Nam soa nữ thác
Chương 93
Mắt thấy Liễu Tiếu cùng Tiếu Tiếu Tề càng cãi càng hăng, hai người đều đã bắt đầu xắn tay áo lên, chuẩn bị dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.
Mắt thấy trong Trân Vị Trai lại sắp triển khai một trận đại chiến.
May thay vào lúc này, vị ca ca bởi vì trên người không có tiền nên bị bỏ mặc ở một bên không người hỏi thăm lại sốt ruột muốn cứu đệ đệ kia, cuối cùng cũng không nhịn được đứng ra ngắt lời hai người đã cuốn xong tay áo định ra tay với nhau.
“Tiền bối, tuy tại hạ không mang theo tiền trên người, nhưng lại có thể viết giấy nợ. Chờ sau khi quay về, ta sẽ sai người đưa tiền đến cho tiền bối.”
Hai người sắp lao vào đánh nhau, vô cùng ăn ý đồng thời thu tay lại, bắt đầu kéo ra ống tay áo bị cuốn lên.
“Sao ngươi không nói sớm.” Liễu Tiếu oán giận, hại nàng vì một ngàn lượng bạc mà đắc tội Liễu Hiếu, bị bắt phát lời thề độc đáng sợ như vậy.
“Viết giấy nợ cũng không phải là không được. Nhưng ta lại không quen ngươi, lỡ đâu sau đó ngươi quịt nợ, một đi không trở lại, ta lại không tìm được ngươi…” Tiếu Tiếu Tề vừa nghĩ đến khả năng sẽ xảy ra chuyện như vậy, khuôn mặt tròn vo lập tức nhăn thành một đống.
“Xin tiền bối xin yên tâm, tại hạ quả quyết sẽ không làm ra loại chuyện như quịt nợ.” Người nọ vội vàng vỗ ngực cam đoan với Tiếu Tiếu Tề.
Trông Tiếu Tiếu Tề vẫn rất là do dự.
“Như vậy đi, ngươi xem trên người ngươi có gì có thể đem đi thế chấp hay không.” Liễu Tiếu cho một ý kiến.
Tiếu Tiếu Tề lập tức vô cùng mong đợi nhìn về phía hắn.
Người nọ lập tức đưa tay vào trong lòng. Nhưng sau khi mò mẫm một hồi lâu, lại vẻ mặt đau khổ nói: “Sau khi phát hiện tiểu đệ nhà ta đi ra ngoài, vội vã đi tìm hắn, nhất thời gấp gáp, trên người cũng không mang vật gì đáng giá để có thể dùng để thế chân.”
Tiếu Tiếu Tề lại vẻ mặt thất vọng khuôn mặt tròn vo nhăn thành quả mướp đắng.
Đúng lúc này, Liễu Hiếu cuối cùng cũng khôi phục lại vẻ mặt bình thường bước tới, nói với người nọ: “Một khi đã như vậy, ngươi liền dứt khoát để đệ đệ bảo bối của ngươi ở lại làm con tin đi.”
“Đúng vậy!” Nghe đề nghị của Liễu Hiếu, mắt Tiếu Tiếu Tề lập tức sáng lên, thật đúng là ý kiến hay a. “Ngươi liền để đệ đệ ngươi ở lại làm con tin đi, tiện thể còn có thể để Liễu thần y trị thương cho hắn. Đúng rồi, một vạn lượng vừa rồi chỉ là phí giải mê dược cùng trị thương. Đệ đệ ngươi có thể coi như là nguyên do của tất cả phiền toái ngày hôm nay, để đền bù cho tổn thất hắn gây ra cho ta, đến lúc đó ngươi còn phải thay hắn bồi thường cho ta năm vạn lượng mới có thể dẫn hắn đi.”
“Được!” Người nọ tuy có hơi do dự một chút, nhưng cũng rất nhanh đáp ứng.
Liễu Hiếu nghiêng mắt liếc tên tiểu quỷ đang nằm bất động kia, âm hiểm nở nụ cười.
Hài tử đáng ghét, rơi vào tay ta, ta sẽ cho ngươi uống thứ thuốc đắng nhất, châm vào huyệt đạo đau nhất, làm ngươi hối hận trước kia sao có thể có mắt không tròng, cư nhiên dám chọc tới ta.
Tiếp thu ánh mắt nham hiểm đầy âm mưu của Liễu Hiếu, tim hài tử kia nảy lên một cái.
Ca, đừng mà, đừng để ta ở lại đây.
Ở lại đây, ta nhất định sẽ bị khi dễ cực kì cực kì thảm thiết.
Tiếc là, ca ca của hài tử này hiển nhiên là không nghe thấy được tiếng lòng của hắn, ngược lại đi thương lượng với Tiếu Tiếu Tề những việc còn lại.
“Nghe vị công tử này nói, trong số thuộc hạ của đệ đệ ta có người phản bội hắn. Chờ tiền bối giải mê dược cho tiểu đệ ta xong, ta lại cho hắn đi phân biệt một chút. Phàm là người không có phản bội hắn, ta cũng muốn cầu tiền bối hỗ trợ giải mê dược trên người bọn họ để ta mang đi.”
“Tốt, liền giống như trước đó, một vạn lượng bạc một người, chắc giá. Nể tình ngươi có lễ độ như vậy, giải mê dược không cần thu thêm phí gì khác.” Mắt thấy lại có một khoản tiền lớn thu vào túi, Tiếu Tiếu Tề mừng rỡ cười không khép miệng.
“Được rồi.” Người nọ đáp, vừa đáp vừa nhìn qua nhìn lại đám người áo đen trên mặt đất.
Liễu Tiếu dường như nhìn thấy trên trán người này hơi run lên một chút.
Nàng thuận theo ánh mắt hắn nhìn qua, đếm đếm số lượng người áo đen đang nằm trên mặt đất, lập tức đồng tình hắn.
Lại có đến ba mươi mấy người, cho dù chỉ có hơn một nửa không phản bội, vậy cũng đã là một con số rất rất lớn.
Liễu Tiếu lại chuyển ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen ghét sang Tiếu Tiếu Tề đang mừng rỡ cười toe toét kia.
Người này chỉ trong chốc lát đã kiếm lời hơn mười vạn lượng bạc, thực sự là hâm mộ muốn chết.
Liễu Tiếu nắm chặt nắm đấm, âm thầm quyết định, nhất định phải luyện võ cho thật giỏi.
Chờ đến khi mình luyện được đến trình độ như Tiếu Tiếu Tề, cũng phải mở một cái Trân Vị Trai, chuyên chờ người khác đến cửa đập quán. Không đúng, hẳn là chuyên chờ kẻ có tiền đến cửa đập quán.
Sau đó, mình cũng có thể giống như tên Tiếu Tiếu Tề đang cười đến sắp không nhìn thấy răng thấy mắt trước mặt này, tùy tùy tiện tiện đã có một khoản lớn bạc vào túi.
Mang trong lòng mong ước tốt đẹp như vậy, Liễu Tiếu ở trong lòng định ra mục tiêu cho chính mình — trở thành giang hồ đệ nhất cao thủ.
“Vậy mời tiền bối trước giúp xá đệ giải mê dược trên người.” Người nọ rất có lễ độ chắp tay với Tiếu Tiếu Tề.
“Không thành vấn đề, ta đi lấy thuốc giải ngay đây.” Tiếu Tiếu Tề vui tươi hớn hở đáp ứng, xoay người đi về phía phòng bếp.
Tiếu Tiếu Tề đi vào phòng bếp không bao lâu, lại thò đầu ra khỏi phòng bếp, vẫy vẫy tay với Liễu Hiếu, kêu hắn đi tới.
Liễu Hiếu tuy cảm thấy kì quái, nhưng vẫn tiến đến.
Hắn vừa tiến vào phòng bếp, Tiếu Tiếu Tề liền kéo hắn sang một bên.
“Liễu Hiếu a, mê dược mà Tạ Nhiên đưa ngươi vẫn còn có chứ…” Tiếu Tiếu Tề cười híp mí hỏi, “Đưa ta một viên đi.”
“Ngươi không phải là đi lấy thuốc giải cho người ta sao? Cần mê dược làm gì?” Liễu Hiếu nghi ngờ nhìn hắn.
“Cần mê dược làm gì?” Tiếu Tiếu Tề tiến đến bên tai Liễu Hiếu, nhỏ giọng nói, “Ta nói cho ngươi hay, loại mê dược này của Tạ Nhiên, bản thân nó chính là thuốc giải.” Hắn đưa tay chỉ chỉ cái chén lớn đặt trên bàn, “Chỉ cần hòa mê dược này trong rượu mạnh, uống vào mấy ngụm là được. Đương nhiên, chỉ là có thể cử động mà thôi, nội lực vẫn không hồi phục. Chỉ có dựa vào bản thân tĩnh tọa vận công, nửa tháng sau nội lực mới có thể chậm rãi khôi phục lại như cũ.”
“Nói cách khác, chỉ khi ngươi cho mê dược mà sư phó đưa ta vào rượu chế thành thuốc giải, mới có thể giải mê dược cho những người ở ngoài kia?” Liễu Hiếu hỏi.
“Đúng vậy.” Tiếu Tiếu Tề gật gật đầu.
“Ngoài ra không còn cách nào khác?” Liễu Hiếu lại hỏi.
Tiếu Tiếu Tề lắc đầu: “Nếu Tạ Nhiên ở đây, hắn đương nhiên sẽ có biện pháp. Nhưng nếu hỏi ta thì ngoài cách kích thích, cùng cách dùng nội lực hóa giải đã nói trước đó, ta chỉ biết có một cách này. Này… Ngươi trăm ngàn lần đừng nói với ta rằng ngươi đã dùng hết mê dượcTạ Nhiên đưa cho ngươi đấy?”
Trên mặt Liễu Hiếu xuất hiện nụ cười, lắc lắc đầu: “Ngươi yên tâm, ta vẫn còn.”
“Vậy là tốt rồi, mau đưa cho ta đi.” Trên mặt Tiếu Tiếu Tề lộ vẻ tươi cười, mở ra bàn tay béo núc đưa về phía Liễu Hiếu.
Liễu Hiếu lại chỉ mỉm cười bí hiểm với hắn, cười làm Tiếu Tiếu Tề dựng tóc gáy.
Ngay sau đó Liễu Hiếu hét lớn ra ngoài phòng bếp: “Tiểu Liễu Tử, mau tới đây, có tiền để kiếm…”
Hắn còn chưa dứt lời, Liễu Tiếu với vẻ mặt hưng phấn đã vọt vào, hết nhìn trái đến nhìn phải: “Ở đâu? Ở đâu? Ở đâu có tiền để kiếm?”
Liễu Hiếu nhướng mày với nàng, chỉ vào Tiếu Tiếu Tề đang đứng đờ đẫn. “Tiểu Liễu Tử, Tiếu Tiếu Tề nói với ta, mê dược mà sư phó cho ta, chỉ cần hòa vào rượu sẽ trở thành thuốc giải.”
Liễu Tiếu bắt đầu không có hảo ý nhìn về phía Tiếu Tiếu Tề.
Tiếu Tiếu Tề bị ánh mắt bất thiện của Liễu Tiếu dọa đến lùi một bước dài.
Liễu Hiếu lấy từ trong lòng ra một viên mê dược mà Tạ Nhiên cho, đưa cho Liễu Tiếu nói: “Tiểu Liễu Tử, đây là mê dược mà sư phó cho ta, giờ ta đưa cho ngươi, chính ngươi xem rồi làm.”
Liễu Tiếu lập tức vui mừng khôn xiết, nhanh chóng đưa tay nhận lấy.
Tiếu Tiếu Tề dùng ánh mắt bi phẫn nhìn về phía Liễu Hiếu.
Liễu Hiếu ngẩng đầu nhìn trời, làm bộ như không nhìn thấy gì cả.
“Tiếu tiền bối…” Liễu Tiếu dùng ngón cái cùng ngón trỏ cầm viên mê dược kia, lắc lắc trước mặt Tiếu Tiếu Tề, “Ngươi nói xem, ngươi định dùng bao nhiêu bạc để mua nó?”
“Ta… Ta…” Tiếu Tiếu Tề vẻ mặt đau khổ lại khát khao nhìn viên mê dược trong tay Liễu Tiếu. Bất thình lình, ánh mắt hắn thay đổi, người nhảy vút lên, đưa tay, chộp về phía viên mê dược trong tay Liễu Tiếu.
Tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng Liễu Tiếu vẫn luôn đề phòng hắn cũng không chậm.
Ánh mắt Tiếu Tiếu Tề vừa thay đổi, Liễu Tiếu đã sớm có phòng bị thu tay về.
Tiếu Tiếu Tề vừa nhảy lên, Liễu Tiếu đã cho tay vào trong ngực.
Tiếu Tiếu Tề đưa tay chộp lấy, Liễu Tiếu đã bỏ mê dược vào trong ngực.
Tay Tiếu Tiếu Tề dừng lại giữa không trung cách ngực Liễu Tiếu không xa, biểu cảm trên mặt âm tình bất định, dáng vẻ như đau đớn giãy giụa.
“Tiếu tiền bối…” Liễu Tiếu không hề sợ hãi ưỡn cao ngực, “Ngươi có biết, tuy trông ta rất giống nam, nhưng lại xác xác thực thực là nữ.”
“Ta có thể làm bộ như ta kì thực không biết có được không?” Tiếu Tiếu Tề giãy giụa trong tuyệt vọng.
“Tiếu tiền bối, ngươi làm sao có thể vô sỉ như vậy…” Liễu Tiếu hiên ngang lẫm liệt dùng ánh mắt siêu cấp hèn mọn khinh bỉ hắn.
Tiếu Tiếu Tề lại muốn khóc rống lên, nếu bàn về vô sỉ, ngươi cũng chẳng thua kém là bao a!
“Ngươi ra giá đi.” Tiếu Tiếu Tề căn bản không có cách nào đối với Liễu Tiếu, lòng không cam tâm bất nguyện, vẻ mặt đau đớn thu tay về.
“Hai ngàn lượng…” Liễu Tiếu từ từ nói.
Vừa nghe Liễu Tiếu nói như vậy, mặt Tiếu Tiếu Tề lại sáng lên, hai ngàn lượng tuy nhiều chút, nhưng vì mình rất nhanh sẽ có một số tiền lớn vào túi, cũng có thể chấp nhận được.
“…Một người…” Liễu Tiếu lại từ từ bổ sung thêm hai chữ.
Tiếu Tiếu Tề lập tức đau lòng nước mắt giàn giụa: “Ngươi như vậy rõ ràng là đang khi dễ người khác… Ngươi đừng hòng ngồi mát ăn bát vàng, ngươi chào giá cao như vậy, ta thà dùng nội công giúp bọn hắn hóa giải mê dược trong người.”
“Vậy cũng tốt.” Liễu Hiếu cười nguy hiểm, mở miệng nói, “Ngươi cứ dùng nội lực giúp bọn hắn hóa giải mê dược trong người đi. Trong đám người áo đen kia, không phản bội tiểu quỷ kia tổng cộng có mười mấy người. Mê dược do sư phó ta chế ta, muốn giải cũng không phải là dễ, ngươi muốn giải đi dược tính cho ngần này người, nhất định phải tiêu hao ít nhất hơn tám phần nội lực của ngươi. Chờ đến khi nội lực của ngươi đã tiêu hao gần hết, ta cùng Tiểu Liễu Từ vừa hay có thể xuống tay với ngươi. Trước đánh ngươi không còn nhìn ra hình người, lại lấy đi đồng tiền đeo trên cổ ngươi đem về nộp cho sư nương hoàn thành nhiệm vụ.”
“Ngươi…” Tiếu Tiếu Tề lùi lại mấy bước, cảnh giác nhìn Liễu Hiếu, “Ngươi đừng hòng uy hiếp ta, cho dù ta có hao hết nội lực, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta.”
“Phải, một mình ta đương nhiên không phải là đối thủ của ngươi.” Nụ cười trên mặt Liễu Hiếu vô cùng khoan khoái, “Nhưng mà, nếu cộng thêm Tiểu Liễu Tử nhà ta thì sao?”
Tiếu Tiếu Tề nhìn nhìn Liễu Tiếu, do dự.
“A, đúng rồi. Ta thiếu chút nữa quên mất, trong Trân Vị Trai trừ ngươi ta, tất cả mọi người đều rất tốt với ta. Có chuyện tốt như thế này, nếu ta không cho bọn họ chen một chân vào, vậy thật đúng là phụ lòng bọn họ.” Nụ cười trên mặt Liễu Hiếu càng thêm khoái trá, “Ta sẽ thừa dịp ngươi đang tiêu hao nội lực, cho mê dược mà sư phó đưa ta vào trong rượu mạnh, chế thành thuốc giải, cho tất cả mọi người trong Trân Vị Trai uống vào, sau đó thừa dịp ngươi đang yếu đi…” Nói đến đây, Liễu Hiếu dừng một chút, mỉm cười.
Nhìn nụ cười như gió xuân lướt qua mặt của Liễu Hiếu, Tiếu Tiếu Tề không nhịn được sợ hãi run rẩy.
“Có câu tục ngữ rất hay, hai đấm khó địch lại bốn tay, không biết sau khi ngươi yếu đi, hai đấm có thể địch lại hai mươi mấy cánh tay không?” Liễu Hiếu mang vẻ mặt săn sóc mở miệng hỏi hắn.
Tiếu Tiếu Tề không nhịn được run lên.
“Ai…” Liễu Hiếu thở dài, vô cùng đồng tình với hắn, “Mấy người Tiểu Phúc bình thường bị ngươi khi dễ thảm như vậy, hiếm khi ngươi yếu đi, có cơ hội báo thù, nhất định sẽ không hề nương tay mà hạ nặng tay với ngươi… Quên đi… Ngươi vẫn nên tự cầu may mắn đi!”
“Ta… ta trả tiền còn không được sao…” Tiếu Tiếu Tề hai mắt rưng rưng, bất đắc dĩ khuất phục.
“Bất quá hai ngàn lượng một người thực sự là rất đắt, một ngàn lượng một người có được không?” Bất đắc dĩ khuất phục thì khuất phục, trả giá vẫn không thể quên.
“Một ngàn lượng?” Liễu Hiếu cúi đầu trầm ngâm, “Mười mấy người, mỗi người một ngàn lượng cũng mới chỉ bất quá hơn vạn lượng bạc… Nếu không lấy hơn vạn lượng bạc này, sẽ có cơ hội hành hung ngươi một trận cho hả giận…” Hắn ngẩng đầu, “Hình như dù ta có tính thế nào cũng đều cảm thấy hành hung ngươi một trận lời hơn lấy hơn một vạn lượng bạc kia…”
“Hai ngàn lượng một người thì hai ngàn lượng một người đi!” Tiếu Tiếu Tề lần này thực sự đã triệt để khuất phục.
Liễu Hiếu vừa lòng nở nụ cười, vừa quay đầu lại đúng lúc chạm phải ánh mắt sáng lấp lánh, tràn ngập sùng bái ngưỡng mộ của Liễu Tiếu.
“Liễu Hiếu, ngươi lợi hại quá a!” Liễu Tiếu phục sát đất thủ đoạn cao minh của hắn.
“Ha… Cũng không phải là quá lợi hại… Ha… ha… Cũng chỉ bình thường mà thôi…” Liễu Hiếu được Liễu Tiếu khen một phen, lập tức toàn thân đều lâng lâng lên.
Tiếu Tiếu Tề rưng rưng nhìn hai người kia. Thật quá đáng, hai ngươi cư nhiên liên thủ khi dễ một mình ta.
Chờ Tiếu Tiếu Tề vẻ mặt ảm đạm cầm mê dược đã hòa vào rượu mạnh, theo sau là Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu cao hứng phấn chấn vẻ mặt vui mừng đi ra khỏi phòng bếp, con mắt của đám người trong Trân Vị Trai suýt thì rớt ra lăn đầy đất.
Tiếu Keo Kiệt lúc nào cũng chỉ có hắn đi bắt nạt người khác, không ai bắt nạt hắn, cường hãn đến không thể dao động kia cư nhiên lại mang vẻ mặt bị đả kích nghiêm trọng, ủ rũ, hệt như một kẻ đang gặp cảnh khốn cùng.
Mà Liễu Hiếu nhiều lần bị Tiếu Tiếu Tề khi dễ mặt xám mày tro kêu trời than đất lại mang vẻ mặt đường làm quan rộng mở vạn sự thuận lợi.
Chẳng lẽ bọn họ cuối cùng cũng gặp phải ảo giác?
Nhưng mà, nhưng mà, nhìn nhìn vẻ mặt u ám đến tuyệt vời của Tiếu Tiếu Tề, lại nhìn lại dáng vẻ ủ rũ hả lòng hả dạ của Tiếu Tiếu Tề. Ảo giác làm sao có thể chân thật đến vậy được chứ?
Trời xanh ơi! Chẳng lẽ ngươi cuối cùng cũng đã mở mắt rồi sao! Ngươi cuối cùng cũng nhớ đến phải trừng phạt tên gian thương chuyên ức hiếp bọn nọ này sao!
Nhưng mà, hình như bọn họ cũng không nhìn thấy có tia sét từ trên trời giáng xuống a?
Kỳ lạ thật, ông trời rốt cuộc đã trừng phạt tên quỷ keo kiệt này như thế nào?
Mọi người bắt đầu đau khổ suy tư…
Đến khi bọn hắn nhìn thấy Liễu Tiếu đi theo bên cạnh Liễu Hiếu, cả đám đều ngộ ra.
Trước kia, Liễu Hiếu đối đầu với Tiếu Tiếu Tề, mọi lần đều thất bại, thảm bại, bại vô cùng thê thảm.
Hiện tại, Liễu Hiếu cộng thêm Tiểu Liễu Tử nhà hắn đối đầu với Tiếu Tiếu Tề, Tiếu Tiếu Tề bại.
Cũng đều là đấu với Tiếu Tiếu Tề, vì sao trước kia kẻ cười đáp cuối cùng luôn là Tiếu Tiếu Tề, hiện tại lại đổi thành Liễu Hiếu?
Trước kia và hiện tại có chỗ nào khác nhau?
Đó chính là bên cạnh Liễu Hiếu có thêm Tiểu Liễu Tử nhà hắn a!
Lại nghĩ đến bộ dạng hung hãn khi Liễu Tiếu chiến đấu với Tiếu Tiếu Tề vừa nãy…
Thì ra là thế a!
Cả đám bọn họ lệ nóng doanh tròng…
Hóa ra ông trời không giáng sấm sét, lại phái đến một khắc tinh chuyên khắc Tiếu Tiếu Tề a!
Đám người Trân Vị Trai, lập tức ôm tình cảm sùng kính mãnh liệt, dùng ánh mắt vô cùng nóng bỏng cúng bái Liễu Tiếu từ đầu xuống đến chân hết lần này đến lần khác.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
13 chương
54 chương
120 chương
62 chương