Nam soa nữ thác
Chương 88
Nam tử vừa mới đến kia, tuổi khoảng mười tám mười chín. Tướng mạo cực kì tuấn tú, bất quá gương mặt lại trắng bệch không một giọt máu, môi lại đỏ tươi như máu.
Hắn vừa vào cửa, đã dùng một chưởng đánh lui thiếu nữ kia, bế hài tử đang nằm trên mặt đất lên.
Ngay sau đó hắn liền nhìn nam tử áo trắng kia nhíu mày: “Tam ca, bất kể thế nào Tử Vi cũng được coi là đệ đệ của ngươi, ngươi…”
Hắn còn chưa dứt lời đã bị nam tử áo trắng kia cắt ngang, vẻ mặt nhàm chán. “Thật là không thú vị, ngươi cư nhiên tìm đến đây. Ta vốn định giết đệ đệ bảo bối của ngươi, đổ lên đầu Ngọc Nghê cùng chủ tử của nàng. Bây giờ ngươi đã đến rồi thì hết vui.”
Người vừa đến hiển nhiên là rất quen với nam tử áo trắng này, cư nhiên không bị lời của hắn khiến cho tức chết đương trường. Chẳng qua sắc mặt lại càng tái nhợt thêm một chút.
“Bất quá ta nói cho ngươi hay, Ngọc Nghê xác thực là muốn giết đệ đệ ngươi, chẳng qua nàng không giết thành công mà thôi.” Nam tử áo trắng thực không thú vị buông tay, “Tốt lắm, hiện tại oan cũng không vu được, ta chỉ có thể đi trước.”
Nam tử áo trắng vừa nói xong, liền chỉ vào Liễu hiếu, nói với đôi thiếu niên nam nữ mà hắn mang tới: “Hai người các ngươi bắt lấy hắn, tên còn lại để ta đến.”
Hắn nói xong, đưa tay vào trong ngực, lấy ra một cái bao tay màu bạc, mang vào tay trái, dưới chân khẽ động, đi về phía Liễu Tiếu.
Liễu Tiếu vừa thấy không ổn, chân bước theo nhịp, sử xuất bộ khinh công mà một đường đến đây nhờ vội vã lên đường nàng đã luyện được khá thành thạo.
Bộ khinh công mà nàng sử dụng, là “U Ảnh” mà Ninh Tiểu Mộng tự chế ra.
Năm đó Ninh Tiểu Mộng vừa bước chân vào giang hồ, trong một đêm liên tiếp khiêu chiến thập đại cao thủ của Mộ Dung thế gia, làm Mộ Dung thế gia gà bay chó sủa. Bình minh đến, Mộ Dung thế gia triệu tập toàn bộ nhân thủ, khuynh toàn bộ nhân lực vây Ninh Tiểu Mộng trong Mộ Dung sơn trang, lại bị Ninh Tiểu Mộng thi triển bộ khinh công này dễ dàng đào thoát trước mắt bao người.
Từ đó, Ninh Tiểu Mộng một trận chiến thành danh. Bộ khinh công nhẹ nhàng phiêu miểu này của nàng cũng làm giang hồ oanh động, được người ta cho rằng có thể sánh với tam đại khinh công tuyệt đỉnh trên giang hồ, trở thành tuyệt kĩ khinh công xếp thứ tư trong chốn giang hồ.
Hơn nữa bởi vì khi thi triển “U Ảnh” tư thế uyển chuyển xinh đẹp, dáng người nhẹ nhàng linh động, cho nên địa vị ở trong lòng một số giang hồ hiệp nữ còn cao hơn tam đại khinh công rất nhiều.
Tuy Liễu Tiếu lúc này công lực còn không đủ, tốc độ chưa đủ nhanh, tư thế cũng chẳng đủ uyển chuyển, dáng người cũng không đủ nhẹ nhàng, nhưng luận thực dụng ngược lại không thành vấn đề.
Liễu Tiếu uốn người tránh thoát một trảo của nam tử áo trắng, cước bộ nhẹ nhàng trượt một cái, cả người lướt đi nhẹ như tơ liễu, không tiếng động đáp xuống bên cạnh Liễu Hiếu, tóm lấy hắn, dẫn theo hắn né tránh đòn tấn công thế gọng kìm của đôi thiếu niên nam nữ kia.
Nam tử áo trắng kia tung người đến, đưa tay bắt lấy Liễu Tiếu.
Liễu Tiếu một tay che chở Liễu Hiếu, một tay cầm kiếm đâm về phía hắn.
Nam tử áo trắng kia cũng không trốn, chỉ dùng bàn tay trái có mang bao tay chặt ngang một chưởng lên trên thân kiếm của Liễu Tiếu.
Tay cùng kiếm chạm vào nhau, cư nhiên phát ra tiếng leng keng của kim loại khi va chạm.
Liễu Tiếu chỉ cảm thấy tay bị chấn đến tê dại, cơ hồ ngay cả kiếm cũng không cầm được.
Mắt thấy nam tử áo trắng kia lại đánh tới một chưởng, Liễu Tiếu không dám đón đỡ, kéo Liễu Hiếu bỏ chạy.
Nam tử áo trắng vừa nháy mắt một cái, đôi thiếu niên nam nữ kia đã ngay lập tức chia ra hai hướng, ba người, vây Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu ở trung gian.
Liễu Tiếu bị ba người vây công, còn phải bảo vệ Liễu Hiếu, trái tránh phải công, nhất thời hung hiểm liên tiếp. Nếu không phải vì nam tử áo trắng kia chỉ là muốn bắt đi hai người, không muốn thương tổn đến bọn họ, hai người chỉ sợ đã sớm đẫm máu đương trường.
Liễu Hiếu mắt thấy Liễu Tiếu sắp không địch lại, vội vàng hét về phía nam tử vừa vào cửa: “Ê, ca ca của tên tiểu quỷ, đệ đệ nhà ngươi trúng cổ ta hạ, nếu không có ta giải cổ cho hắn, nửa năm sau hắn sẽ chết thực khó coi.”
Nam tử kia nghe vậy, đưa tay dò xét trên người tiểu hài tử mình đang ôm trong lòng, cau mày, thân mình khẽ nhúc nhích, trong chớp mắt đã chắn ở trước người Liễu Tiếu.
Hắn nhét tiểu hài tử mình đang ôm vào lòng Liễu Tiếu, nói: “Ôm hắn giúp ta.” Duỗi tay, lấy từ trong lòng ra một cây ngọc tiêu (*cây tiêu bằng ngọc), ngăn lại một kiếm của thiếu niên, sau đó cổ tay lật một cái, điểm về phía cổ tay thiếu nữ kia một cái, bức nàng thối lui.
“Ngũ đệ, hai người kia ta nhất định phải có được, ngươi đừng cản trở ta.” Nam tử áo trắng lăng không bổ một chưởng qua.
Nam tử kia nghiêng người tránh kia, một chưởng nam tử áo trắng kia lăng không tung ra bổ sàn vỡ tan tành.
Liễu Tiếu ôm tiểu hài tử kia trong tay, che chở Liễu Hiếu trốn đến bên cửa sổ.
Chỉ trong chốc lát, hai người kia đã nhanh như chớp qua mấy chục chiêu liên tiếp.
“Ngũ đệ, ta nhớ là ngươi rất lợi hại, lẽ ra ta không phải là đối thủ của ngươi.” Nam tử áo trắng vừa động thủ, vừa còn có thời gian rảnh nói chuyện phiếm. “Xem ra hai năm trước ngươi tẩu hỏa nhập ma, bây giờ còn chưa chưa hoàn toàn hồi phục.”
Nam tử kia nghiêm mặt không trả lời, đôi môi vốn đỏ bất thường bắt đầu nhiễm màu tím.
“Ngươi ở lại đây, ta đi giúp một tay.” Liễu Tiếu nhét tiểu hài tử vào tay Liễu Hiếu, bản thân mình thì tiến lên hỗ trợ.
Đôi thiếu niên nam nữ đang giơ kiếm đâm về phía nam tử kia, Liễu Tiếu dùng một kiếm đẩy kiếm của hai người bọn họ ra, lại xuất mấy chiêu liên tiếp bức lui bọn họ.
Đôi thiếu niên nam nữ kia vừa thối lui, Liễu Tiếu xoay kiếm lại đánh lui một kiếm của nam tử áo trắng.
Một kiếm này của Liễu Tiếu xoay lại đúng lúc, vừa hay ngăn chặn đường lui của nam tử áo trắng.
Nam tử áo trắng lùi lại, tránh đi một kiếm của Liễu Tiếu, nam tử kia lại thừa dịp này liên tục tiến lên hai bước, ngọc tiêu vung ra, nhắm thẳng vào người hắn điểm qua.
Lúc này đôi thiếu niên nam nữ kia lại áp sát vào, hai người đồng thời giơ kiếm đâm về phía nam tử.
Liễu Tiếu ngăn cản thay nam tử, lại liên tục xuất chiêu bức bọn họ lùi về.
Chỉ vài chiêu qua đi, nam tử cùng Liễu Tiếu đã sinh ra sự ăn ý.
Nam tử áo trắng chủ yếu do nam tử kia đi đối phó.
Liễu Tiếu chú ý đề phòng đôi thiếu niên nam nữ, mỗi khi bọn họ tới gần, nàng liền ra tay bức lui.
Trung gian nàng có lúc rảnh tay liền xuất kiếm hỗ trợ nam tử kia.
Mỗi lần nàng xuất kiếm tất vừa đúng lúc bù lại chỗ sơ hở trong chiêu thức của nam tử kia, hoặc trực tiếp phong kín đường lui của nam tử áo trắng.
Nếu nam tử áo trắng định xuống tay với Liễu Tiếu, nam tử kia liền đỡ thay nàng.
Sau một hồi hai người liên thủ, bên phe nam tử áo trắng bắt đầu rơi xuống hạ phong.
Tuy rằng bên nam tử áo trắng rơi xuống hạ phong, nhưng nhìn vẻ ăn ý giữa Liễu Tiếu cùng ca ca của tên tiểu quỷ trong tay mình, trong lòng Liễu Hiếu vô cùng khó chịu, đành phải nhéo mạnh lên mặt tên tiểu quỷ mấy cái giải hận.
Tên tiểu quỷ này không cử động được, đành phải dùng ánh mắt hung tợn của mình biểu đạt sự bất mãn cùng khinh bỉ đối với Liễu Hiếu.
Liễu Hiếu lại nhéo.
Tiểu hài tử này lại trừng.
Liễu Hiếu lại nhéo.
Tiểu hài tử này lại tiếp tục trừng, trừng đến nỗi con mắt suýt thì rớt ra khỏi vành mắt.
…
Vì thế hai người bên này liền lâm vào một cuộc đôi co nhàm chán như vậy.
Liễu Hiếu vừa nhéo đến vui vẻ, vừa nhìn xem bên Liễu Tiếu thế nào.
Vừa nhìn, Liễu Hiếu bỗng phát giác không ổn.
Nam tử cầm ngọc tiêu trong tay môi lại tím đậm hơn, đã từ màu tím từ từ biến thành màu đen.
Liễu Hiếu biết người này nhất định là thân trúng kịch độc. Trước đó có lẽ là hắn vẫn luôn dùng nội lực áp chế độc tính, bây giờ động thủ với người khác, động chân khí, liền không áp chế được độc tính trong người. Môi hắn biến thành màu đen, vậy độc cũng đã sắp phát tác.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hiện tại có biện pháp nào?
Liễu Hiếu lo lắng, nếu người này ngã xuống, Liễu Tiếu nhất định sẽ không chống đỡ được.
Không đợi Liễu Hiếu nghĩ ra được biện pháp nào, cước bộ dưới chân nam tử kia đột nhiên khựng lại, vẻ mặt thống khổ, há miệng, phun ra một ngụm máu gần như là màu đen.
Tay buông ra, ngọc tiêu trong tay rơi xuống đất, ngay sau đó, người mềm nhũn như thể kiệt lực ngã lên mặt đất.
Nam tử áo trắng thấy vậy, vẻ mặt tràn đầy tiếc hận: “Ngũ đệ, xem ra hai năm trước ngươi tẩu hỏa nhập ma, đến nay vẫn chẳng hề hồi phục được chút nào. Ngươi như thế này làm sao tranh đoạt được với hai tên kia, uổng công ta xem trọng ngươi. Tốt rồi, hiện tại ngươi biến thành như vậy, ta còn có gì hay để xem.”
Nói xong cũng không để ý đến hắn, chỉ vươn tay chộp lấy Liễu Tiếu.
Đôi thiếu niên nam nữ kia cũng lập tức giơ kiếm công về phía Liễu Tiếu.
Mắt thấy Liễu Tiếu lấy một chọi ba, có lẽ không chống đỡ qua được ba mươi chiêu, lòng Liễu Hiếu nóng như lửa đốt.
Liễu Tiếu liều mạng cuốn lấy ba người, hét lớn về phía hắn: “Ta kìm chân bọn họ, ngươi chạy mau.”
Liễu Hiếu lắc đầu, đặt tiểu hài tử trong tay xuống đất, đưa tay nhặt lấy thanh kiếm nằm cách đó không xa.
Tuy rằng hắn biết mình có xông lên cũng không làm được gì, nhưng trong thời điểm này, hắn nhất định phải kề vai chiến đấu cùng Liễu Tiếu.
Muốn hắn bỏ mặc Tiểu Liễu Tử chạy trốn một mình, đó là không thể nào.
Liễu Hiếu chạm đến chuôi đếm, nắm thanh kiếm trong tay, đang định không quan tâm đến ánh mắt ngăn cản của Liễu Tiếu mà xông lên trước, đột nhiên vào lúc này, tai hắn bỗng nghe được tiếng “đạt đạt” nhỏ đến gần như không thể nghe ra.
Người Liễu Hiếu dừng lại, hắn nghiêng tai nghe kĩ, đột nhiên trên mặt xuất hiện vẻ vui mừng, đây là tiếng vó ngựa của Thiểm Điện.
Hắn quẳng đi thanh kiếm trong tay, lao thẳng đến cửa sổ, dồn khí đan điền, dùng hết sức lực lớn tiếng hét rống lên: “Có người phá tiệm a!!!!!!!!!!!!!”
Liễu Hiếu còn chưa nói xong, đã thấy từ phía xa xa một bóng người bay vút đến nhanh như tia chớp.
Không đợi Liễu Hiếu kịp nháy mắt một cái, bóng người tròn vo của Tiếu Tiếu Tề đã xuất hiện bên trong Trân Vị Trai.
Liễu Hiếu chỉ tay vào nam tử áo trắng và đôi thiếu niên nam nữ kia: “Bọn họ…”
Lại là lời còn chưa dứt, Tiếu Tiếu Tề đã vọt đến phía sau nam tử áo trắng.
Chờ đến khi nam tử áo trắng kinh hoảng nhận ra sau lưng mình có người đến gần sát, đang định tránh về phía trước, Tiếu Tiếu Tề đã ra tay.
Tiếu Tiếu Tề ra tay cực nhanh, chỉ trong thời gian một cái búng tay, đã nhanh như chớp công ra mười mấy chiêu.
Động tác của hắn quá nhanh, Liễu Hiếu thậm chí còn không nhìn rõ được động tác của hắn, nam tử áo trắng đã bị hắn dùng một chưởng đánh bay ra ngoài.
Tiếu Tiếu Tề lao lên theo sát sau hắn, lại liên tục đá hai cước lên người nam tử áo trắng, lúc này mới vươn ra một ngón tay điểm lên huyệt đạo của hắn.
Ngay sau đó xoay người lại, đi đối phó đôi thiếu niên nam nữ còn chưa kịp phản ứng lại kia.
Lần này càng nhanh hơn, Tiếu Tiếu Tề chỉ cử động hay cổ tay, tùy tiện điểm hai cái, đôi thiếu niên nam nữ kia đã không nhúc nhích gì được.
Sau đó, Tiếu Tiếu Tề quay đầu nhìn về phía Liễu Tiếu.
Thấy Tiếu Tiếu Tế dùng ánh mắt bất thiện nhìn Liễu Tiếu, Liễu Hiếu vội vàng nhảy ra, che trước người Liễu Tiếu nói: “Đây là Tiểu Liễu Tử nhà ta, người một nhà.”
Tiếu Tiếu Tề quan sát Liễu Tiếu một hồi, liền chuyển ánh mắt sang căn phòng.
Vừa nhìn sang, Tiếu Tiếu Tề hét lên kinh hãi, thiếu chút nữa lệ nóng tuôn như thác.
“A! Cửa của ta cửa sổ của ta!” Tiếu Tiếu Tề đỡ trán nhìn song cửa sổ tả tơi cùng cánh cửa vỡ vụn nằm trên mặt đất.
“Trời ơi! Bàn ghế của ta!” Nhìn mớ thanh gỗ rách nát nằm khắp phòng, hơi thở Tiếu Tiếu Tề dồn dập lên.
“Ông trời ơi! Sàn của ta tường của ta!” Nhìn sàn nhà bị đánh nát mấy chỗ biến thành một đống hỗn độn, lại nhìn sang bức tường lủng mấy nơi, Tiếu Tiếu Tề vô lực đưa tay ôm ngực.
“Trời xanh ơi! Đầu bếp của ta chạy đường của ta tạp dịch của ta chưởng quầy của ta!” Chờ đến khi Tiếu Tiếu Tề chuyển mắt đến dưới chân, thấy cả bọn Trân Vị Trai trên người bị thương, không nhúc nhích nằm trên mặt đất, toàn thân hắn lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất không đứng lên được.
“Trời ạ!” Tiếu Tiếu Tề ôm đầu ngồi xổm xuống, giọng nói bi thống vạn phần, “Trân Vị Trai của ta! Trước khi ta đi rõ ràng là vẫn còn nguyên vẹn a…”
Nhìn Trân Vị Trai bị phá hoại đến hoàn toàn thay đổi hình dáng, Tiếu Tiếu Tề yên lặng nghẹn ngào.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
13 chương
54 chương
120 chương
62 chương