Ta không chớp mắt thẳng hướng phòng bếp mà đi. Bên cạnh đột nhiên có người thân thiết gọi:“A Lam!” Một trận bước chân dồn dập vang lên, nha đầu kia có khuôn mặt đỏ như quả táo liền đứng ở trước mặt ta, không chút hình tượng nhe răng cười:“A Lam, ngươi muốn đi đâu vậy?” Ta đang nghĩ xem nàng là ai, nàng liền nói:“Ta là Thanh Nha, cũng là người bên cạnh tiểu thư.” Đến đây ta mới nhớ quả thật đã gặp qua nàng, vì thế trả lời:“Đi phòng bếp.” “Phòng bếp?” Thanh Nha nhăn mặt nhăn mũi, bộ dáng có chút buồn cười lại rất đáng yêu.“Ngươi đi lấy tổ yến cho tiểu thư sao?” Ta gật gật đầu,“Ừ.” Vì thế Thanh Nha rất thân thiết kéo lấy tay ta cằn nhằn nói:“Ta đi cùng ngươi. A Lam, tay ngươi thật mềm a, thật là thoải mái.” Ta lười để ý lời nàng nói, cả đoạn đường nàng như chim sẻ cùng ta đi đến phòng bếp. Đứng đầu phòng bếp là một bà cô già tên Thôi thẩm, dáng người béo tốt không kém gì so với đàn ông. Cho nên ta nói, có câu rất đúng, người làm đầu bếp cơ bản không thon thả nổi, trừ phi nấu dở đến mức ngay cả bản thân mình cũng nuốt không được. Lâu phó thành chủ, chính là chỉ loại người như Thôi thẩm này . Nghe nói từ trước khi thiếu gia sinh ra Thôi thẩm đã vào phủ, đương nhiên, khi đó bà ta vẫn là một con nhóc. Nghe nói Thôi thẩm là vú em của thiếu gia. Nghe nói ngay cả quản gia thấy Thôi thẩm cũng phải khách khí vài phần. Nghe nói nghe nói những điều trên đều là sự thật. Lúc chúng ta đi vào, Thôi thẩm đang ngồi ở trên ghế, cùng người trong bếp tán gẫu. Thấy chúng ta đến cũng chỉ liếc mắt một cái rồi tiếp tục nói chuyện. Thanh Nha thấy thế, thông minh tiêu sái đến gần nói:“Chào Thôi thẩm.” Thôi thẩm không có biểu tình gì mở miệng nói:“Ừ, ngươi ở đâu?” Thanh Nha cười hì hì nói:“Ta là nha hoàn của tiểu thư, Thanh Nha, vừa mới tới không bao lâu, lần đầu tiên gặp Thôi thẩm. Về sau còn phải nhờ người giúp đỡ nhiều.” Ta trầm mặc không nói gì, cũng không tỏ thái độ gì. Giúp đỡ? Giúp đỡ ngươi có thêm chút đồ ăn hay là lúc ăn cơm giúp ngươi lấy nhiều cơm thêm một chút? Khả năng này không lớn bởi vì chúng ta ăn cơm tập thể a. Nhưng mà hiển nhiên Thôi thẩm nghe những lời này thực thuận tai, cuối cùng trong mắt mang theo ý cười, “Thật là một nha đầu thông minh.” Ta nhạy cảm phát hiện sau khi nói xong bà ta liền liếc nhìn ta một cái. Về phần vì sao liếc, ách, ta nghĩ chắc là ta cùng Thanh Nha đứng một chỗ rất thích hợp để so sánh. Thôi thẩm lại nói: “Tới lấy tổ yến cho tiểu thư sao? Còn chưa nấu xong, các ngươi chờ một chút.” Thanh Nha nghe vậy nhẹ nhàng nói:“Vậy chúng ta đứng chờ một chút là được.” Sau đó Thanh Nha mang theo hào hứng cùng sùng bái nói chuyện với Thôi thẩm. Về phần ta có chút thú vị nhìn chằm chằm cái nồi tổ yến kia, xem nó chậm rãi sôi cho tới lúc chín tới. Thôi thẩm thuần thục đem tổ yến đặt lên bàn, ngay lúc ta đem tổ yến đặt lên khay chuẩn bị bưng lên thì có người đi vào. “Thôi thẩm.” Người đến kêu lên một tiếng thanh thúy. Thôi thẩm nãy giờ mặt không nóng không lạnh nói chuyện với chúng ta, nghe vậy lập tức cười hòa ái dễ gần:“Tam Nhi tới rồi, sao rồi, biểu tiểu thư đã trở lại?” Người được gọi là Tam Nhi dáng vẻ thanh tú, ngại ngùng nói:“Vâng, tiểu thư vừa trở về, ta tới lấy tổ yến cho tiểu thư.” Ta đột nhiên có dự cảm không tốt. Thôi thẩm sửng sốt một chút, vỗ đùi cái “đét” một phát!“Ai da, ta quên mất” Ta bị một tiếng “đét” kia làm giật mình, đại thẩm, bà không đau sao? “Quên?” Tam Nhi nháy mắt mấy cái, nghi hoặc tổ yến trong tay ta hỏi:“Cái kia không phải sao?” Ta nhìn Tam Nhi trong lòng có chút sung sướng...... Đồng loại? Thôi thẩm liếc ta một cái nói:“Đó vốn là của tiểu thư , hay là ngươi cứ mang đi trước đi.” Thanh Nha đứng một bên lập tức nói:“Thôi thẩm, đó….” Thôi thẩm chặn Thanh Nha lại nói:“Vốn là Tam Nhi nói trước, hai nha đầu cái ngươi lại đến trước nên ta nhớ lầm. Tiểu thư không phải còn lâu mới về sao? Tổ yến này cứ mang qua cho biểu tiểu thư trước đi, hai người các ngươi về trước chút nữa quay lại lấy sau.” Ta nhìn thấy vẻ mặt không phục của Thanh Nha, mà vẻ mặt Tam Nhi kia có chút khó xử, e ngại nói:“Thôi thẩm, như vậy không tốt, ta chờ một chút là được.” Bàn tay to của Thôi thẩm với tới đem tổ yến đặt vào trong tay nàng:“Cầm, nhanh trở về đưa cho biểu tiểu thư uống nếu không nguội mất.” Tam Nhi vâng lời nhìn ta cùng Thanh Nha liếc mắt một cái, nhẹ giọng nói:“Cám ơn hai vị tỷ tỷ .” Lòng ta buồn cười, thực làm ta choáng váng a, tưởng ta không nhìn ra ý đồ của nàng sao Người này a, sao lại khinh địch như vậy, có phải vì nghĩ không ai có thể nhìn ra tâm tư của nàng. Ta vào vai một kẻ lỗ mãng tiến lên chậm rãi nói:“Đây là của tiểu thư nhà ta .” Thân mình Tam Nhi lui về sau một chút,“Ta, ta đợi một lát là được.” Thôi thẩm nhíu mày, chán ghét liếc ta một cái:“Ta nói là để cho Tam Nhi lấy trước, tiểu thư nếu có trách phạt gì ta chịu hết. Nha đầu này, ở trước mặt ta mà cũng dám làm vậy, tiểu thư dạy dỗ ngươi như thế nào?” Ta hiểu được, nha đầu Oánh Lộ kia không được người ta xem trọng, nguyên nhân khả năng chính là do chủ tử của Tam Nhi. “Tam Nhi, ngươi đi trước đi.” Tam Nhi nhìn chúng ta cười nhợt nhạt, xoay người đi. Ta đương nhiên có thể nhìn ra một tia châm chọc trong mắt nàng khi nàng xoay người đi. Lòng ta có chút háo hức, ừ, thú vị, Tam Nhi này rất thú vị, vậy biểu tiểu thư kia sẽ là người như thế nào? Lúc trở về Thanh Nha tức giận bất bình:“ Không phải chỉ là nha hoàn của biểu tiểu thư thôi sao. Cho dù biểu tiểu thư sau này có trở thành thiếu phu nhân thì đã sao cơ chứ. Tiểu thư vẫn là muội muội của thiếu gia! Quan hệ huyết thống này mãi mãi bỏ không được! Thôi thẩm vậy mà lại đi nịnh bợ một nha hoàn, không ra thể thống gì!” Lòng ta nghĩ Thôi thẩm cũng không phải hoàn toàn nịnh bợ , chắc là bà ta cũng có phần thích Tam Nhi. Hơn nữa việc tranh dành tổ yến lần này đâu phải là Thôi thẩm bày ra. Rõ ràng người bày ra là Tam Nhi kia. Khi đó tổ yến đã được ta bỏ vào khay, nàng còn ngây thơ chỉ vào tổ yến hỏi có phải là của tiểu thư nhà nàng không, lời này có thể ngầm hiểu, đã quên tiểu thư nhà nàng rồi sao? Không có việc gì, có sẵn, cứ cho nàng mang đi trước. Tuy nói vật họp theo loài, nhưng ta rõ ràng đối với Tam Nhi người này không có thích thú cho lắm. Vì sao hả? Ừ...... Có lẽ là vì nàng cướp tổ yến mà ta phải đợi đến mười lăm phút mới làm xong. Nói thật, trong lòng ta rất khó chịu, thù coi như đã kết. Thanh Nha ở một bên còn nói:“Nhưng mà Tam Nhi kia thật đúng là tâm phúc của biểu tiểu thư, nghe nói ngay cả thiếu gia cũng vừa ý nàng, nói không chừng về sau còn có thể nạp nàng làm thiếp. Tam Nhi thật ra tên là Tam Cẩm, nghe nói thiếu gia trong lúc vui đùa kêu nàng là Tam Nhi, biểu tiểu thư cũng gọi theo, sau đó mọi người trong phủ đều kêu như vậy. Tam Nhi lớn lên quả thật thanh tú, hơn nữa người nàng hầu hạ là biểu tiểu thư, mệnh của nàng cũng thật sự tốt. Không giống chúng ta...... Ai.” Ta nghĩ nha đầu Oánh Lộ kia quả thực không phải là người xấu. Trừ lúc bình thường hơi kiêu kỳ bướng bỉnh ra thì nàng không có chỗ nào khiến người ta chán ghét a. Hay là bởi vì vị biểu tiểu thư kia quá tốt nên nàng thành ra kém cỏi? Cũng giống như Lục Bình dưới ngòi bút của bà nội Quỳnh, cũng giống như Tam Cẩm thanh tú nhu thuận so với cái đồ ngốc ta đây? Đáp án bây giờ không thể nào biết được. Ta cùng Thanh Nha trở lại trong sân, từ xa chợt nghe thấy trong phòng tiểu thư có tiếng đổ vỡ. Thanh Nha có chút sợ hãi nhìn ta một cái, vẫn kiên trì đi tới. “Ai, tiểu thư lại giận rồi .” Nàng nhẹ giọng nói. Lúc ta đến cửa phòng liền phát hiện có vài nha hoàn đang chạy trốn loạn xạ bên trong, về phần vì sao trống? À, bởi vì Oánh Lộ đang cầm roi muốn đánh các nàng. Cái roi màu bạc vung lên, giồng như một tia chớp bạc, đụng đến chỗ nào chỗ đấy liền trở thành một mảnh hỗn độn. Ghế bị đánh ngã trái ngã phải, chén trà rơi thành mảnh nhỏ đầy trên mặt đất, đồ trang trí trên bàn bị vỡ không còn lại gì, giống như có bão mới tạc ngang qua đây vậy. Cô gái mặc váy màu hồng đứng ở chỗ kia, đôi mắt đẹp trợn lên, hai gò má phiếm hồng vì tức giận giống như bị ánh nắng Gay gắt chiếu vào, thân ảnh thoăn thoắt tư thế oai hùng hiên ngang...... ...... Ách, thực xin lỗi, ta bị nhiễm võ hiệp . Sự thật tình huống là Oánh Lộ thấy ta cùng Thanh Nha đứng ở cửa liền vung một roi đánh tới, tức giận tận trời nói:“Hai người các ngươi đi đâu bây giờ mới trở về!” Thanh Nha đã sớm chạy trối chết tìm đường tránh roi của Oánh Lộ, nghe vậy còn mở miệng giải thích:“Tiểu thư, chúng ta đi lấy tổ yến cho người mà.” Ta vô cùng buồn bực, cái đồ ngốc này, thật sự là muốn ăn roi mà. Quả nhiên Oánh Lộ nghe xong càng thêm tức giận, lạnh lùng cười nói:“Vậy tổ yến đâu?” Lúc này Thanh Nha mới ý thức được mình nói sai, ấp a ấp úng nói:“Tổ yến, tổ yến bị nha hoàn Tam Nhi của biểu tiểu thư mang đi rồi.” Ta nghĩ không xong rồi. Nàng không phải là muốn ăn roi, sự thật là nàng muốn chết a. Sắc mặt Oánh Lộ trầm xuống, không nói gì liền hung hăng vung roi đánh nàng. Roi kia xược qua người Thanh Nha, tuy rằng không đánh trúng nhưng lại dọa nàng hết hồn. Vài người khác thấy Oánh Lộ càng thêm tức giận vì thế trốn càng nhanh, lâu lâu kêu lên vài tiếng hoảng sợ. “Ngươi!” Oánh Lộ đem roi chỉ về phía ta:“Ta nói ngươi chăm sóc Tiểu Hắc mà ngươi bỏ đi đâu? Tiểu Hắc bị bỏ đói kêu to, còn ngươi đang làm gì, không có ta ở đó ngươi liền bỏ việc đi chơi phải không.” Nói xong không cho ta thời gian kịp phản ứng liền vung roi đánh tới. Đầu góc phòng có vài người kêu “A” một tiếng nhắm mắt lại lo sợ nhân gian xảy ra thảm kịch. Nhưng trên thực tế ta không nhúc nhích vẫn đứng yên tại chỗ. Roi đánh vào mặt đất bụi bặm bay lên. Cái miệng nhỏ nhắn của Oánh Lộ mở ra, lắp bắp nói:“Ngươi, ngươi tại sao không trốn?” Ta ra vẻ nghiêng đầu nghi vấn hỏi:“Vì sao lại phải trốn?” Oánh Lộ nghe vậy sửng sốt, lại hỏi:“Ngươi không sợ roi của ta?” Ta tiếp tục của ta ngây thơ vô tội “Vì sao lại phải sợ?” Oánh Lộ trong lúc tức giận vung roi đánh xuống vô tình làm người xung quanh bị thương. Lúc thấy tất cả đồ vật trong phòng đều đổ bể mà người thì ít ai bị ăn roi, ta liền đoán ra. Oánh Lộ xiết chặt roi:“Ngươi, chẳng lẽ ngươi không nghe mọi người nói tính tình ta không được tốt sao?” Ta gật gật đầu, dựa vào cửa, ngây thơ vô tội đáp thực con mẹ nó mệt.“Biết.” “Vậy sao ngươi không sợ ta?” Hình như nàng cảm thấy ta thật là kỳ quái . Ta bình tĩnh nói:“Tiểu thư tức giận, tâm tình không tốt, nên trút giận.” Kìm nén cơn tức đối với tâm lý mà nói là độc dược. Oánh Lộ cười nhạo, trào phúng nói:“Vậy ngươi nói xem, ta phải làm thế nào mới hết giận?” Ta nghĩ nghĩ rồi không do dự chút nào nhẹ nhàng đến bên giường đem cái bình hoa đặt ngay ngắn trên kệ đập xuống đất, như có như không nói:“Phải làm như vậy.” Bình hoa vỡ ra thành từng mảnh, bọn nha hoàn hít vào một hơi kêu ầm lên. Bình hoa kia nghe nói là do một nhân vật nổi tiếng làm ra khoảng trăm năm trước. Phía trên có bút tích do chính tay vị đó để lại. Quan trọng nhất, đó là quà sinh nhật lúc bảy tuổi của Oánh Lộ do tiểu thúc tặng.