Nam soa nữ thác
Chương 94
Một người hai ngàn lượng, tổn thất thật lớn a! Tiếu Tiếu Tề một bên đau lòng nghĩ như vậy, một bên đổ một ngụm rượu vào miệng hài tử kia.
Ngụm rượu này vừa rót xong, chẳng mấy chốc sau, hài tử kia quả nhiên đã có thể cử động.
Việc đầu tiên hắn làm sau khi có thể cử động, chính là giãy giụa ngồi dậy, kéo góc áo của ca ca mình, ngửa đầu cực kì đáng thương nói: “Ca, ta không muốn ở lại đây…”
“Tử Vi…” Ca ca hắn ngồi xổm xuống, đỡ lấy hắn, “Không còn cách nào khác, trên người ca ca không mang theo nhiều tiền, chỉ có thể để ngươi lại làm con tin. Bất quá ngươi yên tâm, ta về nhà, sẽ ngay lập tức mang tiền đến chuộc ngươi.”
“Ta không muốn…” Hài tử kia bĩu môi, trông như sắp khóc ra. Hắn không muốn ở lại một nơi đáng sợ như vậy, sống cùng mấy người đáng sợ như vậy một mình chút nào.
“Tử Vi, nghe lời.” Ca ca vẻ mặt bất đắc dĩ, sờ sờ đầu hài tử, “Nếu không phải vì ngươi không chịu nghe lời ta nói, khăng khăng lén ra ngoài, cũng sẽ không thiếu chút nữa đã đánh mất tính mạng. Lần này nghe lời ca ca đi, ở lại đây, chờ ta đến đón có được hay không? Ngươi yên tâm, nhiều nhất ba ngày, ca ca sẽ đến đón ngươi.”
Hài tử kia nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của ca ca mình, do dự hồi lâu, mới miễn miễn cưỡng cưỡng nói: “Vậy được rồi… Ca, ngươi nhất định phải đến đón ta thật sớm…”
“Được…” Người nọ khen ngợi nhìn đệ đệ mình, quay đầu lại lịch sự nói với Liễu Hiếu: “Vị công tử này, thương thế của đệ đệ ta xin làm phiền ngươi.”
Liễu Hiếu tiến lên, đưa tay bắt mạch cho hài tử kia.
“May mắn, đệ đệ ngươi bị thương cũng không phải là quá nặng…” Liễu Hiếu vừa nói vừa lấy từ trong ngực ra một viên thuốc nhét vào miệng hài tử kia, “Ăn viên thuốc này vào trước, sau để ta sắc cho hắn ít thuốc, uống hai ba ngày sẽ khỏe lên. Đến khi ngươi đến đón hắn, hắn sẽ hồi phục xong.” Ừ, sau đó nhất định sẽ cho nhiều hoàng liên* vào thuốc của hắn một chút, càng nhiều càng tốt. (*hoàng liên: một vị thuốc chữa bệnh, cực kì đắng)
Hài tử kia nhìn ánh mắt trông như bình tĩnh không gợn sóng, kì thực ẩn chứa âm mưu của Liễu Hiếu, nỗi bất an dâng lên trong lòng, không nhịn được rụt người về phía ca ca mình.
Biết sợ? Liễu Hiếu ở trong lòng tà ác nở nụ cười, bây giờ mới biết sợ, đã quá muộn! Đợi ca ca ngươi đi rồi, xem còn có ai đến cứu ngươi.
“Vị công từ này, còn phiền ngươi giúp xá đệ giải cổ ngươi hạ trên người hắn.” Giọng nói lễ độ của người nói cắt ngang suy nghĩ của Liễu Hiếu.
“Việc này ta cũng không có cách nào…” Liễu Hiếu nhún vai, “Vừa rồi ta nói rằng cổ này do ta hạ, là vì muốn cho ngươi giúp đỡ thôi. Kì thực cổ này cũng không phải do ta hạ, là đệ đệ ngươi vì giúp ngươi mượn được lam ngọc, tự nguyện để người ta hạ lên người mình.”
“Tử Vi…” Người nọ cúi đầu, yêu thương sờ sờ đầu đệ đệ, “Ta không phải đã nói với ngươi rồi sao, ca ca đã có biện pháp, không nhất thiết phải có song ngọc mới được, ngươi không cần lo lắng cho ca ca, ngươi sao lại vẫn…”
“Ca, không sao cả, ta đã nói với Nhan Tử Nhi tỷ tỷ rồi. Nửa năm sau, chờ ngươi hồi phục, ta sẽ trả lại cả lam ngọc và tử ngọc cho bọn họ, nàng sẽ giải cổ trên người ta.” Hài tử kia vừa nói, vừa cực kì cẩn thận lấy lam ngọc từ trong ngực ra, trực tiếp nhét vào trong ngực a ca hắn. “Ca, tình trạng của ngươi đã ngày càng xấu đi, bây giờ có lam ngọc, sau khi trở về ngươi bế quan chữa thương ngay đi. Tiền để cho thuộc hạ đến đây đưa là được.”
“Tử Vi…” Người nọ thở dài, dáng vẻ cảm khái vô hạn, “Là ca ca liên lụy ngươi.”
“Không được nói như vậy…” Hài tử kia ôm lấy cánh tay ca ca mình, “Ngươi là ca ca ta a, vì ca ca, Tử Vi làm gì cũng đều là phải.”
“Hai vị huynh đệ tình thâm, thật là làm tại hạ vô cùng cảm động.” Đối mặt tình cảnh huynh đệ tình thâm làm người ta cảm động kia, Liễu Hiếu lại thực phá hỏng bầu không khí nhảy ra, “Bất quá, trước mắt có phải là nên làm chuyện chính trước hay không?”
Liễu Hiếu quay sang hài tử kia, trên mặt xuất hiện một nụ cười vừa chân thành vừa thuần khiết, làm hài tử kia nhìn mà dựng tóc gáy, “Bé ngoan, đến đây, nói cho ca ca, trong nhóm người mà ngươi mang đến đây, những người nào cần cứu. Ngươi lần lượt chỉ cho ca ca, rồi ca ca cho bọn hắn uống thuốc giải.”
Tiếu Tiếu Tề cùng Liễu Tiếu đồng thời dùng ánh mắt tha thiết nhìn chằm chằm vào hài tử kia, chỉ mong hắn chỉ ra càng nhiều người càng tốt.
Mọi người trong Trân Vị Trai dùng ánh mắt ai oán nhìn chòng chọc vào Liễu Hiếu.
Liễu Hiếu thật quá đáng, không nghĩ đến việc cho bọn hắn uống thuốc giải trước.
Lỡ đâu thuốc giải bị mấy người áo đen này uống hết, vậy bọn họ phải làm đây a!
Hài tử kia lần lượt chỉ vào từng người trong số những người áo đen nằm trên mặt đất.
Mỗi khi hắn chỉ vào một người, Liễu Hiếu liền đổ cho người áo đen được hắn chỉ định một ngụm rượu.
Mỗi khi hài tử kia chỉ vào một người, mắt Tiếu Tiếu Tề và Liễu Tiếu đều sáng lên thêm một phần, lông mày của ca ca hài tử kia rất khó nhận ra nhảy lên một cái.
“Là mấy người này.” Sau khi hài tử kia chỉ mười bốn người thì dừng lại.
Sao chỉ mới có nhiêu đấy thôi! Tiếu Tiếu Tề cùng Liễu Tiếu không nhịn được thương tâm một hồi.
May mà chỉ có nhiêu đây. Ca ca của hài tử kia thở phào nhẹ nhõm.
“Những người còn lại thì làm sao đây?” Nhìn gần hai mươi người áo đen còn dư lại, Tiếu Tiếu Tề hỏi.
“Tùy tiền bối muốn làm gì cũng được, muốn giết muốn róc mời cứ tự nhiên.” Người nọ không thèm nhìn mấy người áo đen còn lại.
“Người kia thì sao?” Liễu Hiếu chỉ Ngọc Nghê cho hắn xem.
“Người này…” Người nọ quan sát khuôn mặt vì sưng lên mà làm hắn khó mà nhận ra được, nghĩ nghĩ một hồi, liền nói: “Mê dược không cần giải, tính nàng năm ngàn lượng bạc, ta trực tiếp dẫn nàng đi là được.”
“Được.” Có thể kiếm thêm năm ngàn lượng bạc, Tiếu Tiếu Tề đương nhiên vui lòng.
Liễu Tiếu thì lại có hơi thất vọng, ít đi hai ngàn lượng tiền lời a.
“Ca, ta đã đáp ứng bọn họ, chỉ cần đưa lam ngọc cho ta mượn nửa năm, liền giao Ngọc Nghê cho bọn họ.” Hài tử kia lại nhảy ra giữa đường, phá hỏng chuyện tốt của Tiếu Tiếu Tề.
Ca ca của hài tử kia nghĩ một hồi, liền gật đầu. “Được, nếu ngươi đã đáp ứng để Ngọc Nghê lại cho bọn hắn, ta sẽ không mang nàng về.”
Cái gì? Chỉ vì một câu của hài tử này mà năm ngàn lượng cứ như vậy bay mất?
Tiếu Tiếu Tề mắt thấy năm ngàn lượng đã sắp tới tay lại mọc cánh bay đi, lập tức đau lòng không dứt. Đồng thời âm thầm nhận định, đây là một tên tiểu quỷ tuyệt không hề đáng yêu.
Ca ca của hài tử kia viết giấy nợ hai mươi vạn lượng, giao vào tay Tiếu Tiếu Tề, sau đó quay đầu nhìn đệ đệ hắn, dặn dò: “Tử Vi, ngươi ngoan ngoãn ở lại đây, ta sẽ nhanh chóng quay về đón ngươi.”
“Ca, ta đã nói ngươi quay về liền bế quan, ngươi sai người đến là được.” Hài tử kia bướng bỉnh kiên trì.
“Ta đã nói rồi, ta sẽ đến đón ngươi!” Người nọ cũng kiên trì.
Ánh mắt hai huynh đệ chạm vào nhau giữa không trung.
Cuối cùng, sau khi hài tử kia sử dụng đòn sát thủ chung cực mà chỉ tiểu hài tử và nữ nhân mới có thể dùng – khóc, ca ca hắn cuối cùng mới sửa miệng đồng ý sai người đưa tiền lại đây.
“Vậy thì Tử Vi, ca ca đi trước, nhiều nhất ba ngày, ta nhất định sai người đưa bạc đến đây, mang ngươi về nhà.”
“Tốt, ca, ngươi nhất định phải nhớ càng nhanh càng tốt a! Phải nhớ nhất định phải tìm người có khinh công tốt nhất trong số những người đáng tin, nếu thực sự không tìm được ai có khinh công đặc biệt tốt, thì tìm người cưỡi ngựa giỏi, lại xứng cho hắn một con ngựa tốt. Còn nữa, nhất định phải nhớ nhắc nhở bọn họ, trên đường đi có thể không nghỉ ngơi thì đừng nghỉ, chạy đi càng nhanh càng tốt a.” Hài tử kia mắt thấy ca ca sắp đi, nhìn lại Liễu Hiếu mà hắn từng đắc tội hơn nữa còn đùa giỡn đứng bên cạnh, trong lòng hoảng loạn, không nhịn được lại dặn dò dai dẳng dài dòng lần nữa.
“Biết rồi, Tử Vi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nhanh chóng sai người đến đây, ngươi cứ ngoan ngoãn dưỡng thương là tốt rồi.” Người nọ sờ đầu đệ đệ, cuối cùng xoay người đi ra khỏi Trân Vị Trai.
Mười bốn người áo đen được hắn dùng cái giá một vạn lượng một người chuộc về, nhanh chóng đỡ lấy nhau, đi theo sau hắn ra ngoài.
Mắt thấy người không biết vì sao nhưng lại cứ làm mình cảm thấy không thuận mắt sắp rời đi, trong lòng Liễu Hiếu rất là vui vẻ.
Nhưng mà vì sao mình lại cảm thấy người này thực không thuận mắt chứ?
Liễu Hiếu tự hỏi mình.
Người này tuy trông có vẻ bệnh tật, ngoại hình lại một chút cũng không xấu.
Như vậy, không quan hệ gì đến ngoại hình của hắn.
Người này cư xử lễ độ, thái độ khiêm tốn, dáng vẻ lịch sự nho nhã.
Như vậy, cũng không liên quan đến thái độ của hắn.
Vậy rốt cuộc là gì sao đây?
Chẳng lẽ là vì hắn là đệ đệ của Sở Tử Ngọc, ca ca của tên tiểu quỷ đáng ghét, cho nên ta mới nhìn hắn không vừa mắt!?
Bên này Liễu Hiếu còn đang trăm mối tơ vò, bên kia, người nọ đã rất rõ ràng dùng hành động của mình cho Liễu Hiếu đáp án.
Chỉ thấy người này đi đến trước người Liễu Tiếu, chắp tay hành lễ, nói: “Tại hạ Sở Tử Kỳ, xin hỏi phương danh của cô nương?”
A!!!!!! Hóa ra là vậy!
Liễu Hiếu cuối cùng cũng nghĩ ra, hóa ra mình mình cứ nhìn hắn không vừa mắt chính là do ánh mắt hắn nhìn Tiểu Liễu Tử, cái loại ánh mắt tràn ngập tán thưởng cùng thưởng thức kia.
Đương nhiên, hiện tại đối với hắn Liễu Hiếu đã từ nhìn không vừa mắt thăng cấp thành cực kì chán ghét.
Không được, tuyệt đối không thể để Tiểu Liễu Tử nói tên cho người kia biết.
Ngay lập tức, Liễu Hiếu lớn tiếng hét về phía Liễu Tiếu: “Tiểu Liễu Tử, tên của ngươi…”
Liễu Tiếu vì chưa bao giờ được người khác gọi là “cô nương”, càng chưa bao giờ được hỏi “phương danh”, nhất thời căn bản không rõ lắm Sở Tử Kỳ nói vậy là có ý gì.
Nghe được “lời nhắc nhở” của Liễu Hiếu, nàng mới ngộ ra, “cô nương” là chỉ nàng, còn “phương danh” là chỉ tên của nàng. Ngay lập tức, nhanh chóng ôm quyền đáp lễ, nói: “Tại hạ Liễu Tiếu.”
“…Không được nói cho hắn biết…” Liễu Hiếu chậm chân một bước lúc này mới đen mặt nói hết câu.
“Tiểu Liễu Tử, ta là kêu ngươi đừng nói tên cho hắn biết a…” Liễu Hiếu hối hận dậm chân, vừa rồi hẳn là nên nói hai chữ “Không được” này trước a!
Sở Tử Kỳ cười với Liễu Tiếu, lại chắp tay làm lễ. “Liễu Tiếu cô nương, sau này còn gặp lại.”
Liễu Tiếu cũng chỉ có thể lại ôm quyền đáp lễ: “Sau này còn gặp lại.”
Sở Tử Kỳ xoay người dẫn theo mấy người áo đen kia đi ra ngoài, đến khi hắn đã đi rất xa, Liễu Tiếu vẫn mang vẻ mặt đăm chiêu nhìn theo bóng lưng hắn.
“Tiểu Liễu Tử, không được nhìn hắn nữa!” Vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Liễu Tiếu, Liễu Hiếu sốt ruột, cứng rắn chuyển đầu nàng lại nhìn hắn, “Hắn nào có xinh đẹp bằng ta.”
“Không phải a…” Liễu Tiếu vẻ mặt hoang mang nhìn hắn.
Cái gì! Chẳng lẽ Tiểu Liễu Tử vậy mà lại cảm thấy cái tên kia còn xinh đẹp hơn hắn!?
Lời Liễu Tiếu nói tựa như sét đánh ngang tai, làm Liễu Hiếu gặp phải đả kích lớn nhất từ trước đến nay.
May mà Liễu Tiếu lại nói tiếp. “Ta không phải là đang nhìn hắn, ta chỉ cảm thấy hắn trông có vẻ rất quen.”
Nghe Liễu Tiếu nói vậy, trái tim bị tổn thương của Liễu Hiếu nhanh chóng hồi phục, nhưng mà nghĩ lại, chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn cư nhiên là người quen cũ của Tiểu Liễu Tử?
Vừa nghĩ đến khả năng người này lại có thể nhận biết Liễu Tiếu sớm hơn mình, độ chán ghét của Liễu Hiếu đối với người nọ lại tăng thêm một trăm lần.
“Ta khẳng định rằng trước kia chưa từng gặp hắn…” Liễu Tiếu thực khẳng định mình chưa từng gặp qua người này, “Nhưng ta lại cảm thấy trông hắn rất quen, vậy chỉ có thể là do một nguyên nhân — hắn nhất định là rất giống với ai đó mà ta quen biết. Nhưng mà, rốt cuộc là ai chứ…” Liễu Tiếu cúi đầu rơi vào trầm tư.
Nghe Liễu Tiếu khẳng định trước đây mình chưa từng gặp mặt tên Sở Tử Kỳ kia, Liễu Hiếu yên tâm.
Hơn nữa, nghe Liễu Tiếu nói như vậy, cẩn thận ngẫm lại, hắn cũng cảm thấy Sở Tử Kỳ thực sự trông như có hơi quen mắt. Hắn cùng Liễu Tiếu đều lâm vào minh tư khổ tưởng.
“A!” Suy nghĩ nửa ngày, Liễu Hiếu đột nhiên ngộ ra. “Tiểu Liễu Tử, ngươi nghĩ mà xem, nếu Sở Tử Kỳ mặt không tái nhợt như vậy, hơi có thêm một chút, chỉ một chút hồng hào. Môi cũng không đỏ như vậy, mà có hơi trắng bệch. Con mắt lại dài nhỏ hơn một chút, lông mày sắc nhọn hơn một chút, lại mặc một thân đồ đen, quan trọng nhất là trên mặt không có chút biểu tình…”
“A!” Liễu Tiếu cũng ngộ ra, “Đó không phải là Phong đại ca Phong Bảo Bảo sao!” Thật thần kỳ, ngươi này cư nhiên lại trông giống Phong Bảo Bảo như vậy.
Nghi hoặc trong lòng Liễu Tiếu vừa được giải đáp, toàn thân lập tức thoải mái, liền tức khắc phóng đến bên Tiếu Tiếu Tề, vươn tay đòi hắn bạc.
“Mười bốn người, hai ngàn lượng một người, tổng cộng hai vạn tám ngàn lượng…”
“Ân, chờ có người mang tiền đến lại đây ta liền đưa ngươi.” Tiếu Tiếu Tề vừa nói, vừa nhét tờ giấy ghi nợ đã gấp gọn vào trong ngực.
“Tại sao phải chớ có người mang tiền đến mới đưa ta, trên người ngươi không phải là có rất nhiều ngân phiếu sao.” Trong số này còn có rất nhiều tờ mệnh giá một vạn lượng a.
“Ngân phiếu trên người ta không liên quan gì đến ngươi hết.” Tiếu Tiếu Tề bảo vệ lấy ngực, “Thứ có liên quan đến ngươi, bây giờ chỉ mới là một tờ giấy nợ, chờ có người mang tiền đến trả, ta mới có thể đưa hai vạn tám ngàn lượng kia cho ngươi. Vạn nhất người nọ ăn quịt, ta không thu được tiền, ngươi đương nhiên cũng đừng mong lấy được hai vạn tám ngàn lượng kia của ngươi.”
Lúc này Liễu Tiếu mới hiểu ra, hóa ra hai vạn tám ngàn lượng mà mình nghĩ đã đến tay kia còn có phiêu lưu lớn như vậy.
“Vì hai vạn tám ngàn lượng kia của ngươi, ngươi nhất định phải trông coi tiểu quỷ đó thật kĩ.” Tiếu Tiếu Tề tiến đến cạnh Liễu Tiếu, vỗ vỗ vai nàng, giao phó trọng trách cho nàng. “Trong ba ngày này, tiểu quỷ kia liền giao cho ngươi trông chừng, cho đến khi lấy được bạc, trăm ngàn lần đừng để hắn chạy mất.”
“Yên tâm, có ta canh chừng, hắn trốn không thoát.” Liễu Tiếu lập tức tự tin vỗ ngực cam đoan với Tiếu Tiếu Tề.
Bên kia, Liễu Hiếu đi đến bên hài tử kia, hiền lành dễ gần hỏi hắn: “Tiểu đệ đệ, ta nghe ca ca ngươi gọi ngươi Tử Vi, phải chăng tên ngươi là Sở Tử Vi?”
Liễu Hiếu bất ngờ trở nên thân thiết, làm hài tử kia càng thêm cảnh giác lên, thật cẩn thận đáp: “Đúng vậy, ta xác thực tên là Sở Tử Vi.”
“Tử Vi đệ đệ…” Liễu Hiếu vẫn mang dáng vẻ hiền lành dễ gần, “Trên ngươi ngươi có tiền chứ?”
“Ngươi định làm gì?” Sở Tử Vi sợ hãi tóm chặt y phục của mình.
“Ta không định làm gì cả, ta chỉ muốn biết trên người ngươi có tiền hay không mà thôi. Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không đoạt tiền của ngươi.” Liễu Hiếu ra vẻ cực kì vô hại.
“Trên người ta có tiền hay không thì liên quan gì tới ngươi?” Dù nụ cười của Liễu Hiếu có vô hại đến mức nào, trông Sở Tử Vi vẫn tràn đầy cảnh giác.
“Không liên quan gì đến ta, nhưng lại rất liên quan đến ngươi.”
“Ngươi rốt cuộc là có ý gì…”
“Ý ta là nếu trên người ngươi có tiền, hơn nữa tiền cũng không quá ít, thì ba ngày sau, người mà ca ca ngươi phái tới chỉ cần xuất ra hai mươi vạn lượng đã có thể thực thuận lợi đón ngươi về.” Liễu Hiếu cười tủm tỉm giải thích cho hắn, “Nhưng nếu như trên người ngươi không có tiền, hoặc tiền không nhiều lắm, ba ngày sau, người mà ca ca ngươi phái tới lại chỉ mang đến hai mươi vạn lượng thì e rằng chỉ có thể mang một ngươi đã bị bóc hết quần áo sau khi hắn cũng bị bóc hết quần áo đi về.”
“Vì sao?” Sở Tử Vi nghi hoặc.
“Bởi vì ngươi sẽ mắc nợ, hơn nữa tiền nợ còn sẽ không ít.” Liễu Hiếu dùng ánh mắt vô cùng thương hại nhìn hắn.
“Làm sao có thể, ta lại chỉ ở đây có ba ngày mà thôi.” Sở Tử Vi hoàn toàn không tin, chỉ là ba ngày mà thôi, có thể mắc nợ gì chứ.
“Tử Vi đệ đệ, tin tưởng ta…” Liễu Hiếu vô cùng thấm thía nói với hắn: “Trên đời này, chuyện gì cũng đều có thể xảy ra…”
Sở Tử Vi nhìn nhìn Liễu Hiếu, nhìn dáng vẻ ung dung tự tin của hắn, trong lòng hơi bất an lên. Trên người mình bạc cùng ngân phiếu cộng lại hình như cũng có khoảng năm trăm lượng.
Năm trăm lượng, hẳn có thể xem như không ít chứ!?
Liễu Hiếu nhìn dáng vẻ bất an của hắn, trong lòng sảng khoái cười trộm.
Tiểu quỷ, ngươi cho Trân Vị Trai là nơi nào?
Liễu Hiếu gần như có thể khẳng định, ba ngày sau, trong lòng tên tiểu quỷ này, Trân Vị Trai nhất định sẽ trở thành một nơi còn đáng sợ hơn cả địa ngục.
“Bất quá, ngươi cũng không cần lo lắng quá, nếu có người khi dễ ngươi, ta nhất định sẽ không đứng ngoài bàng quan.” Liễu Hiếu từ ái sờ sờ đầu hắn.
Tiểu quỷ a tiểu quỷ, ai kêu hai tên ca ca nhà ngươi cư nhiên dám mơ ước Tiểu Liễu Tử nhà ta chứ. Đối với tên đầu sỏ đem đến phiền toái nhà ngươi, ta nhất định sẽ thực sự không đừng ngoài bàng quan, mà ta nhất định sẽ tặng ngươi thêm một cước.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
13 chương
54 chương
120 chương
62 chương