Nam soa nữ thác
Chương 87
Mọi người trong Trân Vị Trai thấy nam tử với vẻ mặt tà khí này đúng lí hợp tình nói ra bốn chữ “giết người vu oan” như thế, cả đám đều im lặng.
Tiếu Tiếu Tề ơi Tiếu Tiếu Tề, ngươi nhìn lại ngươi đi, chuyện xấu làm nhiều quá, báo ứng đến rồi thấy chưa. Một người hai người đều nghĩ đến việc đến địa bàn của ngươi giết người cộng thêm để ngươi chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Nhưng mà vì sao tất cả chúng ta đều bị ngươi liên lụy, rơi vào tình trạng thảm thiết như thế này?
Ông trời ơi! Chúng ta thực sự rất vô tội, ngươi hãy nhanh cho Tiếu Tiếu Tề xuất hiện đi, báo ứng của hắn để cho chính hắn đi tiếp nhận đi.
“Giết ai? Lại muốn vu oan cho ai?” Liễu Hiếu một bên thuận miệng hỏi, một bên mượn sự che chở của Liễu Tiếu, len lén đưa tay vào trong ngực.
“Nếu như ngươi định dùng thuốc để đối phó với chúng ta thì không cần.” Nam tử áo trắng mỉm cười, nụ cười của hắn khiến hắn trông vô cùng tà ác nhưng lại vô cùng tuấn tú.
“Về cơ bản thì mọi loại độc cùng dược trên đời này, đối với ta đều không có tác dụng gì.” Hắn khịt mũi, hít sâu mấy hơi, lại nhìn đám người nằm trên đất nhíu mày, “Nơi này có mùi của một loại mê dược rất kì lạ, nếu ta đoán không lầm thì đây hẳn là mê dược đặc chế của Kỳ môn Tạ Nhiên, rất lợi hại, kẻ nào trúng phải tất sẽ ngã xuống, cũng không có thuốc giải, chỉ khi người bên ngoài dùng nội lực tương trợ mới có thể hóa giải. Bất quá nếu nội lực của bản thân đủ mạnh, ngay lập tức nín thở, lại tiêu hao nội lực để chống đỡ, ngược lại có thể đứng vững. Bất quá…” Hắn nhìn Liễu Hiếu, vừa cười, vừa cực kì thành khẩn nói, “Loại dược này, chẳng hề có tác dụng với ta.”
Hắn chuyển đề tài, nói: “Kỳ thực kẻ ta muốn giết là tên tiểu quỷ kia.” Đưa tay chỉ vào tiểu hài tử đang nằm trên mặt đất với sắc mặt tái nhợt.
Lại là tiểu quỷ này, tất cả mọi phiền toái của ngày hôm nay không cái nào là không có quan hệ với hắn, Liễu Hiếu nhức đầu.
“Về phần muốn vu oan, ngươi yên tâm, tuyệt đối không có quan hệ gì với ai trong số các ngươi ở đây.”
“Tuy rằng sau khi mặt sưng lên không dễ phân biệt, bất quá kẻ ta muốn vu oan chính là nữ nhân này.” Hắn chỉ vào Ngọc Nghê đang ngã trên mặt đất, khuôn mặt hoàn toàn thay đổi, sưng phù lên như cái đầu heo.
Ngọc Nghê muốn giết tên tiểu quỷ này, sau đó vu oan cho Trân Vị Trai.
Vị này sau lại cũng muốn giết tên tiểu quỷ này, rồi vu oan cho Ngọc Nghê.
Liễu Hiếu thương hại nhìn tiểu hài tử đang gắng gượng mở mắt ra kia.
Hài tử này thực sự là rất đáng thương, như thế nào lại luôn có người muốn giết hắn, đã vậy còn muốn vu oan cho người khác, bản thân mình thì thoát sạch sẽ.
Bất quá cho dù thế nào, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn hài tử này chết trước mắt mình được. Nhưng mà ba người này trông có vẻ còn phiền toái hơn cả mấy tên che mặt vừa rồi, nếu lấy một chọi ba, chỉ sợ Liễu Tiếu đấu không lại. Vẫn là nên nghĩ biện pháp kéo dài thời gian thì hơn, xem xem có thể kéo dài đến khi Tiếu Tiếu Tề trở về hay không.
Liễu Hiếu quyết định xong, mở miệng nói: “Hài tử này rốt cuộc là đã trêu chọc ai? Như thế nào mấy người các ngươi đều muốn hắn chết?”
“Ngọc Nghê muốn giết hắn, là để dọn đường cho chủ tử của nàng.” Nam tử áo trắng dường như rất thích ý trả lời câu hỏi của hắn, “Về phần ta ấy à… Ta muốn giết hắn, chính là vì muốn vu oan cho Ngọc Nghê cùng chủ tử của nàng, sau đó nhìn xem có chuyện gì thú vị xảy ra hay không.”
“Chỉ vì lí do này?” Liễu Hiếu nghe được đáp án của hắn không nhịn được ngớ ra, “Chỉ vì ngươi muốn xem xem có chuyện gì thú vị xảy ra hay không mà ngươi giết tiểu quỷ này?”
“Đúng là như thế.” Nụ cười của nam tử áo trắng trở nên tà mị hơn, “Mấy ngày nay buồn chán vô cùng, muốn tìm chút náo nhiệt để xem.”
Gặp phải người như vậy, Liễu Hiếu hết chỗ nói rồi. Chỉ có thể tiếp tục ma cọ xát cọ với hắn: “Nếu tên tiểu quỷ này chết ở đây, mặc dù người ngươi muốn vu oan không phải là chúng ta, e rằng chúng ta vẫn sẽ bị liên lụy mất.”
“Nói có lí.” Nam tử áo trắng kia rất tán đồng gật đầu phụ họa, “Trên cơ bản thì, Ngọc Nghê sẽ bị ta vu oan, các ngươi sẽ bị ta làm liên lụy.”
“Đúng là như vậy, nếu hài tử này chết, chúng ta đương nhiên là sẽ bị liên lụy, như vậy để chứng minh sự trong sạch của chúng ta, chúng ta cũng có thể khai báo chi tiết từ đầu đến cuối những chuyện đã phát sinh vào tối nay. Như vậy, kế hoạch vu oan cho Ngọc Nghê của ngươi không phải là sẽ thất bại sao.” Liễu Hiếu vừa thầm mắng trong lòng, vừa chậm rãi từ từ, từng chữ từng chữ một, dùng tốc độ chậm nhất có thể nói xong lời mình muốn nói.
“Đúng vậy. Các ngươi thật đúng là phiền toái muốn chết.” Nam tử áo trắng kia gật gật đầu, “Kỳ thực chuyện hôm nay chính là do các ngươi gây ra. Nếu không phải vì các ngươi quá lợi hại, không để cho Ngọc Nghê đắc thủ, như thế nào còn cần ta ra tay.” Hắn buông tay, trên mặt có ý trách cứ.
“Vậy hiện tại ngươi tính làm gì bây giờ?” Liễu Hiếu tức muốn chết, nhưng tình thế trước mắt địch mạnh ta yếu, đành phải nhẫn nhịn.
“Ta vốn đã lên kế hoạch rồi, giết tiểu quỷ này, rồi lại giết sạch tất cả những người ở nơi này của các ngươi, sau đó đổ tất cả lên cho Ngọc Nghê. Nhưng mà…” Hắn lắc đầu, nhìn nhìn Liễu Hiếu, ngay sau đó không hề nháy mắt nhìn chằm chằm vào Liễu Tiếu, “Đến khi ta nhìn thấy hai người các ngươi, đột nhiên có chút không muốn làm như vậy.”
“Ngươi đây là có ý gì?” Liễu Hiếu cảm thấy hơi bất an, bước lên trước một bước, che Liễu Tiếu ở phía sau.
“Ý của ta là, ta thực thích hai người các ngươi, nhất là nàng…” Nam tử áo trắng nói đến đây, đưa tay chỉ vào Liễu Tiếu.
Liễu Hiếu lại càng bất an hơn, dang hai tay ra, bảo vệ cho Liễu Tiếu ở phía sau như gà mái hộ con.
Nam tử áo trắng nhìn thấy hành động của Liễu Hiếu, trên mặt xuất hiện ý cười, tiếp tục nói: “Cho nên ta tính để lại hai người các ngươi, thu vào môn hạ của ta.”
Liễu Hiếu nghe thấy hắn nói vậy, trong lòng lập tức thả lỏng.
Nếu nam tử áo trắng này có suy tính ấy, như vậy hắn vẫn còn nhiều cơ hội để kéo dài thời gian, còn nhiều cơ hội đợi được đến khi Tiếu Tiếu Tề trở về.
Liễu Hiếu đang định nói điều gì, đã thấy nam tử áo trắng kia vung tay lên, hai thiếu niên nam nữ vẫn luôn im lặng đứng phía sau hắn, bước ra từ sau lưng hắn.
Liễu Hiếu lập tức cảm thấy không ổn, vội hỏi: “Ngươi định làm gì?”
“Ta không định làm gì cả, chỉ không muốn để ngươi tiếp tục kéo dài thời gian ma thôi.” Nam tử áo trắng mỉm cười nói: “Ngươi kéo dài thời gian, hẳn là để chờ ai đó đến. Tuy rằng ta chưa hẳn sẽ sợ người mà ngươi đang chờ, nhưng trên người ngươi có mê dược đặc chế ngàn năm khó gặp của Tạ Nhiên, nói không chừng lại có quen biết với mấy tên thế ngoại cao nhân, ta vẫn là nên cẩn thận một chút thì hơn.”
Nam tử áo trắng vừa nói, hai thiếu niên nam nữ kia vừa đi về phía hai người Liễu Hiếu.
Liễu Tiếu thấy tình hình không ổn, ghé vào tai Liễu Hiếu nhẹ giọng nói: “Lấy kiếm giúp ta.” Nói xong liền xách cổ hắn lên, dùng sức ném ra phía sau.
Liễu Hiếu vừa rơi xuống đất liền lùi liên tục hai bước đi đến bên cạnh thanh kiếm đang cắm thật sâu vào sàn nhà của Liễu Tiếu.
Hắn duỗi hai tay ra, cầm chuôi kiếm, dồn khí đan điền, bất ngờ dùng sức nhổ thanh kiếm lên.
Đáng thương thay cho A Nhân tỉnh dậy ngay đúng lúc này, đang mở mắt ra, chỉ thấy một cái bóng màu xanh lóe lên, một tia khí lạnh quét thẳng từ cằm đến đỉnh đầu, vì thế hắn lại lần nữa trợn trắng mắt, lại một lần nữa bất tỉnh nhân sự.
Liễu Hiếu cũng mặc kệ hắn, hô lớn một tiếng: “Tiểu Liễu Tử!” rồi ném thanh kiếm trong tay về phía Liễu Tiếu
Liễu Tiếu đưa tay ra sau bắt lấy, nắm thanh kiếm trong tay.
Nàng vừa bắt được thanh kiếm vào tay, thiếu nữ kia đã đâm một kiếm về phía nàng.
Liễu Tiếu nhanh chóng dùng kiếm ngăn cản.
Lúc này lại thấy người thiếu niên còn lại đi thẳng về phía hài tử xui xẻo kia.
Liễu Hiếu thầm nghĩ không ổn, cũng nhanh chóng đi về phía kia.
Hắn còn chưa đến chỗ của tiểu hài tử, thiếu niên lại đã đến, đang giơ tay rút kiếm.
Liễu Hiếu kêu một tiếng hỏng bét, bổ nhào lên mặt đất, đưa tay về phía trước kéo một cái, bắt lấy chân hài tử kia.
Thiếu niên kia cũng không để ý đến Liễu Hiếu, rút kiếm ra đâm về phía tiểu hài tử đang nằm trên sàn.
Liễu Hiếu vừa tóm được chân hài tử kia liền kéo hắn về phía sau ngay lập tức. Nhưng mũi kiếm vẫn cách hài tử này càng lúc càng gần, mắt thấy sẽ đâm vào cổ họng của hắn.
Liễu Tiếu vừa thấy tình huống không ổn, “xoẹt” “xoẹt” “xoẹt”, xuất liên tục ba kiếm với tốc độ thật nhanh, bức lui thiếu nữ kia, người lao thẳng về phía trước, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đỡ được kiếm của thiếu niên kia.
Liễu Hiếu nhân cơ hội kéo hài tử kia bỏ chạy.
Thiếu nữ kia ngay sau đó cũng lao đến, không hề do dự, cầm kiếm đâm thẳng vào của Liễu Hiếu.
Liễu Tiếu mắt thấy không kịp giúp Liễu Hiếu đỡ chiêu, lập tức chỉ mũi kiếm sang, đâm về phía đại huyệt sau lưng thiếu nữ.
Thiếu nữ kia không còn cách nào khác, chỉ đành phải buông tha cho Liễu Hiếu, xoay kiếm ngăn lại kiếm của Liễu Tiếu.
Thiếu niên kia đang định đuổi theo Liễu Hiếu, Liễu Tiếu lại nhanh chóng ngăn lại đường đi của hắn.
Liễu Hiếu kéo hài tử kia chạy chưa được mấy bước, đã thấy nam tử áo trắng kia chắn ở trước mặt.
Trong lòng Liễu Hiếu căng thẳng, nếu người này ra tay, hắn chắc chắn sẽ ngăn không được.
Nhưng nam tử áo trắng này lại không hề có vẻ gì là sắp ra tay, đứng khoanh tay, chỉ mỉm cười một cách vô cùng tà ác.
Thấy vẻ mặt đề phòng của Liễu Hiếu, còn cực kì tốt bụng nói với hắn: “Không cần căng thẳng quá. Ta sẽ không tự mình ra tay giết tiểu quỷ này, dù sao… hắn cũng coi như là đệ đệ của ta mà.”
“Hắn là đệ đệ ngươi mà ngươi cũng muốn giết?” Liễu Hiếu kinh ngạc, quả thực là khó mà tin được.
Nam tử áo trắng thực khẳng định gật đầu.
“Tiểu quỷ, ca ca ngươi đối xử với ngươi như vậy, ngươi còn muốn tìm lam ngọc giúp hắn sao?” Liễu Hiếu quay đầu lại, nhìn tiểu quỷ đang nằm trên đất không thể nhúc nhích bị hắn nắm lấy một chân kia.
Mắt hài tử kia chớp mạnh, môi cố gắng mấp máy, như thể muốn nói điều gì, cuối cùng lại vẫn không chống lại được hiệu lực của mê dược, cái gì cũng không nói được nên lời.
Ngược lại nam tử áo trắng vô cùng tốt bụng giải thích nghi hoặc cho Liễu Hiếu: “Vị ca ca kia của hắn không phải là ta, là ca ca ruột của hắn, là loại đồng phụ đồng mẫu ấy. Ta không phải, ta bất quá chỉ vừa lúc có cùng một cha với hắn mà thôi.”
“Cho dù không đồng mẫu, đây cũng là đệ đệ của ngươi mà.” Liễu Hiếu ai thán trong lòng, trời ạ, hóa ra là huynh đệ trong nhà cãi nhau a, sao mấy người bọn họ không chịu ngoan ngoãn ở trong nhà đấu một trận long trời lở đất ngươi chết ta sống đi, chạy ra bên ngoài đi liên lụy đến người khác là sao thế này.
“Đúng vậy, ta cho nên ta đã nói, ta sẽ không tự mình ra tay giết hắn.” Nam tử áo trắng buông tay, tỏ vẻ thực vô tội.
Liễu Hiếu biết nhiều lời cũng vô dụng, dù sao hắn cũng đã nói là sẽ không tự mình động thủ, hắn quay đầu đi xem tình hình Liễu Tiếu.
Liễu Tiếu đang chiến đấu với hai thiếu niên nam nữ kia, hiện tại miễn cưỡng còn có thể chống đỡ được.
Liễu Hiếu nhìn mà lo lắng trong lòng, nhưng lại không làm gì được.
“Nàng thật lợi hại a, những chiêu số sử dụng cũng rất quái, ta cũng chưa thấy bao giờ.” Nam tử áo trắng kia vô cùng hứng thú nhìn, không biết từ khi nào hắn đã đứng sóng vai với Liễu Hiếu.
Con ngươi Liễu Hiếu xoay một vòng, thả một chân của tiểu hài tử mà hắn đang nắm trong tay ra, bước đến gần nam tử áo trắng kia một chút, hỏi: “Vì sao ngươi lại muốn thu chúng ta vào môn hạ của ngươi?”
“Bởi vì ta cảm thấy hai người các ngươi đều là nhân tài. Nàng là một kì tài võ học thực sự, còn ngươi thì…” Nam tử áo trắng dùng một tay vuốt cằm, cười xấu xa: “Ngươi là một tuyệt sắc mĩ nhân thực sự.”
“Ta là nam!” Liễu Hiếu giận.
“Ta biết.” Nam tử áo trắng thực không sao cả gật gật đầu, “Nhưng nói thật thì, nếu không phải là người có hiểu biết cực sâu về cơ thể con người như ta, chỉ nhìn bề ngoài thì người bình thường thực sự rất khó nhận ra ngươi là nam.”
“Mặc kệ có nhận ra được hay không thì ta cũng là nam!” Liễu Hiếu giơ chân, “Ngươi muốn hai người chúng ta làm gì?”
“Đương nhiên là làm trợ thủ đắc lực của ta rồi.” Nam tử áo trắng thực đương nhiên trả lời hắn.
“Trợ thủ đắc lực?”
“Đúng vậy, nhân tài như các ngươi, đương nhiên là phải giao cho trọng trách mới được.” Đánh giá Liễu Hiếu từ trên xuống dưới một phen, “Với ngoại hình của ngươi, trang điểm thật kĩ, đem ra đi sắc dụ, đảm bảo dụ được ngay.”
“Đáng chết!” Liễu Hiếu nổi trận lôi đình, giơ nắm tay ra huơ trước mặt hắn.
Nam tử áo trắng vốn đang cười, đột nhiên đổi sắc mặt.
“Ngươi…” Hắn đột nhiên thực hoảng sợ nhìn Liễu Hiếu, liên tục lùi lại mấy bước, cách Liễu Hiếu thật xa.
Liễu Hiếu thu lại vẻ giận dữ trên khuôn mặt, cẩn thận nhìn hắn.
“Ngươi… ngươi cư nhiên có “Xuân Phong Túy”…” Sắc mặt nam tử áo trắng tái nhợt đến dọa người, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. “Ngươi… ngươi cư nhiên luyện loại kịch độc vốn vô sắc vô vị giống hệt nước “Xuân Phong Túy” thành bột phấn, nắm ở trong tay, dùng nhiệt độ cơ thể kích phát độc tính của “Xuân Phong Túy”, ta… ta đã thực sự xem thường ngươi. Thuốc giải, mau cho ta thuốc giải, ta… ngực của ta đau quá, ta… ta không chịu được rồi.”
Liễu Hiếu buông lỏng nắm đấm đang nắm chặt, trong lòng bàn tay còn sót lại một chút xíu thuốc bột gần như trong suốt hoàn toàn.
“Ngươi không cần giả vờ, ngươi căn bản là không có việc gì. Ngươi căn bản là không có trúng “Xuân Phong Túy”.” Liễu Hiếu lạnh lùng mở miệng.
“Nha… Cư nhiên bị nhìn thấu.” Kẻ vừa rồi còn ấn chặt ngực với vẻ mặt tái nhợt, nay đã đứng thẳng lên trong nháy mắt, dáng vẻ thực thất vọng.
“Nếu ngươi thực sự trúng “Xuân Phong Túy”, làm sao còn có thể có sức hạ độc ta.”
“Được rồi, được rồi, ta quả thật là đã xem thường ngươi.” Nam tử áo trắng lại buông tay, “Bất quá ngươi cũng rất lợi hại, loại độc vừa rồi ta vừa hạ cho ngươi cũng không phải độc thường, là loại ta vừa chế tạo ra hai ngày trước, tên là “Mỹ Nhân Túy”. Không ác độc bằng “Xuân Phong Túy” kia của ngươi đâu, chẳng qua là sẽ khiến người ta mê man mà thôi.”
“Còn không ác độc? Nếu không có thuốc giải thì sẽ ngủ thẳng đến khi chết còn gì!” Liễu Hiếu đi thẳng vào trọng điểm của vấn đề.
“Yên tâm đi, sau khi mang ngươi về, ta đương nhiên sẽ cho ngươi dùng thuốc giải.”
“Vậy trước đó ngươi hạ “Khiên Ti” với ta lại là sao thế này?” Liễu Hiếu hỏi: “Dùng loại dược vật làm người ta mất đi tâm trí này, lẽ nào môn phái kia của các hạ chuyên biểu diễn múa rối? Cho nên mới muốn ta đi làm con rối vai chính kia?”
“Ta vốn nhìn trúng dung mạo của ngươi, sử dụng loại thuốc làm người ta bị lạc tâm trí mặc cho người khác khống chế cũng thực bình thường a.” Nam tử áo trắng hoàn toàn không để ý đến lời trào phúng của Liễu Hiếu, “Bất quá bây giờ ta lại phát hiện ngươi rất không đơn giản, yên tâm đi, sẽ không sử dụng loại thuốc này đối với ngươi nữa. Huống hồ, có sử dụng cũng chưa hẳn đã có tác dụng với ngươi.”
Hắn còn chưa dứt lời, bỗng không hề báo trước vươn tay điểm về phía Liễu Hiếu.
Liễu Hiếu bất ngờ không kịp đề phòng, mắt thấy huyệt đạo sẽ bị điểm.
Lúc này, đột nhiên có một bóng người nện thẳng về phía nam tử áo trắng.
Nam tử áo trắng vừa thu tay lại, một trảo đã tung ra, ngay lập tức đã đặt người này đứng vững trên mặt đất.
Người này cũng chính là thiếu nữ thủ hạ của nam tử áo trắng.
Hóa ra Liễu Hiếu một bên đối phó với hai thiếu niên nam nữ kia, nhưng một bên vẫn chú ý đến Liễu Hiếu. Thấy nam tử áo trắng đột nhiên làm khó dễ, trong tình thế cấp bách, nàng liền chộp lấy thiếu nữ này ném về phía nam tử áo trắng.
Trong khoảng thời gian Liễu Hiếu chộp và ném người đã mất phòng bị với thiếu niên kia, bị thiếu niên kia chém một kiếm vào lưng, lập tức cảm nhận được cơn đau truyền tới.
Liễu Hiếu nhìn thấy Liễu Tiếu bị thương, vô cùng hoảng sợ, bất thình lình lao về phía Liễu Hiếu, lại bị nam tử áo trắng chặn lại, ngay sau đó lại đưa tay điểm về phía huyệt đạo của Liễu Hiếu.
Liễu Hiếu liên tục lùi mấy bước, miễn cưỡng né tránh, xoay người liền chạy.
Mới chạy vài bước đã bị nam tử áo trắng đuổi kịp.
Nam tử áo trắng lại đưa tay định điểm, Liễu Tiếu lại thoát khỏi thiếu niên kia phi thân bay thẳng tới, liên tiếp dùng hai kiếm bức hắn rời khỏi bên người Liễu Hiếu.
Liễu Hiếu hơi định thần lại, đã thấy thiếu nữ trước đó bị Liễu Tiếu ném đi đang dùng một kiếm đâm về phía tiểu hài tử đang nằm dưới đất.
Hắn nhịn không được kêu lên một tiếng “A”.
Hài tử kia mắt thấy sẽ chết dưới kiếm của thiếu nữ kia. Đúng lúc này, đột nhiên “đinh” một cái, một quân cờ đánh vào thân kiếm của nàng ta.
Tay cầm kiếm của thiếu nữ kia run lên, kiếm liền rời tay bay ra ngoài.
Liễu Hiếu chỉ thấy một bóng người lóe lên, đã thấy một nam tử xuất hiện trong Trân Vị Trai.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
13 chương
54 chương
120 chương
62 chương