Nam soa nữ thác
Chương 8
“Các ngươi định cho ta ở chỗ này?” Liễu Hiếu chỉ vào căn phòng trước mặt hỏi.
“Có gì không đúng sao?” Đại thẩm dẫn hắn vào chỉ lo nhìn lén hắn, đột nhiên bị hắn hỏi có hơi khó hiểu, phòng thực sạch sẽ nha, mới nãy nàng vừa quét tước qua.
“Đời này ta còn chưa bao giờ ở trong một nơi kém như vậy.” Liễu Hiếu ghét bỏ nhăn mặt cau mày. “Ta không ở đây đâu.”
“A?” Lần đầu tiên gặp phải chuyện này, đại thẩm có chút không biết phải làm sao.
Đúng lúc này đột nhiên có người đi vào, đánh giá Liễu Hiếu từ trên xuống dưới, sau đó vẻ mặt thất vọng, quay đầu nói vọng ra ngoài cửa: “Đại ca, nhị ca nhìn nhầm rồi, Liễu Tiếu này căn bản không phải kỳ tài võ học gì cả, tư chất thật sự rất bình thường.”
“Cái gì?” Từ ngoài cửa truyền vào một tiếng hét kinh hãi, có người tiến vào nắm lấy mạch môn của Liếu Hiếu, lại buông ra ngay. (*mạch môn: mạch quan trọng của con người, nghe đồn đứt mạch môn là sẽ chết, nên trong kiếm hiệp cứ hay khống chế mạch môn của nhau)
“Đúng vậy, tư chất thật bình thường, căn bản không có khiếu học võ.” Phong gia lão đại giống như thấy nguyên bảo (thỏi vàng) đến tay lại mọc cánh bay đi, đau lòng đến sắp khóc ra. “Lão nhị thật sự là không biết phân biệt, không riêng gì đem tảng đá làm mỹ ngọc, còn ngay cả nam nữ cũng không phân biệt được, đây rõ ràng là một nam nhân, còn nói với chúng ta Liễu Tiếu là nữ.”
“Cái gì, làm sao có thể. Liễu Tiếu tuyệt đối là kỳ tài võ học, hơn nữa nàng chỉ là trông giống nam…” Phong gia lão nhị từ xa nghe được lời tiểu đệ cùng đại ca nói, không phục vọt vào.
“Cái gì nha, các ngươi nhầm rồi, người này không phải Liễu Tiếu.” Nhìn Liễu Hiếu đứng trước mặt, Phong Tự Tại lắc đầu.
“Ngươi dựa vào cái gì nói ta không phải Liễu Hiếu?” Liễu Hiếu thực sự sắp tức chết rồi, trời còn chưa sáng đã bị Vương tổng quản giục rời giường chạy đi, đến đây mới biết hắn bị để lại nơi này một mình, lại phát hiện từ giờ không có người hầu hạ hắn, tiếp theo lại cho hắn ở một nơi kém như vậy, còn đứng ngay trước mặt hắn nói tư chất hắn bình thường, căn bản không có khiếu học võ, tuy hắn vốn ghét luyện võ, nhưng lại không muốn bị người ta nói tư chất bình thường. Bây giờ lại càng quá đáng, dứt khoát nói hắn không phải chính hắn, thật sự là không thể nhịn được nữa.
Liễu Hiếu lấy từ trong lòng ra một khối ngọc màu xanh lục hình lá liễu: “Nhìn cho rõ ràng, đây là cái gì.”
Phong Tự Tại tiếp nhận lục ngọc từ tay hắn: “Đây không phải ngọc liễu diệp của Lục Liễu sơn trang sao.”
“Đúng. Tính ngươi biết hàng.” Liễu Hiếu lại vươn tay cầm về nhét vào lòng. “Bây giờ ngươi còn dám nói ta không phải Liễu Hiếu của Lục Liễu sơn trang nữa không?”
“Nga, đúng, đúng rồi, hắn không phải Liễu Tiếu, hắn là Liễu Hiếu.” Phong Tự Thanh hiểu ra.
“Cái gì?” Hắn hiểu được, những người khác vẫn không hiểu ra sao.
Phong Tự Thanh kéo hai đệ đệ sang một bên: “Hắn là nhị công tử của Lục Liễu sơn trang, Liễu Hiếu. ‘Hiếu’ trong hiếu thuận. Không phải ‘Liễu Tiếu’ mà nhị đệ nói.” Phong Tự Thanh thở phào, đây không phải Liễu Tiếu, vậy bạc của tương lai mười lăm năm sau liền được bảo toàn.
“Nga.” Lần này Phong Tự Tại và Phong Tự Phi đều hiểu ra.
Phong Tự Thanh lật danh sách: “Xem trên danh sách ghi chạng vạng hôm qua Liễu Hiếu của Lục Liễu sơn trang đã đến, xem ra là người gác cổng nhầm, nhìn nam thành nữ, lại nhìn nữ thành nam, hơn nữa tên nghe giống nhau, liền đổi chỗ của hai người.”
“Ai nha, nguy rồi.” Phong Tự Phi đột nhiên vỗ đùi nhảy dựng lên: “Buổi sáng ta cho người đưa ‘Tuyết ngọc đan’ đến chỗ ‘Liễu Hiếu’ mất rồi.” Vừa nói vừa vọt ra cửa phòng, trong nháy mắt đã không thấy bóng người.
Phong Tự Thanh sửng sốt, lập tức cũng không thấy bóng người. hết chương 8
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
11 chương
104 chương
88 chương
61 chương
5 chương
83 chương