tư mặc bạch y, nhưng vào cung phải mặc quan phục.
Quan phục của Thiên Ngục Tư là màu đỏ tươi, như cờ xí trên chiến trường, khi tung bay trong gió còn mang theo mùi máu tanh vất vưởng.
Thời điểm hắn đi ra liền thấy Ngân Lục ngồi ở chỗ đó, dưới mông cứ như có cây đinh, bất an lắc qua lắc lại, nóng ruột vô cùng.
Vết máu trên tay Tạ Lâm Khê đã khô sạch sẽ, cả người đều tràn ngập phong thái quân tử, cũng không nói gì khác với Ngân Lục, hai người vừa ra khỏi Thiên Ngục Tư liền cưỡi ngựa chạy về phía hoàng cung.
Tạ Lâm Khê ngọc quan vấn tóc, ở giữa còn dùng trâm bạch ngọc gài tóc, sợi tóc phía sau vì chạy trên đường mà tung bay.
Nếu như không nhìn ra thân phận của hắn, chỉ dựa vào dáng người kiên cường đẹp đẽ này chắc chắn có thể khiến hoa rơi đầy đất, người người thương nhớ.
Chỉ tiếc, thanh danh hắn cũng không hề tốt đẹp gì, người khác nhìn thấy quan phục của hắn trốn còn không kịp, càng không cần phải nói tiến lên thương nhớ.
Trước khi đi vào Cảnh Hoa điện, Tạ Lâm Khê giao bội kiếm cho nội thị.
Vừa bước vào sau khi thông bẩm, còn chưa chờ quỳ lạy hành lễ, âm thanh lười nhác mỉm cười bất đắc dĩ củaTề Tĩnh Uyên đã vang lên: "Đứng lên đi, đều đã nói bao nhiêu lần rồi , ngươi ở trước mặt bản vương không phải làm những nghi thức xã giao này đó."
Tạ Lâm Khê biết nghe lời phải đứng lên, ngoài miệng lại nói : "Vương gia, lễ nghi không thể bỏ."
Tề Tĩnh Uyên hừ nhẹ một tiếng, ngữ khí hơi chuyển, nói: "Lại đây, cách bản vương xa như vậy làm cái gì, sợ bản vương ăn thịt ngươi phải không?"
Mấy ngày gần đây Tề Tĩnh Uyên vẫn luôn dùng dáng vẻ hiền lành dễ thân mà nói như vậy, Tạ Lâm Khê từ lần đầu tiên nghe được thập phần không quen đến bây giờ đã mặt không biến sắc.
Hắn đi tới, cách Tề Tĩnh Uyên một bước mà dừng lại.
Đây khoảng cách gần gũi nhất mà thần tử cách chủ tử.
Còn chưa chờ hắn mở miệng nói gì, Tề Tĩnh Uyên đã đứng dậy, sau đó đôi tay cực kỳ đẹp đẽ kia vươn ra ngoài, một phát bắt được tay phải của hắn.
Tạ Lâm Khê ngạc nhiên ngẩng đầu, lần này là thật sự kinh ngạc.
Bởi vì hắn không thích cùng người thân cận như thế, Tề Tĩnh Uyên cũng giống như vậy.
Thời khắc này, ngón tay Tạ Lâm Khê vô ý thức động động, đây là dấu hiệu mỗi khi hắn cảm thấy nguy hiểm muốn rút kiếm.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
14 chương
62 chương
8 chương
73 chương
153 chương