Liễu Hiếu cầm trong tay chiếc bình sứ đựng tương ớt, dáng vẻ còn chưa thỏa mãn, nhìn tới nhìn lui về phía mấy người đang nằm trên mặt đất. Phàm là bị ánh mắt hắn quét qua, ai ai cũng run sợ trong lòng, có mấy người còn dứt khoát nhắm mắt lại, nằm tại chỗ giả chết. Liễu Hiếu cuối cùng chuyển mắt đến ca ca của hài tử kia, con ngươi xoay một vòng, hỏi: “Ngươi có muốn ra tiền để ta giải mê dược trên người đệ đệ bảo bối của ngươi giúp cho không?” Người này đã sớm tĩnh tọa vận cộng xong, từ dưới đất đứng lên. Nghe Liễu Hiếu nói vậy, hắn vẻ mặt do dự nhìn đệ đệ còn đang nằm không thể nhúc nhích của mình. Hắn ngẩng đầu, nhìn bình sứ trong tay Liễu Hiếu hỏi: “Không biết trong tay các hạ rốt cuộc là kỳ dược gì, vì sao dược tính lại bá đạo như thế?” Mới vừa rồi nhìn thấy thảm trạng của những người đó, khiến hắn cảm thấy có chút lo lắng trong lòng. Nói thật, hắn cũng không muốn tiêu tiền để đệ đệ của mình chịu khổ như vậy. Bất quá dược tính của mê dược trên người đệ đệ quả thực là cần giải, nhưng với tình trạng thân thể hắn lúc này, căn bản là không có cách nào dùng nội lực giúp tiểu đệ hóa giải dược tính trên người. “Kỳ dược khó gặp trên đời trong tay ta cũng không đơn giản…” Khó được người này cư nhiên ngay cả tương ớt cũng không biết, Liễu Hiếu rất là cao hứng giải thích rõ ràng cho hắn nghe: “Thuốc này dùng những dược liệu trân quý hiếm thấy trên đời là tiên quả hái từ tiên sơn ở hải ngoại, lại dùng cùng cỏ linh chi ngàn năm, nhân sâm ngàn năm, hà thủ ô ngàn năm, lại thêm nước thánh thu thập từ thượng nguồn dòng sông băng vạn năm, ở một thời gian nhất định, dùng bí pháp tinh chế mà thành.” Liễu Hiếu giơ cao bình sứ trong tay, tiếp tục nói: “Thuốc này đối với người sắp chết có khả năng cải tử hoàn sinh, hiện tại là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, lấy ra giải mê dược cho người ta, dược tính đương nhiên sẽ khó tránh khỏi hơi bá đạo một chút. Mấy người kia công lực thực sự là quá yếu kém, nhất thời không chịu được cũng là bình thường. Bất quá, thuốc này ăn vào, mặc dù trong khoảng thời gian rất ngắn sẽ có chút khó chịu, nhưng cuối cùng sẽ giúp người ta được lợi rất nhiều. Ngoài việc có thể cường kiện thân thể kéo dài tuổi thọ ra, còn có thể giúp trọng tố kinh mạch, gia tăng nội lực.” Nghe Liễu Hiếu nói hươu nói vượn một hồi, trên mặt người nọ hơi lộ vẻ hoài nghi. “Vừa rồi ngươi cũng đã tận mắt chứng kiến, mấy người ăn vào tiên dược kia, khi chạy ra đều không dùng một chút khinh công nào. Nhưng mà xem xem, tốc độ mà mấy người bọn họ chạy, ước chừng ngay cả thiên lý lương câu* cũng không theo kịp được. Người bình thường làm sao có thể chạy nhanh như vậy, còn không phải là nhờ vào tiên dược mà ta cho bọn hắn ăn.” (*lương câu = ngựa tốt). Vẻ mặt người nọ đã bắt đầu có hơi do dự. Đừng nghe hắn ở đó nói bừa, đó bất quá chỉ là một bình tương ớt đặc biệt đặc biệt đặc biệt cay siêu siêu cay mà thôi. Đám người Trân Vị Trai nghe Liễu Hiếu đứng đó nổ ba hoa chích chòe, nói hươu nói vượn, nhất trí nhận định, xét trên phương diện mở to mắt nói dối, Liễu Hiếu đã hoàn toàn được Tiếu Tiếu Tề chân truyền, hơn nữa sau này nhất định sẽ trò giỏi hơn thầy mà thắng cho lam. Bất quá, đối với loại thiếu gia ngày thường nhất định là sống an nhàn sung sướng áo đến vươn tay, cơm đến há mồm, khiến cho ngay cả tương ớt cũng không nhận biết này, những con người đáng thương cả ngày bận rộn, mệt chết mệt sống phải làm việc từ sáng sớm đến tối muộn bọn họ đây một chút cũng sẽ không đồng tình với hắn. Huống chi, nếu không phải vì người này cần lam ngọc, đệ đệ hắn cũng sẽ không tìm đến Trân Vị Trai, đệ đệ hắn nếu không tìm tới cửa, bọn họ cũng sẽ không rơi vào kết cục thê thảm như vậy. Đối với kẻ gần như có thể coi là đầu sỏ gây nên này, thứ cảm xúc như đồng tình căn bản là dư thừa. Hắn bị Liễu Hiếu lừa càng thảm, bọn họ lại càng cao hứng. Sau đó, suy nghĩ trong đầu mọi người đột nhiên đều chuyển qua cùng một điểm. Người này ngay cả tương ớt cũng không biết, có thể nghĩ ra được, bình thường nhất định là không ăn cay… Một người chưa bao giờ ăn cay, đột nhiên ăn vào tương ớt thượng hạng của Hàn đại trù… Hắc… hắc… hắc… Cả đám đều dùng ánh mắt cổ vũ kiêm chờ đợi nhìn về phía Liễu Hiếu. Lừa hắn ăn đi, lừa hắn ăn đi, lừa hắn ăn đi thôi… Liễu Hiếu một chút cũng không làm bọn họ thất vọng. “Thấy ngươi có vẻ không quá tin tưởng, ta có nói thêm nữa cũng vô ích. Thế này đi, nể mặt ngươi vừa rồi trợ giúp Tiểu Liễu Tử ngăn địch, ta liền cho ngươi thử trước miễn phí vậy. Chờ ngươi tự mình thử qua, lại quyết định xem có nên cho đệ đệ ngươi dùng hay không.” Liễu Hiếu trên mặt mang nụ cười vô cùng thiện lương chân thành, vươn tay đưa bình sứ qua cho hắn. Người nọ hiển nhiên là rất đồng ý với đề nghị của Liễu Hiếu, không hề do dự đưa tay nhận lấy bình sứ kia. Mắt thấy tay người này cách cái bình càng lúc càng gần, tâm tình đám người Trân Vị Trai càng lúc càng tốt. Nhưng mà, ngay trong khoảnh khắc người này nhận lấy bình sứ từ trong tay Liễu Hiếu, đã thấy một bóng người tròn trùng trục lóe lên, đoạt lấy bình sứ. Tâm trạng tung tăng như chim sẻ của đám người Trân Vị Trai lập tức chìm xuống đáy cốc, mọi người đồng loạt dùng ánh mắt âm u bất thiện nhìn về phía Tiếu Tiếu Tề. “Ngươi có ý gì?” Mắt thấy sắp thành công lừa người này tự mình ăn tương ớt, lại thất bại trong gang tấc, bị Tiếu Tiếu Tề làm hỏng chuyện tốt, trong lòng Liễu Hiếu vô cùng bất mãn, nghiêng người qua, tức giận trừng Tiếu Tiếu Tề. “Tiểu tử, không được chặn tài lộ của ta…” Tiếu Tiếu Tề hung ác nhìn chằm chằm hắn, nhét lại bình tương ớt vào tay Liễu Hiếu, giọng đầy uy hiếp, “Nếu không thì…” cười âm hiểm, “Ngươi và Tiểu Liễu Tử nhà ngươi đều sẽ không có kết cục tốt…” Liễu Hiếu lập tức không hề do dự nhảy ra, chắn trước người Liễu Tiếu. “Tiếu Keo Kiệt, không cho ngươi bắt nạt Tiểu Liễu Tử nhà ta!” Liễu Tiếu không nói gì nhìn trời, nãy giờ nàng chẳng hề làm gì cả, muốn uy hiếp Liễu Hiếu thì uy hiếp hắn đi, tại sao lại phải liên lụy cả nàng vào chứ. Tiếu Tiếu Tề thấy đã giải quyết xong Liễu Hiếu, ngay lập tức trên mặt lại mang nụ cười vô cùng khách khí, nói: “Tiên dược này mặc dù tốt, nhưng dược tính quả thật là hơi mạnh một chút, vị công tử này, đệ đệ của ngươi còn nhỏ tuổi, bản thân lại bị trọng thương, hiện tại thân thể rất yếu đuối, dùng tiên dược này e là không ổn.” “Vậy không biết tiền bối có biện pháp nào khác hay không?” “Chỗ ta có một loại thuốc giải khác có thể giải được mê dược lại tuyệt đối không gây hại cho thân thể.” Tiếu Tiếu Tề mỉm cười, hết thảy đều không cần nói ra lời. “Cần bao nhiêu?” Người nọ hiển nhiên là rất hiểu rất rõ ý của Tiếu Tiếu Tề. “Một vạn lượng…” “Cái này…” Người nọ há miệng, định nói cái gì, lại có vẻ hơi do dự. Chẳng lẽ là cảm thấy quá đắt? Trong lòng Tiếu Tiếu Tề giật mình, vội vàng cho người ta thêm chỗ tốt. Xách lấy Liễu Hiếu, “Chờ giải xong dược tính, ta lại khiến hắn trị thương miễn phí cho đệ đệ ngươi.” “Dựa vào cái gì!” Liễu Hiếu không vui, “Dựa vào cái gì giải dược của ngươi cần một vạn lượng bạc, ta trị thương cho người ta lại thành miễn phí? Ta không trị!” “Thế này đi, ta trừ nợ cho ngươi một trăm lượng như thế nào?” Tiếu Tiếu Tề kéo hắn sang một bên, thấp giọng thương lượng. “Nợ?” Liễu Tiếu nghe thấy là lạ, Liễu gia nhị thiếu hắn làm sao có thể thiếu nợ người ta được. Dưới ánh nhìn chăm chú của Liễu Tiếu, Liễu Hiếu hơi lúng túng gãi gãi đầu. “Này… Sau khi ta đến nơi này… Quả thực là có thiếu một ít nợ…” “Là bao nhiêu?” Liễu Tiếu ép hỏi. “Hơn… hơn hai ngàn ba trăm lượng…” Liễu Hiếu cúi đầu, báo ra một con số làm Liễu Tiếu khiếp sợ. “Việc này… Hình như ngươi đến đây, cũng chưa có bao lâu thôi, ngươi làm sao có thể thiếu nợ nhiều như vậy?” Liễu Tiếu khiếp sợ dùng ánh mắt nhìn bại gia tử nhìn Liễu Hiếu, làm hắn xấu hổ không dám ngẩng đầu lên. “Ta, ta đâu phải là tự nguyện, đều do hắn bức…” Liễu Hiếu dùng tay chỉ vào Tiếu Tiếu Tề, “Hắn… hắn chính là Tiếu Tiếu Tề mà chúng ta cần tìm.” “Hắn chính là Tiếu Tiếu Tề?” Liễu Hiếu gật đầu. Liễu Tiếu đánh giá Tiếu Tiếu Tề từ trên xuống dưới một cách tỉ mỉ một lượt. Người trước mặt có dáng người tròn vo, mang khuôn mặt phúc khí tròn tròn trắng trắng mềm mềm như cái bánh bao, thoạt nhìn rất chi là bình thường. Nhưng không biết vì sao, Liễu Tiếu lại có cảm giác rằng người này rất không dễ đối phó. “Ngươi cũng bị Ninh Tiểu Mộng cho đến?” Tiếu Tiếu Tề hỏi nàng. “Đúng vậy.” Liễu Tiếu gật đầu, “Sư phó cho ta đến lấy mặt dây chuyền vật bất li thân mà ngươi đeo trên cổ.” Nghĩ rằng có lẽ Tiếu Tiếu Tề đã sớm biết mình cùng Liễu Hiếu đến để làm gì, Liễu Tiếu cũng không giấu giếm mục đích của mình. “Ngươi là đồ đệ của Ninh Tiểu Mộng?” Tiếu Tiếu Tề hỏi. Liễu Tiếu gật đầu. Tiếu Tiếu Tề cũng gật gật đầu, dáng vẻ như bừng hiểu ra. “Ta biết ngay mà, Ninh Tiểu Mộng làm sao có thể để cho tên tiểu tử ngoài dung mạo đặc biệt xinh đẹp ra hoàn toàn không có tác dụng gì kia đến chỗ ta, hóa ra là đi mở đường cho ngươi.” “Cái gì gọi là ‘ngoài dung mạo đặc biệt xinh đẹp ra hoàn toàn không có tác dụng gì’ hả?” Liễu Hiếu âm trầm ép tới, giọng bình tĩnh nói: “Nếu ta thực sự ‘ngoài dung mạo đặc biệt xinh đẹp ra hoàn toàn không có tác dụng gì’, tại sao ngươi lại phải kêu ta giúp ngươi trị thương cho người ta? Ngươi không sợ ta trị chết người ta, rồi người ta tìm ngươi đòi đền tiền sao?” Đây, đây, đây rõ ràng là uy hiếp một cách trần trụi a!!! “Không phải, không phải, ngươi vừa rồi nhất định là nghe nhầm. Ta rõ ràng nói là ngươi ngoài dung mạo đặc biệt xinh đẹp ra, người còn thông minh, y thuật lại bất phàm cơ.” Tiếu Tiếu Tề nước mắt lưng lòng, vì bạc lập tức khuất phục trước Liễu Hiếu. “Hừ…” Hiện tại còn có người ngoài ở đây, tạm thời tha cho con cáo già nhà ngươi vậy, chờ đến khi có thời gian, sẽ gọi Tiểu Liễu Tử cùng nhau trừng trị ngươi. Tiếu Tiếu Tề tự cho rằng mình đã trấn an được Liễu Hiếu, quay đầu lại, cực kì nghiêm túc đánh giá Liễu Tiếu tỉ mỉ từ trên xuống dưới từ đầu đến chân một phen. Thiếu nữ bị người ta nhìn lầm thành một thiếu niên anh tuấn trước mắt, vừa nhìn đã biết là một nhân tài võ thuật. Tư chất thật tốt a! Tiếu Tiếu Tề gật gật đầu. Lại nhớ đến thủ đoạn nhạn quá bạt mao* vừa rồi của Liễu Tiếu. (*nhạn quá bạt mao: nhạn bay qua nhổ lông: tức ca ngợi trình bóc lột của Liễu Tiếu, con nhạn bay qua còn bị nhổ sạch lông) Tư chất thực sự là tốt đến bất phàm a! Tiếu Tiếu Tề không nhịn được lại gật gật đầu. “Không tệ, không tệ, ngươi thực không tệ!” Tiếu Tiếu Tề hài lòng gật đầu, “Nếu ngươi muốn có được mặt dây chuyền ta đeo trên người, vậy nghĩ cách tự mình lấy đến. Trộm cũng được, cướp cũng được, tóm lại là dùng biện pháp nào cũng được, chỉ cần ngươi có thể lấy đến thì chính là của ngươi.” Nói xong, Tiếu Tiếu Tề một lòng chỉ hướng về bạc lại quay lại hỏi ca ca của hài tử kia: “Vị công tử này, một vạn lượng, giúp giải mê dược trên người đệ đệ ngươi, lại thêm Liễu thần y trị thương miễn phí cho đệ đệ ngươi, ngươi thấy có được…” “Đợi đã!” Không đợi Tiếu Tiếu Tề nói xong, Liễu Tiếu đã lập tức ngắt lời hắn. “Muốn để Liễu Hiếu trị thương giúp ngươi cũng được, nhưng ngươi phải xóa hết nợ nần cho hắn.” Trời ạ, nàng chỉ mới vài ngày không trông chừng hắn, hắn cư nhiên lại có thể mắc một món nợ khổng lồ như vậy, xem ra về sau nàng thực sự phải nhìn chằm chằm hắn một tấc cũng không rời mới được. “A… Chỉ là trị thương mà thôi, không cần đến hơn hai ngàn ba trăm lượng chứ…” Tiếu Tiếu Tề lắc đầu như trống bỏi, “Nhiều nhất là trừ cho hắn năm trăm lượng.” “Trừ hết toàn bộ nợ nần, cộng thêm trị thương cho tất cả tiểu nhị của ngươi ở đây nữa.” Liễu Tiếu thêm cho hắn chút lợi ích. Tiếu Tiếu Tề cố gắng cò kè mặc cả với nàng: “Vậy cũng không cần nhiều như thế, mấy tiểu nhị của ta mệnh tiện, không đáng mấy đồng tiền.” Lời của Tiếu Tiếu Tề vừa ra khỏi miệng, liền cảm thấy sau lưng lành lạnh. Hắn cẩn thận quay đầu nhìn lại, dừng một chút, lại nhanh chóng quay đầu trở về. Thật đáng sợ, đầu bếp chưởng quầy chạy đường tạp dịch của hắn tất cả đều dùng ánh mắt thật đáng sợ cực kì đáng sợ nhìn chằm chằm hắn. Tiếu Tiếu Tề dùng tay áo lau đi mồ hôi lạnh trên mặt. Hình như, hắn từ khi quay về đến giờ đã đắc tội bọn họ mấy lần… Quên đi, quần chúng phẫn nộ rất không ổn, chỉ có thể chịu thiệt một chút. “…Được… rồi…” Vì đề phòng tiểu nhị dưới tay mình, vì trả thù mình mà cố ý phá hỏng việc kinh doanh của Trân Vị Trai, Tiếu Tiếu Tề đành phải nhịn xuống đau lòng, giọng run run đáp ứng. “Tốt!” Liễu Tiếu lập tức mặt mày hớn hở, thấy Tiếu Tiếu Tề đau lòng ngay cả nói cũng không nói nên lời, vô cùng tốt bụng chủ động giúp hắn đi đàm phán với người ta. “Vị công tử này, ngươi không nên sợ đắt. Ngẫm lại mà xem, chỉ cần bỏ ra một vạn lượng, chúng ta sẽ giúp giải mê dược trên người đệ đệ ngươi, lại khiến Liễu thần y của chúng ta ra tay, trị thương cho đệ đệ ngươi, thực có lời. Ngươi đừng thấy vị Liễu thần y này của chúng ta còn trẻ tuổi, nhưng y thuật của hắn lại rất cao, cam đoan sẽ trả lại cho ngươi một đệ đệ hoạt bát vui vẻ.” Liễu Tiếu vỗ vỗ vai Liễu Hiếu, dáng vẻ vô cùng tin tưởng. Tiểu Liễu Tử, ngươi thực sự là quá tin tưởng ta rồi! Liễu Hiếu cảm động muốn khóc. Tên tiểu quỷ này chịu nội thương cũng không nhẹ, nếu muốn khiến hắn hoạt bát vui vẻ ngay lập tức, cần tìm không phải thần y mà là thần tiên a. Ca ca của hài tử kia nhìn Liễu Tiếu, có hơi xấu hổ nói: “Một vạn lượng không đắt, chỉ là… ta đã quên mang theo tiền…” Tiếu Tiếu Tề dại ra, chẳng lẽ tài vận ngày hôm nay của hắn sẽ dừng lại ở đây!?