“Cái gì, ngươi đã ăn rồi? Vậy phải làm sao bây giờ đây.” Mặt Phong Tự Phi trắng bệch. “Thảm, thảm.” Phong Tự Thanh theo sát tiến vào, lớn tiếng thở dài. “Làm sao vậy?” Liễu Tiếu bị hai đại thúc đột nhiên xông tới dọa cho có chút sợ hãi, chẳng lẽ viên thịt vừa rồi có độc? Nàng có phải đã nuốt độc dược vào bụng rồi hay không, có phải nàng sắp chết rồi hay không. Liễu Tiếu còn đang ở một bên đoán mò, đột nhiên nghe được Phong Tự Tại nói: “Hai vạn lượng, viên thuốc ngươi vừa ăn có giá hai vạn lượng bạc.” “Cái gì?” Liễu Tiếu nghe được hai vạn lượng, cả người như bị sét đánh trúng. Nàng cứng ngắc quay đầu: “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói viên thịt viên nhỏ xíu mà ta ăn vào kia trị giá hai vạn lượng? Ngươi chắc hắn là đang nói đùa với ta.” Hai vạn lượng, nàng chỉ sợ cả đời cũng kiếm không được, bây giờ cư nhiên bị nàng một ngụm nuốt vào trong bụng, nàng tình nguyện thứ mình nuốt vào là độc dược. “Nói đùa cái gì, ai nói đùa với ngươi. Thứ ngươi đã ăn là tuyết ngọc đan, dùng tuyết liên trên đỉnh Tuyết Sơn hai mươi năm mới nở một lần chế thành, tuyết liên một lần nở hai đóa, một đóa tuyết liên chỉ có thể chế thành hai viên tuyết ngọc đan. Ngươi nói có đáng giá hai vạn lượng hay không.” Phong Tự Phi hữu khí vô lực trả lời nàng. “A, vậy làm sao bây giờ?” Mặt Liễu Tiếu cũng trắng bệch. “Các ngươi sẽ không bắt ta đền chứ? Giết ta cũng không lấy được hai vạn lượng nha.” Cho dù có hai vạn lượng nàng cũng không đền, bạc chính là mạng của Liễu Tiếu nàng đây. Phong Tự Thanh vô lực lườm nàng một cái: “Chính vì biết ngươi không đền nổi chúng ta mới sầu nha.” Lúc này Phong Tự Tại dẫn theo Liễu Hiếu lại đây. Liễu Hiếu đứng trong phòng, gật gật đầu, thế này mới đúng chứ, tuy rằng vẫn kém hơn trong nhà một chút, nhưng miễn cưỡng cũng có thể thông qua. Hắn tự nhiên nằm dài trên giường, vẫy vẫy tay: “Tốt lắm, ta muốn ngủ, các ngươi mau đi ra, đừng làm ồn đến ta.” “Này, Liễu công tử, chúng ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Phong Tự Thanh cười gượng đi đến mép giường. “Chuyện gì?” Liễu Hiếu miễn cưỡng mở mắt ra. “Có phải ngươi chi hai lượng bạc đặt tuyết ngọc đan của chúng ta không.” “Đúng, cha nói với ta rồi.” Liễu Hiếu lười biếng vươn một bàn tay: “Đưa ta đi.” “Cái kia, chúng ta vừa không cẩn thận đưa đan dược cho sai người. Bây giờ đan dược đã bị ăn mất rồi.” Tim Phong Tự Thanh đang đổ máu, hai vạn lượng, làm sao bây giờ nha. Liễu Hiếu lại lười biếng thu tay về: “Vậy ngày mai lại lấy đến cho ta một viên nữa là được rồi.” “Nhưng mà, chúng ta chỉ còn có một viên kia thôi.” “Không việc gì.” Liễu Hiếu không sao cả, cha cùng ca ca nói đan gì đó là linh dược có thể đả thông kỳ kinh bát mạch, bất quá dù sao hắn cũng không định luyện công, thứ đó đối với hắn mà nói không có tác dụng gì. “Các ngươi hoàn lại tiền cho ta là được rồi.” “Không được!” Phong gia tam huynh đệ ở trong phòng đồng thanh hô to. Hai vạn lượng đó, bắt bọn họ hoàn lại hai vạn lượng đã tới tay còn không bằng giết quách bọn họ đi. “Thật ồn ào.” Liễu Hiếu mất hứng, bọn họ rốt cuộc có định cho hắn ngủ hay không. Hắn từ trên giường ngồi dậy, nhìn thấy Liễu Tiếu đứng một bên. Tên tiểu nhị vô lễ nói hắn một chút cũng không giống nam nhân kia như thế nào cũng ở trong này, còn mặt mũi trắng bệch. Hắn nghĩ nghĩ, hơi hiểu được. “Là ngươi, là ngươi ăn viên thuốc ta mua đúng không?” “Chuyện này không liên quan đến ta, là bọn họ cứng rắn đưa cho ta, ta không hề biết gì cả.” Liễu Tiếu vội vàng biện bạch cho bản thân. “Có nghĩa là ngươi ăn.” “Ta đã nói chuyện không liên quan đến ta.” Liễu Hiếu không quan tâm đến nàng, trong chớp mắt nảy ra chủ ý, quay đầu nói với Phong Tự Thanh đứng bên cạnh: “Các ngươi không lấy ra được một viên thuốc nữa, lại không muốn hoàn tiền phải không?” Phong Tự Thanh gật đầu. “Tốt lắm, ta có thể không cần thuốc, cũng có thể không cần hoàn tiền.” “Thật không?” Cư nhiên có loại chuyện tốt này, Phong Tự Thanh vui vẻ đến giọng nói cũng phát run. “Đương nhiên là thật, bất quá ta có một điều kiện.” Liễu Hiếu chậm rãi nói. “Điều kiện gì?” Phong Tự Tại và Phong Tự Phi cũng vội vàng tụ lại đây. “Rất đơn giản.” Liễu Hiếu dùng tay chỉ Liễu Tiếu: “Khiến hắn làm gã sai vặt bên người ta trong học viện.” “Được!” Không ngờ chỉ là một điều kiện đơn giản như vậy, Phong Tự Thanh vui vẻ không kiềm được, vội vàng một ngụm đáp ứng. “Không được. Ngươi làm sao có thể tùy tiện đáp ứng thay ta chứ.” Liễu Tiếu không chịu. “Chẳng lẽ ngươi không đáp ứng?” Liễu Hiếu hỏi. “Đương nhiên không đáp ứng.” “Tốt lắm, vậy ngươi đền cho ta hai vạn lượng bạc đi.” Liễu Hiếu lại quay về nằm trên giường. “Đừng, đừng. Van cầu ngươi, van cầu ngươi, hãy để ta làm gã sai vặt của ngươi đi.” Liễu Tiếu kêu thảm lao đến mép giường bắt lấy tay Liễu Hiếu. Tốt lắm, Liễu Hiếu thực vừa lòng nở một nụ cười tuyệt mỹ, mê Liễu Tiếu thần hồn điên đảo. “Bây giờ ta muốn ngủ một lúc, ngươi trước hết sắp xếp lại hành lí cho ta đi.”