Tổng tài lạnh lùng và cô nàng ma nữ
Chương 1 : hồn ma?
Sân bay thành phố S, một cô gái đeo mắt kính đen che gần hết nửa mặt của mình, trên người mặc cái váy yếm áo thun bên trong là màu trắng, yếm jean màu xanh dương, chân mang giày boot cao cổ màu đen, mái tóc thẳng mượt dài đến thắt lưng, bên vai mang một túi xách mẫu giới hạn của Gucci, tay kéo vali vui vẻ, phấn khởi bước ra khỏi cửa kiểm tra."Rầm" cô đụng phải một người đàn ông rồi ngã xuống đất, cô tức giận đứng dậy tháo mắt kính ra trừng mắt nhìn người đàn ông kia lớn tiếng quát:"Nè anh kia! Bộ đi không nhìn đường hay sao mà va vào tôi?"
Người đàn ông kia nheo mắt nhìn cô, anh quan sát đánh giá hai má phúng phính, phấn nộn, đôi mắt màu xanh to tròn, chiếc mũi cao xinh xắn, đôi môi hồng, chúm chím trong đầu anh xuất hiện hai chữ đáng yêu, không xinh đẹp diễm lệ như những cô gái khác nhưng lại rất đáng yêu, trong sáng. Cô thấy anh không trả lời chỉ nhìn cô chòng chọc, cô càng tức giận hơn phồng mang trợn mắt chỉ thẳng vào mặt anh:"Nè! Bộ anh bị câm sao?"
Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo, từ nhỏ đến lớn chưa có người nào dám chỉ tay thẳng vào mặt anh, vậy mà cô gái này lại dám. Khá lắm! Anh quay đầu nhìn trợ lý của mình, trợ lý của anh hiểu ý liền kéo cô lên chiếc Lamborghini màu đen, anh cũng bước vào trong xe ngồi cạnh cô. Cô bị kéo vào trong xe vẫn chưa hoàn hồn kịp. Giữa ban ngày ban mặt mà lại dám bắt cóc sao? Không thể nào! Bắt cóc thì làm gì sang chảnh đến vậy tậu hẳn một chiếc Lamborghini để đi bắt cóc mà còn đẹp trai nữa? Chắc chắn là không phải. Cô quan sát anh thầm nghĩ.
Phương Thần nheo mắt nhìn Clara rồi cau mày hỏi:"Nhìn đủ chưa?"
Clara thu lại ánh mắt, bĩu môi, Phương Thần tiến lại gần cô, nghi hoặc hỏi:
"Cô không nhận ra tôi sao?"
Clara cau mày, dán sát vào mặt anh rồi ngắm nghía lắc đầu:"Không! Tôi và anh có quen biết nhau sao?"
Mặt của anh xám xịt, hơi thở nặng nề:"Hơn hai năm trước tại quán bar Lover cô đã nôn lên người của tôi."
Clara ráng lục lại trí nhớ của mình, cô khẽ nhướng mày gật gù:
"À...Tôi nhớ ra rồi thì ra người đàn ông mà tôi vô tình nôn lên người là anh sao? Mà sao anh thù dai vậy? Chuyện đó đã qua lâu rồi mà? Với lại chuyện đó cũng đâu có gì to tát đâu chứ?"
Phương Thần tức điên, nghiến răng nói với cô:"Đối với người khác thì không có chuyện gì là to tát nhưng đối với tôi thì khác. Cô nôn lên người tôi còn đánh vệ sĩ của tôi vậy mà không to tát sao? Tôi đã tìm cô hơn hai năm cuối cùng đã tìm thấy cô để tôi xem lần này cô trốn khỏi tay tôi như thế nào?"
Clara cảm thấy sợ hãi, lời nói dần trở nên lắp bắp:
"Anh...Anh muốn...muốn...làm gì tôi? Tôi...Tôi nói cho anh biết...anh mà đụng đến tôi là chị tôi sẽ cho anh biết tay đó. Anh có biết tôi là ai không hả? Nói không chừng sau khi anh biết thân phận của tôi thì anh sẽ ngất luôn đó."
Phương Thần nhướng nhường mày, khẽ cau môi hỏi cô:
"Vậy cô hãy nói cho tôi biết xem cô có thân thế như thế nào? Chị cô là ai? Ghê gớm như nào? Nói tôi nghe xem?"
Clara ấp úng:"Tôi...Tôi..."
Tài xế lái xe cho anh cứ cách một phút lại nhìn lên kính chiếu hậu xem chủ tịch của mình đang nói chuyện với ai nhưng mỗi lần nhìn lên anh lại không thấy ai cả chỉ thấy Việt Trạch ngồi im lặng còn anh thì đang nói một mình, anh cảm thấy kinh sợ, lạnh hết cả sống lưng chẳng lẽ người mà anh đang nói chuyện là...là ma sao? Chỉ nghĩ thôi là anh đã xanh mặt, sợ hãi không thôi.
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
11 chương
29 chương
94 chương
501 chương
48 chương