Nam soa nữ thác
Chương 10
Liễu Tiếu ngồi cạnh giường, mê mẩn nhìn tiểu mỹ nhân đang ngủ say sưa trên giường.
Thật là xinh đẹp, lông mi vừa dài vừa cong, làm da vừa trắng vừa mịn, trên nền tuyết trắng còn hơi mang màu phấn hồng, mái tóc đen nhánh xõa trên giường, tôn lên bờ môi nhỏ nhắn đỏ thắm, cả người còn kiều diễm hơn hoa.
Không xong, nước miếng hình như sắp rớt ra mất. “Hưu” một tiếng, Liễu Tiếu vội vàng hút nước miếng sắp nhỏ ra trở về. Nhìn người trên giường đang ngủ thật say, thật sự là cơ hội tốt nha, Liễu Tiếu thầm cao hứng, vươn tay vụng trộm sờ tóc hắn. Oa! Thật mềm, thật trơn, cảm xúc còn tốt hơn tơ lụa. Nhìn Liễu Hiếu, không giống như sắp tỉnh, lại vươn tay ra ăn bớt mặt của hắn. Oa! Thật mềm, thật trơn, sờ vào thật thoải mái. Liễu Tiếu đang say mê trong cảm xúc, không phát hiện Liễu Hiếu đã mở mắt, bất thình lình gặp phải đôi mắt to đầy tức giận, nàng có tật giật mình sợ tới mức hét thảm một tiếng ngã xuống giường.
“Ngươi làm cái gì? Ai cho ngươi chạm vào ta, cút xa một chút cho ta.” Liễu Hiếu dùng sức xoa chỗ bị nàng ăn bớt qua, bẩn muốn chết! Hắn ghét nhất bị người khác tùy tiện chạm loạn vào hắn.
Liễu Tiếu từ dưới đất đứng lên, Nhị thiếu gia này thật đáng ghét, dáng vẻ khi ngủ vẫn đáng yêu hơn.
“Đúng rồi, ngươi tên gì?” Liễu Hiếu bất mãn đánh giá Liễu Tiếu từ trên xuống dưới. Ăn mặc rách rưới, người thì vừa đen vừa xấu, làm sao xứng hầu hạ hắn. Nếu không phải thật sự không còn biện pháp nào khác hắn sẽ không để một người như vậy làm gã sai vặt.
“Ta tên là Liễu Tiếu.” Ánh mắt đó của hắn là sao? Khinh thường ta? Vì hai vạn lượng, ta nhịn.
“Ngươi là cái gì chứ? Cư nhiên dám cùng tên với bổn thiếu gia!” Liễu Hiếu giận dữ.
“Tên do phụ mẫu đặt, không phải lỗi của ta.” Chẳng lẽ ngươi cũng tên là Liễu Tiếu? Không thể nào, ta thực sự không hay ho như vậy sao? Vì hai vạn lượng bạc, ta lại nhịn.
“Ngươi sửa tên lại cho ta.” Liễu Hiếu ra lệnh.
“Ngươi…” Liễu Tiếu cảm thấy mình sắp bị tức hộc máu, tên có thể tùy tiện nói sửa là sửa sao?
“Ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta đổi tên chứ?” Nàng trừng mắt nhìn Liễu Hiếu.
“Chỉ dựa vào ta là chủ nhân của ngươi.” Liễu Hiếu lạnh tanh đáp lại nàng.
“Ngươi khi nào thì biến thành chủ nhân ta? Ta chỉ vì hai vạn lượng nên mới không thể không làm gã sai vặt bên người của ngươi, đâu có ký bán mình khế cho ngươi. Cho nên ngươi căn bản không phải chủ nhân của ta, điểm này ngươi phải làm rõ ràng cho ta.” Trời ạ, trên đời này như thế nào lại có người xinh đẹp đến vậy nhưng lại đồng thời cũng khiến người ta chán ghét không kém như vậy chứ.
“Nha, ngươi không nói ta thiếu chút nữa đã quên.” Liễu Hiếu từ trên giường nhảy dựng lên, đi đến bên cạnh bàn, cầm giấy bút bắt đầu viết.
“Ngươi đang làm gì đó?” Liễu Tiếu đột nhiên có linh cảm không tốt, vừa rồi nàng có phải đã nói điều gì không nên nói hay không? Cẩn thận nghĩ lại vừa rồi bị tức hôn đầu chính mình đã nói gì…
“Oa, nha nha!” Liễu Tiếu nghĩ ra, hận không thể tìm một khối đậu đủ đâm đầu tự tử cho rồi. Trời ơi, nha, nàng sao có thể nói điều ngu xuẩn như vậy chứ.
Bên này Liễu Hiếu đã viết xong, cầm lấy lên, ném cho Liễu Tiếu: “Nhanh lên, ký tên đồng ý.”
Liễu Tiếu cầm lấy, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên mặt viết ba chữ đen thật to — “Bán mình khế”, đầu bắt đầu choáng váng. Tiếp tục nhìn xuống dưới, trên mặt viết “Bản nhân vô lực hoàn trả nợ nần hai vạn lượng, tự nguyện bán mình cho Lục Liễu sơn trang Liễu Hiếu làm nô để gán nợ. Bản nhân thề ngàn y trăm thuận đối với chủ nhân Liễu Hiếu, phục tùng mọi điều, nếu vi phạm lời thề, hoặc có ngôn hành nào làm chủ nhân bất mãn, bản nhân cam nguyện bồi thường bạc trắng bốn vạn lượng.”
“Ngươi… Ngươi…” Đến khi Liễu Tiếu xem xong, đã tức giận đến nói không ra lời.
“Nhanh chút đi, còn lằng nhằng cái gì?” Liễu Hiếu nhét một cây bút vào tay nàng. “Ký nhanh lên cho ta.”
“Không ký, đánh chết ta ta cũng không ký.” Liễu Tiếu rất có khí tiết hô to.
“Không ký?” Liễu Hiếu nhíu mày, người này thực phiền toái, hắn đã giảm xuống yêu cầu miễn cưỡng dùng hắn làm gã sai vặt bên người, hắn còn muốn thế nào?
“Không ký!” Loại hiệp ước bất bình đẳng này như thế nào có thể ký. Liễu Tiếu nàng cũng không phải đứa ngốc.
“Vậy đền bạc.” Nhìn bộ dáng nghèo rớt mồng tơi của tên điếm tiểu nhị này, nhất định không đền nổi, Liễu Hiếu cười thầm trong lòng.
“Đừng!” Liễu Tiếu kêu to.
“Vậy ký cho ta.”
“Không ký!” Khí thế của Liễu Tiếu yếu đi rõ ràng, giọng cũng nhỏ đi.
Hai người cứ người đi ta tới như vậy một hồi lâu.
Cuối cùng Liễu Hiếu rốt cuộc không kiên nhẫn: “Ngươi ký cho ta, hai vạn lượng bạc không cần ngươi đền. Sau này nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, hàng tháng ta lại cho ngươi mười lượng bạc.”
“Thật không?!” Hai mắt Liễu Tiếu tỏa sáng, Liễu Hiếu vừa đánh vào điểm yếu yêu tiền của nàng. “Vậy ngươi phải viết lên bán mình khế này mới này mới được.”
“Được.” Liễu Hiếu vung bút viết thêm mấy chữ lên trên, chỉ mười lượng bạc thôi, hắn còn không đặt trong mắt.
Cuối cùng, Liễu Tiếu dưới sự dụ hoặc của mười lượng bạc mỗi tháng rưng rưng ký xuống hai chữ “Liễu Tiếu”, lại dùng tay chấm mực, in lại dấu tay, chính thức bán mình.
“Hóa ra tên ngươi là Liễu Tiếu nha.” Liễu Hiếu tiếp nhận bán mình khế nhìn nhìn.
“Phải nha, phải nha, tên ngươi là Liễu Hiếu, tên chúng ta nghe qua giống nhau, kỳ thật không giống nhau.” Liễu Tiếu đứng bên cạnh mong đợi nhìn hắn, thế này thì không cần sửa tên chứ.
“Cho dù chỉ là nghe qua giống tên của ngươi, cũng thực đáng ghét nha.” Liễu Hiếu đáp.
Người này! Liễu Tiếu nắm tay, xem ở phân lượng mười lượng bạc hàng tháng, ta tiếp tục nhịn! Nhịn! Nhịn!
“Bất quá nếu viết không giống nhau, chuyện sửa tên trước bỏ qua đi.” Liễu Hiếu gấp lại bán mình khế thu vào lòng.
Liễu Tiếu thở phào.
“Về sau ngươi gọi ta chủ nhân đi.” Khẩu khí thật đương nhiên, khiến Liễu Tiếu tực giận đến suýt nội thương.
“Ta gọi ngươi là cái gì thì tốt đây?” Người nào đó căn bản không để ý người bên cạnh đã tức giận đến phát run, tiếp tục suy tư. “Kêu ‘Liếu Tiếu’ thì không được, cứ như kêu chính mình. ‘Tiểu Liễu’? Nghe không đươc tự nhiên, ‘Tiểu Tiếu’? Không được. Nghe qua thật ngốc. ‘A Tiếu’? Hình như càng ngốc hơn. Tốt lắm, kêu ngươi là ‘Tiểu Liễu Tử’ đi.”
“Đừng.” Liễu Tiếu kháng nghị, thật là khó nghe.
Liễu Hiếu quay phắt sang: “Vậy ngươi còn cần mười lượng bạc kia không?”
“Được, được, Tiểu Liễu Tử thì Tiểu Liễu Tử.” Liễu Tiếu vội vàng đáp ứng, xem ở phân lượng của bạc, không so đo với hắn.
“Tốt lắm, Tiểu Liễu Tử, ngươi trước đi thay bộ y phục rách nát này ra cho ta.”
“Y phục rách nát?” Liễu Tiếu chỉ vào bộ y phục trên người mình hỏi. Đây là bộ y phục tốt nhất của nàng, trước khi đi nương dùng y phục của cha sửa lại cho nàng mặc.
“Phải, nhanh đi thay y phục cho ta, bẩn muốn chết.” Liễu Hiếu khinh thường nhất cố.
“Nhưng đây đã là bộ y phục tốt nhất của ta rồi, hơn nữa y phục của ta rõ ràng đã giặt thật sạch sẽ, một chút cũng không bẩn.” Liễu Tiếu đè xuống cơn tức, trong lòng mặc niệm “Bạc, bạc, ta không so đo với bạc.”
Như vậy a, Liễu Hiếu nghe xong, đi đến trước ngăn tủ, ở bên trong chọn chọn, sau đó lấy ra mấy bộ trù sam ném cho nàng. “Cho ngươi, về sau ngươi mặc y phục này, đừng mặc mấy bộ y phục rách nát của ngươi nữa, xấu muốn chết.”
Liễu Tiếu vô cùng mất hứng, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy y phục, y phục này dùng tơ lụa thượng hạng để làm đó, không cần lãng phí.
“Tốt lăm, bây giờ ngươi đi thay y phục đi, rồi mang nước tắm vào cho ta.” Liễu Hiếu một chút cũng không khách khí bắt đầu sai sử nàng.
Liễu Tiếu không tình nguyện đáp một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
13 chương
54 chương
120 chương
62 chương