Nam soa nữ thác
Chương 90
Thấy quần áo của chủ tử nhà mình cùng đồng bạn đều bị lột, vị thiếu nữ bị Liễu Tiếu “đánh cướp” toàn bộ trang sức trên người vừa nghĩ đến việc quần áo trên người mình giá trị không thấp, trên giầy còn khảm mấy viên trân châu, lập tức sợ hãi lên. Cắn môi, nước mắt xoay tròn trong hốc mắt.
Thấy nàng sợ hãi như vậy, Liễu Tiếu tốt bụng an ủi nàng: “Vị tỷ tỷ này, không cần sợ, ngươi là nữ hài tử, quần áo cùng giầy ta đều để lại cho ngươi.”
Thiếu nữ kia lúc này mới hơi yên lòng.
“Tiền bối, đã xong, thả bọn họ đi đi.” Liễu Tiếu khá vừa lòng với thành quả cướp đoạt được.
Tiếu Tiếu Tề lập tức vươn tay giải huyệt cho ba chủ tớ này.
Vừa đạt được tự do, thiếu niên kia sắc mặt xanh mét buồn bực cực kì nắm thật chặt áo trong của mình, thiếu nữ kia nhanh chóng trốn ra sau hắn. Hai người đã không hẹn mà cùng ở trong lòng hạ quyết tâm – sau này đi ra ngoài đánh chết cũng không mặc bộ quần áo hay mang đôi giầy nào đáng giá.
Ngược lại nam tử áo trắng kia, buồn cười nhìn cái lỗ to trên giày mình, giật giật ngón chân, dáng vẻ như là cảm thấy rất thú vị.
Hắn cười lên, chắp tay với Liễu Tiếu cùng Tiếu Tiếu Tề, nói: “Xem ra kiến thức trước kia của Sở mỗ vẫn là không đủ, cư nhiên không biết trên giang hồ có người thú vị như các ngươi.”
Sau đó nói với Liễu Tiếu: “Vị tiền bối này ta không dám hi vọng, nhưng ngươi thực sự không muốn gia nhập với chúng ta sao? Ta có rất nhiều tiền. Gia nhập với chúng ta, đảm bảo ngươi sẽ không hối hận.”
“Chuyện đó không thể nào, ngươi đừng si tâm vọng tưởng.” Không đợi Liễu Tiếu trả lời, Liễu Hiếu đã vội vàng nhảy ra giành đáp.
“Ta cũng không có hỏi ngươi!” Điệu bộ không đặt Liễu Hiếu vào trong mắt.
“Nói cho ngươi biết, Tiểu Liễu Tử là người của ta, ta nói không được là không được.” Liễu Hiếu tự tin mười phần, khế ước bán mình của Liễu Tiếu còn nằm trong tay hắn đây.
“Tiểu Liễu Tử, ngươi nói xem có đúng không?” Liễu Hiếu quay đầu, mỉm cười với Liễu Tiếu, khóe mắt giương lên, sóng mắt chuyển động.
Liễu Tiếu lập tức bị mê đến thất điên bát đảo, liều mạng gật đầu.
Người của Liễu Hiếu!?
Oa! Hóa ra quan hệ của hai người kia là như vậy!
Đám người Trân Vị Trai ở trong lòng sợ hãi than.
“Ngươi thực sự không muốn gia nhập với chúng ta sao?” Hiển nhiên là không để câu trả lời của Liễu Hiếu vào mắt, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi lại một lần.
“Không muốn!” Liễu Tiếu rất rõ ràng đáp lại hắn. Tuy rằng người này trông như là có rất nhiều tiền, còn nói gia nhập với hắn sẽ có rất nhiều chỗ tốt, làm nàng có chút rung rinh, nhưng nàng vẫn tuyệt đối không có khả năng đồng ý.
Nếu như bị Ninh Tiểu Mộng biết mình cư nhiên dám đầu nhập vào môn hạ của người khác, còn không rút gân lột da ngũ mã phanh thây nàng sao, cộng thêm tiên thi một trăm lần nữa. (*tiên thi: dùng roi quật vào thi thể)
Nàng rất thích tiền, nhưng mà cái mạng nhỏ của mình cũng phải lưu trữ.
“Vậy thì thật đáng tiếc. Có vị tiền bối này ở đây, ta cũng không bắt ngươi đi được. Không còn cách nào khác, lần này cho qua, chờ sau này tìm cơ hội khác vậy.” Người nọ bỏ lại một câu như vậy, nghe qua cực kì giống như là đang uy hiếp.
Nghe thấy hắn nói vậy, Liễu Hiếu lập tức căng thẳng, hỏi: “Không biết các hạ đến từ môn phái nào?” Tìm hiểu trước đánh trận sau, biết người kia là loại người nào về sau cũng dễ mang Liễu Tiếu trốn xa một chút.
“Tính đến bây giờ, ta vẫn chưa nghĩ ra nên đặt tên cho môn phái của ta là gì.” Người nọ khá là nhức đầu nhíu mày, “Đặt tên thực sự không phải là sở trường của ta.”
“Môn phái của ngươi không có tên gọi?” Liễu Tiếu kinh ngạc.
“Đúng vậy, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra được cái tên nào dễ nghe.” Người nọ xõa tay.
“Vậy không biết môn phái vô danh của các hạ có bao nhiêu người?” Liễu Hiếu truy vấn, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, mới có thể bảo vệ Liễu Tiếu rời xa ma chưởng của người này tốt hơn.
“Ba người chúng ta a.” Người nọ dường như suy nghĩ điều gì, dáng vẻ không quá tập trung.
Trong khi Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu kinh ngạc há to miệng, biểu đạt tình cảm kính ngưỡng đối với môn phái có thể được coi là nhỏ nhất giang hồ thì, hắn đột nhiên đập hai tay vào nhau một cái, vẻ mặt vui mừng ngẩng đầu lên.
“Không tồi, không tồi, về sau môn phái của ta tên là Vô Danh môn đi.” Hắn chắp tay với Liễu Hiếu, “Đa tạ gợi ý, về sau nếu lại gặp chuyện phải đặt tên, ta sẽ nhớ đến tìm ngươi.”
Vô Danh môn!? Nhìn vẻ kiêu ngạo rêu rao chỉ sợ thiên hạ không loạn kia, môn phái của ngươi cư nhiên đặt một cái tên như vậy? Xem ra ngươi thật đúng là không biết đặt tên. Liễu Hiếu một mặt oán thầm trong lòng, một mặt chắp tay với hắn, hỏi: “Vậy không biết môn chủ Vô Danh môn ngươi xưng hô như thế nào?”
“Tại hạ họ Sở, Sở Tử Ngọc.” Người nọ mỉm cười đáp lại Liễu Hiếu, lại chắp tay chào ba người, “Các vị, vậy tại hạ xin cáo từ đi trước, sau này còn gặp lại.”
Nói xong, hắn tung người một cái, liền nhảy ra khỏi Trân Vị Trai.
Đôi thiếu niên nam nữ kia cũng đuổi theo sau, chỉ mấy lần tung người, ba người đã không thấy bóng dáng.
Ba người kia đi rồi, Liễu Hiếu quét mắt nhìn một vòng Trân Vị Trai, phát hiện lúc này người có thể cử động và nói chuyện hình như cũng chỉ còn lại ca ca của tiểu quỷ kia.
Hắn lúc này sắc mặt tái nhợt, khoanh hai chân ngồi dưới đất. Hai mắt nhắm nghiền, như là đang vận công. Tuy rằng khóe miệng còn vương vết máu, nhưng tổng thể trông đã khá hơn nhiều, màu môi cũng đã từ màu đen chuyển về màu đỏ sẫm.
Liễu Hiếu hỏi Tiểu Tiếu Tề: “Kế tiếp tính sổ với ai? Ca ca của tiểu quỷ này?”
“Không vội.” Tiếu Tiếu Tề lắc đầu.
Không vội!? Liễu Hiếu cơ hồ muốn nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề, Tiếu Tiếu Tề mà lại nói không vội tính sổ? Điều này có khả năng sao? Người này vẫn còn là Tiếu Tiếu Tề sao?
Đúng rồi, sẽ không phải là vừa rồi tên Sở Tử Ngọc kia động tay động chân trên người hắn, hạ thuốc gì đó, khiến Tiếu Tiếu Tề lạc tâm trí chứ.
Vừa nghĩ đến đây, Liễu Hiếu vội vàng vươn tay, muốn đi bắt mạch Tiếu Tiếu Tề, xem hắn còn có cứu được hay không.
Tiếu Tiếu Tề biết suy nghĩ của hắn, tức giận tránh đi, khinh bỉ liếc trắng mắt Liễu Hiếu một cái: “Ngươi cho rằng ta là ngươi sao, muốn ám toán ta nào có dễ dàng như vậy.”
Quay đầu nói ra bên ngoài cửa sổ: “Vị bằng hữu bên ngoài, ngươi đã đứng đó rất lâu, xuất hiện đi…”
Tiếu Tiếu Tề vừa dứt lời, một bóng đen đã xuất hiện trong Trân Vị Trai.
Lại là một người áo đen che mặt.
Trang phục giống nhau như đúc, Liễu Hiếu không cần đoán cũng biết tất nhiên là không thoát khỏi liên quan với bảy tên che mặt nằm trên đất kia.
Người này vừa vào Trân Vị Trai liền cẩn thận chọn một chỗ cách Tiếu Tiếu Tề cùng Liễu Hiếu xa nhất để đứng, hai mắt vô cùng đề phòng nhìn Tiếu Tiếu Tề cùng Liễu Tiếu. Vừa nhìn, hai tay vừa không tự chủ được nắm thật chặt đai lưng của mình.
Tiếu Tiếu Tề và Liễu Tiếu cùng nhìn về phía người che mặt này.
Người này vừa thấy Tiếu Tiếu Tề và Liễu Tiếu đều chuyển mắt nhìn sang người mình, thân thể không nhịn được run lên một cái.
Hắn dùng ngón tay chỉ vào bảy người áo đen che mặt nằm trên đất. “Bảy người này, ta muốn mang đi, mời tiến bối ra giá.”
Nhìn thấy người áo đen che mặt này tự nhảy vào hố lửa như vậy, Tiếu Tiếu Tề mừng đến híp mắt, lập tức sử xuất công phu sư tử ngoạm*: “Một vạn lượng một người, chắc giá.” (*công phu sư tử ngoạm: ý bảo chặt chém tiền bạc quá nhiều tiền tức “ngoạm” quá nhiều)
“Được!” Người nọ ngược lại cực kì dứt khoát, lập tức đưa tay vào ngực, lấy ra bảy tấm ngân phiếu. Ngón tay bắn ra, bảy tấm ngân phiếu liền bay ra.
Tiếu Tiếu Tề duỗi hai ngón tay, kẹp lấy ngân phiếu.
Một tấm mệnh giá một vạn lượng, tổng cộng bảy tấm.
Tiếu Tiếu Tề lập tức mừng rỡ đến miệng không khép lại được, cực nhanh nhét vào trong ngực mình.
Hắn sai lầm rồi, thực sự sai lầm rồi, những người này làm sao lại là vương bát đản phá hủy Trân Vị Trai chứ, căn bản chính là tống tài đồng tử* mà trên trời đưa xuống a. (*tống tài = đưa tiền, đồng tử = em bé, cái này liên quan đến văn hóa TQ)
Hắn vui rạo rực nhìn về phía đám người nằm ngổn ngang trên đất.
Những tên này đều không phải là người, hết thảy đều là những thỏi vàng hình người ánh vàng rực rỡ.
Thấy Tiếu Tiếu Tề thu ngân phiếu, người che mặt toàn thân mặc đồ đen liền nói: “Một mình ta không mang đi được bảy người này, còn nhờ tiền bối hỗ trợ giải hộ mê dược trên người bọn họ.”
“Được!” Tiếu Tiếu Tề sảng khoái gật đầu, “Cho ta thêm một vạn lượng, ta liền giúp bọn hắn giải mê dược trên người.”
Người nọ cũng không nói gì, chỉ đưa tay vào ngực, lại lấy ra một tấm nhân phiếu, ngón tay bắn ra.
Tiếu Tiếu Tề nhận lấy ngân phiếu, nhìn một chút, cười hì hì thu vào trong ngực.
Hắn đi về phía trước cúi người xuống, vươn tay trước giải huyệt cho người che mặt bị Liếu Tiếu điểm trúng huyệt đạo lại bị Liếu Hiếu ghim thêm ngân châm kia.
Giải xong huyệt, liền xách hắn lên, ném hắn cho người che mặt toàn thân mặc đồ đen kia.
“Ta giải mê dược bằng phương pháp độc môn, không thể cho người ngoài biết. Ngươi trước mang theo người này lui ra bên ngoài đi, chờ ra giải xong mê dược cho sáu người còn lại kia, tất sẽ cho bọn họ đi ra, ngươi ở bên ngoài chờ là được.” Tiếu Tiếu Tề cuốn tay áo lên, bày ra bộ dáng như thể điều hắn nói là sự thật.
Người nọ lập tức không chờ đợi được mang theo người mà Tiếu Tiếu Tề ném cho hắn, tung người ra sau một cái, nhanh chóng biến mất khỏi Trân Vị Trai.
“Tiếu Keo Kiệt, ngươi thật sự muốn giải mê dược cho bọn họ sao?” Liễu Hiếu hỏi.
Tiếu Tiếu Tề xoa xoa một xấp dày ngân phiếu trong ngực, vui muốn chết
“Vẫn là không nên thì hơn. Nếu ngươi dùng nội lực giải mê dược giúp bọn họ, tất sẽ bị tổn hao lực lượng, nếu người che mặt kia nhân cơ hội đột nhiên tập kích, như vậy chúng ta không phải là hoàn toàn xong rồi sao.”
“Ta khi nào thì nói rằng ta muốn dùng nội lực giải mê dược giúp bọn hắn?” Tiếu Tiếu Tề híp mắt, thần bí mỉm cười.
“Còn có biện pháp khác?” Liễu Hiếu vội vàng truy hỏi.
“Đó là đương nhiên.” Tiếu Tiếu Tề vẫy tay với Liễu Hiếu, khiến hắn đưa tai lại đây, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần làm người trúng mê dược này gặp phải kích thích mạnh mẽ, không thể chịu đựng nổi, hắn sẽ cử động được. Bất quá biện pháp này chỉ có thể làm người ta có thể cử động và nói chuyện, nội lực lại vẫn bị phong kín.”
Liễu Hiếu gật đầu, thì ra là thế.
“Như vậy cái gì là kích thích mạnh mẽ, không thể chịu đựng nổi?” Liễu Hiếu cũng nhẹ giọng thỉnh giáo Tiếu Tiếu Tề.
“Liễu Hiếu, ngươi hẳn là phải biết, trên người có một số huyệt đạo, nếu dùng kim châm vào, sẽ rất đau rất đau rất đau chứ.” Tiếu Tiếu Tề cười đến vẻ mặt xấu xa.
“Nhưng mà những người này thoạt nhìn không giống người thường, nói không chừng thực biết chịu đau, như vậy không phải là không có hiệu quả gì sao.” Liễu Hiếu nhìn sáu người áo đen che mặt trên đất, chì là rất đau rất đau rất đau, bọn họ hẳn là chịu đựng được.
“Ta cũng biết là bọn họ có thể chịu được, chẳng qua trước khiến bọn họ đau khổ chút thôi.” Tiếu Tiếu Tề cười âm hiểm, “Ai kêu bọn họ đến địa bàn của ta quấy rối chứ, trước dạy dỗ một chút.”
“Sau đó thì sao?” Liễu Hiếu bắt đầu hứng thú nồng đậm.
“Trong phòng bếp không phải là có một bình tương ớt đặc chế của Hàn đại trù sao.” Nụ cười của Tiếu Tiếu Tề càng xấu xa hơn.
“Chính là cái bình thật cay thật cay, dính vào một chút xíu miệng đã như muốn phun lửa, phải uống nửa vại nước mới có thể trở lại bình thường sao?” Liễu Hiếu hơi hiểu ra.
“Chính là cái bình kia.” Tiếu Tiếu Tề gật đầu, “Chờ sau khi đâm hết bọn họ một lượt, lại vạch miệng bọn họ ra, mỗi người một muỗng lớn tương ớt đặc chế của Hàn đại trù…”
“Hắc… hắc… hắc…” Liễu Hiếu gật đầu, hai người nhìn nhau cười. Cười đến cực kì âm hiểm, cực kì xấu xa.
Liễu Hiếu mang vẻ mặt cười xấu xa, cầm trong tay một cây ngân châm, dùng giọng điệu thực thành khẩn nói: “Các vị đại ca, bây giờ ta sẽ giúp mọi người giải dược tính trên người.”
Nói xong, Liễu Hiếu liền tay nâng châm ghim, nhanh chóng châm liên tiếp mấy cái lên một người trong số đó.
Người này chỉ cảm thấy trên người dâng lên từng cơn đau thấu xương, nhưng vẫn nằm trong sức chịu đựng của hắn.
Động tác của Liễu Hiếu vô cùng nhanh, chỉ trong chốc lát đã ghim hết toàn thân người này một lần.
Người này mặc dù có thể chịu đựng được, nhưng cũng đau đến chảy mồ hôi lạnh.
Đám người Trân Vị Trai nhìn đến tim đập chân run, cũng đổ mồ hôi lạnh theo.
Trước đó nhìn Liễu Hiếu cùng Tiếu Tiếu Tề ở chỗ kia lén lút châu đầu ghé tai, trong lòng bọn họ đã có dự cảm chẳng lành.
Nhưng mà không ngờ, cư nhiên lại đáng sợ đến trình độ này. Phải biết rằng những huyệt mà Liễu Hiếu châm vào, nhất định sẽ làm người ta cảm thấy đau đớn vô cùng.
Trời ạ, giải pháp này thật đáng sợ! Tuyệt đối sẽ đau chết người.
Khoan đã, hình như sáu người kia và bọn họ đều trúng cùng một loại mê dược, cho nên, biện pháp giải đi dược tính trên người bọn họ hẳn là cũng giống với sáu người kia a!!!
Trời ạ, bọn họ có thể không tiếp nhận giải pháp khủng bố như vậy không a!!!
Liễu Hiếu hạ thủ như bay, chỉ trong thời gian một chén trà đã ngược đãi hết sáu đại hán kia một cách cực kì tán ác một lượt.
Không cần phải nói, đám người Trân Vị Trai tất nhiên là nhìn mà tim đập đập chân run run. Ngay cả Liễu Tiếu cũng gần như không nhịn được nhỏ mấy giọt nước mắt thương hại cho mấy người che mặt đáng thương kia.
Sau khi châm xong sáu người này, Liễu Hiếu lau đi mồ hôi trên trán, lại lần nữa thực thành khẩn mở miệng: “Các vị đại ca, có lẽ là tại hạ học nghệ còn chưa tinh, cư nhiên lại không thể giải được dược tính trên người mọi người.”
Mấy người che mặt nhận hết mọi ngược đãi suýt thì hộc máu đương trường.
Mà đám người Trân Vị Trai lập tức cảm thấy vô cùng may mắn.
“Hiện tại không còn cách nào khác, xem ra ta không thể giấu diếm nữa, đành phải lấy ra kỳ dược gia truyền có thể giải trăm độc, thậm chí còn có thể giúp người ta cải tử hoàn sinh của nhà ta thôi.” Liễu Hiếu vừa duỗi tay ra, Tiếu Tiếu Tề lập tức cực kì phối hợp dâng lên một cái bình sứ được đậy kín.
Liễu Hiếu đưa tay nhận lấy, mở ra.
Liễu Hiếu lại duỗi tay, Tiếu Tiếu Tề lại dâng lên một cái muỗng sứ.
Liễu Hiếu cho muỗng vào trong bình, múc ra một muỗng tràn đầy thứ gì đó màu đỏ, Tiếu Tiếu Tề đưa tay kéo khăn che mặt của một người che mặt lên trên một chút, lộ ra miệng, lại vạch ra.
Liễu Hiếu mỉm cười, cho thứ gì đó trong muỗng vào miệng hắn.
Lúc này đây, hiệu quả dựng sào thấy bóng.
“A!!!!!” Một tiếng hét thảm thiết, người này nhảy dựng lên, một bên nước mắt giàn giụa, một bên liều mạng phun thứ gì đó trong miệng ra ngoài.
“Nước, nước, nước, chỗ nào có nước…” Người này tựa như bị lửa đốt vào mông, chạy tới chạy lui trong Trân Vị Trai.
“Ra cửa đi về hướng Tây, cách một dặm có con sông…” Tiếu Tiếu Tề còn chưa dứt lời, người này đã như nổi điên lao ra ngoài.
“Oa! Người này cần gì phải học khinh công gì đó chứ, hắn chạy căn bản là còn nhanh hơn cả khi dùng khinh công nữa là.” Liễu Hiếu nhìn theo bóng người nọ đi xa, không nhịn được cảm thán.
Cảm thán xong, Liễu Hiếu tay cầm muỗng, mỉm cười tiếp tục đi về phía trước.
Dưới ánh mắt hoảng sợ vạn phần của người nọ, Tiếu Tiếu Tề mỉm cười vươn ma chưởng về phía hắn.
Ngay sau đó, Liễu Hiếu mỉm cười vươn thìa về phía hắn.
…
“Oa!!!!!! Cứu mạng a! Cứu mạng a! Nước… nước…” Người này hai tay bóp lấy cổ họng mình thét chói tai nhảy dựng lên, chạy như bay ra khỏi Trân Vị Trai, như một cơn gió chạt về hướng mà người trước chạy mất hút.
“Người này chạy cũng không chậm a!” Liễu Hiếu mặt mang cười, lại tiếp tục đi về phía trước, “Không biết người này có thể chạy nhanh đến cỡ nào…”
…
Vì vậy, trong khoảng thời gian rất ngắn sau đó, từ trong Trân Vị Trai không ngừng truyền ra các loại âm thanh kêu la thảm thiết tê tâm liệt phế thét chói tai gào khóc đau đớn, không ngừng có người lè lưỡi, bóp cổ họng, mắt đỏ chót, dùng tốc độ làm người ta kinh ngạc chạy như điên về cùng một hướng.
Mọi người Trân Vị Trai đã sớm sợ đến nhắm hai mắt lại.
Tiếc là ánh mắt nhắm lại được, nhưng lỗ tai lại không được.
Các kiểu âm thanh đáng sợ không sót một tia chui thẳng vào lỗ tai bọn họ.
Từ trong lỗ tai chui thẳng vào trong lòng, làm bọn họ sợ đến mức tóc gáy dựng thẳng.
Trời ơi! Đất ơi! Bọn họ không muốn giải mê dược gì đó đâu, cứ mặc cho bọn họ nằm không thể cử động như vậy đi.
Mặc dù hiện tại bọn họ không thể nhúc nhích không thể nói năng, nhưng ít ra còn có một cái mạng nhỏ.
Nếu mê dược được Liễu Hiếu dùng biện pháp này giải đi, bọn họ sẽ có thể nhảy nhót có thể đi lại có thể nói chuyện, nhưng chỉ sợ cái mạng nhỏ này cũng chỉ còn lại không quá một nửa.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
29 chương
22 chương
45 chương
10 chương
10 chương