“Ngươi không có tiền sao không nói sớm?” Tiếu Tiếu Tề bất mãn, không có tiền lại không chịu nói sớm, hại hắn lãng phí nhiều thời gian như vậy, thật là quá đáng mà. “Mặc kệ hắn có tiền hay không có tiền, dù sao Liễu Hiếu cũng phải trị thương cho tiểu nhị của ngươi…” Chuyện quan trọng như vậy, bất chấp Tiếu Tiếu Tề còn đang thương tâm, Liễu Tiếu đã nhanh chóng tiến đến bên tai Tiếu Tiếu Tề còn đang thương tâm nói: “Hai ngàn ba trăm lượng nợ nần kia nếu ngươi đã đáp ứng trừ, vậy đừng hòng đổi ý.” “Như vậy sao được…” Khuôn mặt tròn vo của Tiếu Tiếu Tề biến thành quả mướp đắng, cố gắng giảm bớt tổn thất của mình, “Như thế nào cũng phải trả cho ta một ngàn lượng chứ.” “Đòi tiền không có, đòi mạng lại có một cái.” Liễu Tiếu thực dứt khoát đẩy Liễu Hiếu đến trước mặt Tiếu Tiếu Tề, “Người đưa cho ngươi, tự ngươi xem rồi làm đi!” “Ngươi… ngươi sao có thể như vậy…” Đối với vẻ vô lại trắng trợn của Liễu Tiếu, Tiếu Tiếu Tề không nhịn được nước mắt tứ tung. “Tiểu Liễu Tử, ta cũng không biết rằng, hóa ra ở trong lòng ngươi, mạng của ta chỉ đáng giá một ngàn lượng bạc.” Đối với việc Liễu Tiếu coi một ngàn lượng bạc còn quan trọng hơn chính mình, Liễu Hiếu nổi giận. Hắn xoay người, âm trầm cười với Liễu Tiếu, chậm rãi nói: “Hình như ai đó còn nợ ta hai vạn lượng bạc…” Liễu Tiếu lập tức thu lại bàn tay đẩy Liễu Hiếu, nịnh nọt cười với hắn. “Ai đó hình như còn có khế ước bán mình trong tay ta…” Nụ cười trên mặt Liễu Tiếu trở nên càng thêm nịnh nọt, chỉ hận không thể mọc ra cái đuôi vẫy lấy vẫy để. “Ngươi nói xem, nếu như không phải vì ai đó nợ ta hai vạn lượng bạc, lại có khế ước bán mình trong tay ta cầm hết tất cả ngân phiếu trên người ta đi bảo quản, hại ta ăn cơm không có tiền trả, rơi vào tay tên Tiếu Keo Kiệt này, ta cũng sẽ không lưu lạc đến nước nợ người ta hai ngàn ba trăm lượng…” Liễu Tiếu cúi đầu, tỏ vẻ ăn năn với hành động quá đáng vừa rồi của mình. “Ta cũng sẽ không phải làm tạp dịch mệt chết mệt sống trong Trân Vị Trai, không cần đến bến tàu liều mạng chuyển hàng, lại càng sẽ không bị người ta khi dễ hàng ngày…” Liễu Hiếu giương lên gương mặt còn có vết bầm tím của mình, cường điệu rằng mình bị khi dễ thảm đến cỡ nào. Liễu Tiếu nhất thời cảm thấy mình thật sự là nghiệp chướng nặng nề. “Nhưng mà…” Liễu Hiếu hơi cúi đầu, rũ mắt xuống, khóe miệng mang một tia cười khổ, vẻ mặt cô đơn, thân hình lạc lõng, thở dài một tiếng, chua xót nói: “Nhưng cho dù là vậy, ai kia lại vẫn cảm thấy một ngàn lượng bạc còn quan trọng hơn cả ta…” Bi thương vô hạn cắn chặt hàm trăng trắng như tuyết lên đôi môi đỏ mọng, trên khóe mắt xuất hiện ánh nước. “Ta sai lầm rồi!” Liễu Tiếu xấu hổ không chịu nổi, dường như định lao lên ôm đùi Liễu Hiếu khóc cầu xin hắn tha thứ. “Quên đi…” Liễu Hiếu thầm cười trộm trong lòng, trên mặt lại vẫn giữ nguyên nụ cười khổ, hối hận nói, “Ta nên biết từ sớm, ở trong lòng ngươi, không gì quan trọng bằng bạc, ta thì tính là cái gì… Mệt ta còn nghĩ rằng, tốt xấu hai người chúng ta đã cùng ăn cùng ở chung sống với nhau một thời gian dài như vậy, cũng coi như là từng có nạn cùng chịu, ta ở trong lòng người hẳn sẽ có một chút địa vị… Nhưng ai ngờ… Ta… ta ở trong lòng ngươi cư nhiên còn không bằng một ngàn lượng bạc!” Nói xong, dùng ánh mắt vô hạn đau thương buồn bã liếc nhìn Liễu Tiếu một cái. “Ta sai lầm rồi! Ta thực sự sai rồi!” Ánh mắt điềm đạm đáng yêu kia của Liễu Hiếu, làm cảm giác tội lỗi trong lòng Liễu Tiếu đột nhiên tăng vọt. “Ta biết sai rồi, ngươi tha thứ cho ta được không…” “Tâm của ta đã bị thương tổn thương nặng nề, ngươi biết sai rồi thì có tác dụng gì…” Đôi mắt xinh đẹp của Liễu Hiếu rưng rưng nước mắt, ánh mắt mơ màng mờ mịt, vẻ mặt sầu bi. Hừ! Nếu tùy tùy tiện tiện đã tha thứ ngươi, chẳng phải lần sau ngươi cũng sẽ vì bạc mà không coi ta ra gì sao. Chẳng lẽ mình vĩnh viễn cũng không được tha thứ sao!? Dáng điệu rưng rưng sầu bi của mĩ nhân, làm cho tim Liễu Tiếu rơi thẳng xuống vực sâu áy náy. “Trừ phi…” Mắt Liễu Hiếu xoay một vòng, nhìn Liễu Tiếu, muốn nói lại thôi. “Trừ phi cái gì?” Liễu Tiếu như đã tìm được đường sống, vội vàng truy vấn. “Trừ phi ngươi chịu phát thề độc, cam đoan từ nay về sau nhất định lúc nào cũng coi ta là ưu tiên hàng đầu, hết thảy đều lấy ta làm trọng.” Liễu Hiếu cắn môi, trên gương mặt tràn đầy ưu sầu kia, lộ ra một tia chờ mong lại sợ bị thương tổn. Nhất định phải khiến ngươi phát một lời thề độc làm ngươi khắc cốt minh tâm* mới được, như vậy tên tham tiền nhà ngươi mới có thể nhớ lâu. (*khắc cốt minh tâm: khắc sâu vào xương, nhớ rõ trong tim, đại ý là nhớ vô cùng sâu sắc) “Không nghiêm trọng đến mức phải phát thề độc chứ…” Liễu Hiếu lã chã chực khóc, thất vọng vô cùng nhìn nàng, hơi nước trong mắt cũng tụ càng nhiều. Không muốn phát thề độc? Nói cho ngươi hay, không có cửa đâu. Hôm nay không bức được ngươi phát thề độc, ta quyết không bỏ qua. Liễu Tiếu không thể không thừa nhận, Liễu Hiếu thực sự vô cùng xinh đẹp. Hắn cười lên trông rất đẹp, tức giận cũng rất đẹp, dáng vẻ thương tâm khổ sở cũng vô cùng xinh đẹp. Vì thế, Liễu Hiếu ở trước mắt dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, mắt thấy sắp hoa lê đái vũ*, làm Liễu Tiếu nhìn có chút ngây ngẩn. (*hoa lê đái vũ: chỉ dáng vẻ người con gái khóc rất xinh đẹp) Liễu Hiếu thực vừa lòng nhìn vẻ ngơ ngác của Liễu Tiếu, âm hiểm cười thầm trong lòng. “Chỉ là phát một lời thề độc mà thôi… Chẳng lẽ dù là vậy ngươi cũng không nguyện ý?” Hàm răng cắn chặt lấy môi, dáng vẻ như nhận hết tủi hờn, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy những giọt nước lấp lánh trong suốt u buồn ai oán lại quyến rũ mông lung lườm Liễu Tiếu một cái. Một cái nhìn thoáng qua này, làm Liễu Tiếu lập tức bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo. “Không phải chỉ là phát thề độc sao, không thành vấn đề.” Vì thế, trong tình trạng thần chí tạm thời lâm vào trống rỗng, Liễu Tiếu đã nói như vậy. “Vậy ngươi nhanh phát thề độc cho ta nghe một chút.” Trên mặt Liễu Hiếu lộ ra nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời, tia sáng trong mắt lưu động, càng thêm tuyệt mĩ khiến Liễu Tiếu không có cách nào chống đỡ được, lí trí lại bay lên chín tầng mây. Trong thời điểm như thế này, đừng nói kêu Liễu Tiếu phát thề độc, dù là cho nàng ăn độc dược cũng chẳng sao. Ngay lập tức, Liễu Tiếu thực sảng khoảng giơ tay lên, bắt đầu phát lời thề độc của nàng. “Ông trời có linh, Liễu Tiếu ta hiện tại thề với trời, cam đoan từ nay về sau nhất định sẽ luôn coi Liễu Hiếu là ưu tiên số một, hết thảy đều lấy Liễu Hiếu làm trọng, nếu trái với lời thề, nguyện bị thiên lôi đánh xuống…” Liễu Tiếu đang nói đến đây, lập tức bị Liễu Hiếu che lại miệng. “Không cần phải nói nghiêm trọng như vậy đâu…” Liễu Hiếu buông ra ngón tay đặt trên môi Liễu Tiếu, không biết vì sao, mặt hắn dường như hơi ửng hồng. Liễu nhị thiếu, ngươi đối với ta thực sự là tốt quá. Liễu Tiếu cảm động nhìn hắn, hai bên so sánh, nàng nhất thời cảm thấy hành vi của mình trước đó thực sự là không thể nào tha thứ. “Nếu ngươi trái với lời thề, để ông trời phạt ngươi từ nay về sau nhìn không thấy vàng, sờ không được ngân phiếu, kiếm không được bạc, nhặt không được tiền đồng, kì trân dị bảo gì rơi vào trong tay ngươi, ngay lập tức đều biến thành rác rưởi.” Liễu Hiếu càng nói, vẻ mặt Liễu Tiếu càng đau khổ. Chờ hắn nói xong, Liễu Tiếu đã sớm mồ hôi lạnh đầy đầu. Đây… đây… đây quả thực là rất độc, nếu so sánh, vẫn là thiên lôi đánh xuống tốt hơn. “Làm sao, ngươi muốn đổi ý?” Liễu Hiếu hung ác liếc nàng một cái. Trời ơi! Hắn làm sao lại có thể đột nhiên dùng ánh mắt quyến rũ như vậy nhìn nàng. Liễu Tiếu bị ánh mắt tưởng như hung ác, kì thực quyến rũ kia nhìn thoáng qua, tim lập tức đập nhanh hơn. “Mau phát lại lời thề theo lời ta nói, đừng do do dự dự, đừng hòng lừa dối quá quan…” Ngay khi Liễu Tiếu còn đang thất thần vì một ánh mắt của hắn, Liễu Hiếu đã hung tợn ép sát, chỉ thiếu nước kề kiếm lên cổ nàng mà thôi. Rõ ràng vừa rồi còn ra vẻ thương tâm muốn chết, như thế nào ngay lập tức đã trở nên cực kì hung tàn, người này làm sao có thể biến sắc mặt nhanh như vậy. Liễu Tiếu một mặt vụng trộm nói thầm trong lòng, một mặt dưới sự đe dọa của Liễu Hiếu mở miệng thề. “Ông trời có linh, Liễu Tiếu ta hiện tại thề với trời, cam đoan từ nay về sau nhất định sẽ luôn coi Liễu Hiếu là ưu tiên số một, hết thảy đều lấy Liễu Hiếu làm trọng, nếu làm trái với lời thề…” Giương mắt len lén nhìn Liễu Hiếu một cái, dưới sự uy hiếp đến từ ánh mắt bất thiện của hắn, lại miễn miễn cưỡng cưỡng đứt quãng nói tiếp, “Nếu làm trái với lời thề, liền để ông trời phạt… phạt ta… từ nay về sau nhìn không… không thấy vàng… sờ không được… ngân phiếu, kiếm không được… bạc, nhặt… không được tiền đồng… kì trân dị bảo… gì rơi vào …trong tay ta, ngay… ngay lập tức đều biến thành rác rưởi.” Liễu Tiếu sắc mặt trắng bệch, môi run run, vất vả lắm mới phát xong lời thề độc cực kì ngoan cực kì độc này dưới sự giám sát của Liễu Hiếu. “Được rồi, nếu ngươi đã có thành ý phát ra thề độc như vậy, ta đây liền tha thứ ngươi.” Thấy mục đích đã đạt được, Liễu Hiếu phất phất tay, dáng vẻ vô cùng rộng lượng. Tiếu Tiếu Tề đứng một bên chứng kiến toàn bộ quá trình, vô cùng đồng tình với Liễu Tiếu phải phát loại thề độc hủy thiên diệt kia, nhất thời tình thương lan tràn, lòng tốt dâng cao, chạy vào phòng bếp là nơi bị thiệt hại ít nhất trong Trân Vị Trai, tìm một cái ghế ra đưa cho Liễu Tiếu sắc mặt xám trắng thảm đạm, người đã dần mềm nhũn ngồi vào. “Vậy cứ như đã nói đi, Liễu Hiếu trị thương cho tiểu nhị của ta, ta trừ cho hắn một ngàn ba trăm lượng tiền nợ, chỉ cần hắn trả một ngàn lượng là được.” Một câu của Tiếu Tiếu Tề, trong nháy mắt làm Liễu Tiếu vốn đang vẻ mặt u ám sống lại, ngay lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế. “Đòi tiền không có, đòi mạng ta còn có một cái.” Liễu Tiếu vỗ vỗ ngực mình, “Tự ngươi xem rồi làm đi!” “Ngươi… ngươi không phân phải trái… Mệt ta còn tốt bụng lấy ghế cho ngươi ngồi…” Gặp được tên vô lại như Liễu Tiếu, Tiếu Tiếu Tề lại muốn khóc ra. “Ta không phân phải trái? Đúng rồi, nếu ngươi không nói đến chuyện không phân phải trái, ta thiếu chút nữa quên mất. Mặt của Liễu Hiếu là do ngươi đánh phải không, lấy tiền thuốc men ra đây…” “Lần nào cũng là hắn tập kích ta trước, ta đều vì tự vệ mới bị ép phải hoàn thủ. Ta còn chưa đòi hắn trả phí trấn an sợ hãi, ngươi cư nhiên còn dám đòi ta tiền thuốc men.” Đòi nợ không thành công còn bị lừa gạt, Tiếu Tiếu Tề suýt thì kích động nhảy cao ba thước. “Võ công ngươi cao cường như vậy, chỉ dựa vào Liễu Hiếu làm sao dọa ngươi sợ được. Ngược lại là ngươi, đánh khuôn mặt xinh đẹp của hắn thành cái dạng này. Ngươi có biết gương mặt xinh đẹp vô cùng kia của hắn, tuy rằng là của hắn, nhưng trừ phi soi gương bản thân hắn bình thường lại không nhìn thấy. Ngược lại người xung quanh hắn, giống như ta đây, lúc nào cũng có thể nhìn thấy gương mặt làm người ta vui mắt vui lòng kia. Bây giờ ngươi làm mặt hắn bị thương, gương mặt ta nhìn thấy không còn hoàn mĩ như trước, tổn thất của ta là vô cùng lớn. Ngươi nói xem, ngoài tiền thuốc men của hắn ra, ta chẳng phải là nên đòi ngươi cả phí đền bù tổn thất?” “Phí đền bù tổn thất…” Tiếu Tiếu Tề lại một lần dại ra, vừa rồi không phải đang nói đến tiền thuốc men sao? Như thế nào lại lôi ra một cái phí đền bù tổn thất ở đây? “Đúng vậy, ngoài tiền thuốc men ra ta còn phải đòi ngươi thêm cả phí đền bù tổn thất…” “Ta không thể nào đền cho ngươi cái phí đền bù tổn thất vớ vẩn này được!” “Được rồi, nể mặt ngươi đã khá là lớn tuổi rồi, ta kính già một lần, phí đền bù tổn thất cho qua, ngươi chỉ cần đền ta tiền thuốc men là được rồi…” “Ta khi nào thì nói sẽ đền ngươi tiền thuốc men…” “…” “…” Đám người Trân Vị Trai vô cùng hâm mộ nhìn Liễu Tiếu cùng Tiếu Tiếu Tề đấu võ mồm. Liễu Hiếu thật may mắn a, có người thay hắn ra mặt. Không giống bọn họ, ngã trên mặt đất cũng không có người hỏi thăm… Ô… ô… ô… So sánh với Liễu Hiếu, mạng bọn họ thực sự là khổ quá khổ quá a!!! Liễu Hiếu được đám người Trân Vị Trai hâm mộ vô cùng kia, giờ phút này đang đứng ngơ ngẩn, kinh ngạc nhìn ngón tay vừa rồi đặt trên môi Liễu Tiếu của mình. Môi Tiểu Liễu Tử mềm quá a! Mặt Liễu Hiếu hơi đỏ lên. Nhìn ngón tay đã chạm vào môi Liễu Tiếu của mình, hắn không khỏi nhớ đến khi ở Đường môn mình suýt thì lén hôn được lên môi Liễu Tiếu. Mặt Liễu Hiếu càng đỏ hơn. Hắn như bị ma xui quỷ khiến đặt ngón tay đã chạm vào môi Liễu Tiếu lên môi mình. Chờ đến khi Liễu Hiếu nhận ra mình vừa làm gì, mặt hắn đỏ đến như sắp chảy ra máu. Hắn không bỏ ngón tay mình ra khỏi môi, chỉ đỏ mặt, vẫn giữ tư thế kia, đứng ngơ ngác. Trên mặt hắn, không kiềm chế được, lộ ra một nụ cười cực kì ngọt ngào