Nam soa nữ thác
Chương 86
Liễu Hiếu lấy ngân châm ra, lại ghim mấy cây ngân châm lên những huyệt đạo mà Liễu Tiếu đã điểm, để đảm bảo người áo đen che mặt này tuyệt đối không cử động gì được trong vòng mười hai canh giờ.
Mọi người trong Trân Vị Trai ngoài A Nhân còn đang hôn mê bất tỉnh ra, cả đám đều cố gắng đá cho Liễu HIếu đủ loại lông nheo, dùng ánh mắt nói với hắn rằng “Thuốc giải, mau cho chúng ta thuốc giải.”
Công sức bọn họ gần như làm cho con mắt rớt ra khỏi vành đã không uổng phí, ông trời phù hộ, Liễu Hiếu cuối cùng cũng cảm ứng được tiếng lòng của bọn họ.
Liễu Hiếu chậm rãi đi đến cạnh bọn hắn, ngồi xổm xuống, vô cùng dịu dàng nở nụ cười: “Các ngươi muốn thuốc giải đúng không?”
Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta muốn thuốc giải, chúng ta muốn được cử động!
Mọi người trong Trân Vị Trai mong mỏi nhìn Liễu Hiếu.
Liễu Hiếu tiếp tục cười vô cùng dịu dàng: “Cái kia, thật không may là, thứ thuốc mê vô cùng có tác dụng với các ngươi, đối với người áo đen che mặt kia lại không quá hiệu quả này không phải do tự ta chế ra.”
Ngươi có ý gì?
Trong lòng của mọi người trong Trân Vị Trai dâng lên một dự cảm không quá tốt lành.
Liễu Hiếu có chút ngượng ngùng cười: “Cho nên ta không có thuốc giải.”
Cái gì?
Ánh mắt mà mọi người trong Trân Vị Trai bắn về phía hắn bắt đầu trở nên không quá thân thiện.
Liễu Hiếu bị bọn họ nhìn đến hơi phát lạnh, cười khan: “A nha, không sao cả đâu, dù sao bây giờ cũng đã an toàn, đợi Tiếu Keo Kiệt quay về, để hắn suy nghĩ biện pháp cho các ngươi.”
Vừa nói xong, đã cực kì không phụ trách nhiệm, mặc kệ không hề để ý đến mọi người trong Trân Vị Trai đang nằm trên mặt đất không thể động đậy, nhào thẳng lên người Liễu Tiếu.
“Tiểu Liễu Tử, ta nhớ ngươi lắm!” Hai mắt mừng rỡ híp lại thành một đường, vẻ mặt hưng phấn.
“Ta cũng vậy a.” Liễu Tiếu ngại ngùng sờ sờ đầu, tuy rằng vị Liễu nhị công tử này có đôi khi vô cùng phiền toái, nhưng hơn nửa tháng không gặp, thật đúng là rất nhớ hắn.
“Tiểu Liễu Tử, ngươi trở nên thật là lợi hại a!” Hai mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt sùng bái.
“Bình thường thôi, so với sư phó, ta còn kém hơn nhiều lắm.” Được Liễu Hiếu nhìn với vẻ mặt sùng bái như vậy, Liễu Tiếu không nhịn được cảm thấy hơi lâng lâng.
“Tiểu Liễu Tử, không có ngươi ở đây, ta bị người khác khi dễ mãi!” Hai mắt ngập nước, vẻ mặt ai oán, đưa khuôn mặt bị thương bầm tím cho Liễu Tiếu nhìn, “Hắn còn luôn thích đánh vào mặt ta.”
“Cái gì! Thật quá đáng. Nói cho ta biết là ai, ta đi báo thù giúp ngươi.” Ngay cả khuôn mặt xinh đẹp đến vậy của Liễu Hiếu cũng xuống tay được, đó nhất định là một kẻ độc ác.
“Tiểu Liễu Tử, ngươi xem, ta làm việc đến tay cũng thô ráp lên.” Vươn tay ra cho Liễu Tiếu xem.
“A! Ta xem xem.” Liễu Tiếu cầm lấy tay Liễu Hiếu, nhìn kĩ, quả nhiên là thô ráp hơn trước kia một chút, an ủi hắn: “Không sao cả, chỉ thô ráp hơn một chút, trong bao quần áo của ta có thuốc mỡ sư công đưa, lát nữa đưa cho ngươi bôi.”
“Tiểu Liễu Tử, trong khoảng thời gian này ta đã luyện công rất nghiêm túc, đã có chút ít nội lực.” Liễu Hiếu đắc ý khoe ra thành tựu nho nhỏ gần đây nhất của hắn với Liễu Tiếu.
“Giỏi quá! Chỗ ta có bộ tâm pháp mà sư công nhờ sư phó chuẩn bị riêng cho ngươi, sư phó kêu ta dạy cho ngươi, ngươi đừng sợ vất vả, học thật giỏi, sau này sẽ lợi hại hơn.”
“Tiểu Liễu Tử, nếu ngươi dạy ta, có vất vả cỡ nào ta cũng không sợ, ta nhất định sẽ học thật tốt.” Liễu Hiếu thực nghiêm túc gật đầu.
…
Mọi người trong Trân Vị Trai nằm im không thể nhúc nhích, không thể làm gì khác hơn là bị bắt nghe hai người nói chuyện với nhau.
Bị bắt nhìn Liễu Hiếu vờ đáng yêu, vờ ủy khuất thẳng đến khi mọi người nổi da gà khắp người…
Trời ạ, Liễu Hiếu ơi, ngươi không phải là nam sao? Cho dù bộ dạng ngươi rất xinh đẹp, bổ nhào lên “Tiểu Liễu Tử” có bộ dạng rất tuấn tú kia trông rất xứng đôi cảnh đẹp ý vui, cũng không thể che giấu được sự thực mười mươi rằng ngươi là nam a!
…
Trân Vị Trai sau một trận đại chiến, tuy rằng cả phòng bừa bộn, ngoài hai người ra, còn lại đều đang ngã trên đất không thể nhúc nhích giả làm thi thể.
Nhưng khi ánh trăng chiếu vào qua cánh cửa sổ vỡ nát, rọi lên hai thiếu niên nam nữ, hai người duy nhất còn có thể đứng, đang ở đó ngươi một câu ta một lời nói không ngừng, không thể phủ nhận rằng lại vẫn rất ấm áp.
Nhưng mà cảnh tượng ấm áp này, ngay lập tức đã bị phá hủy.
Trong một Trân Vị Trai nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt vào đêm nay, lại có ba người tiến vào.
Dù sao hôm nay Trân Vị Trai đã đủ náo nhiệt, nhiều thêm ba người dường như cũng chẳng sao.
Nhưng mà ba người này, không phải là đi vào – bọn họ, là “trôi” vào.
Ba người này sử dụng khinh công thượng hạng, tựa như lá rụng, không một tiếng động lướt vào qua cửa sổ Trân Vị Trai.
Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu lùi ra sau hai bước, cảnh giác nhìn chằm chằm vào ba người bỗng dưng xuất hiện kia.
Ba người này một người ở phía trước, hai người ở phía sau, đứng thành hình một tam giác.
Ba người này quần áo đều bất phàm, hai người ở phía sau là một đôi thiếu niên nam nữ, trông cũng chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, bên hông hai người đều đeo một thanh kiếm có phong cách cổ xưa.
Đứng ở phía trước là một nam tử, tuổi cũng không quá lớn, trông chỉ khoảng hai mươi mốt hai mươi hai, trên người lại không nhìn thấy có mang theo một binh khí nào.
Chỉ thấy thiếu niên ở phía sau nói với nam tử này: “Tam cung chủ, chính là nơi này.”
Nam tử được thiếu niên gọi là tam cung chủ kia, nghe xong lời thiếu niên nói, chỉ tùy tiện quét mắt nhìn lướt qua Trân Vị Trai vài lần, bất quá lại rất hứng thú xem xét Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu từ trên xuống dưới.
Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu bị hắn quan sát cực kì không thoải mái, dưới ánh mắt của hắn, hai người cảm thấy mình giống như con ếch bị rắn nhìn chằm chằm vậy.
“Ngươi nhìn cái gì mà nhìn? Có gì đẹp chứ?” Liễu Hiếu khó chịu trước tiên.
“Làm sao lại không đẹp, đẹp vô cùng ấy chứ.” Nam tử áo trắng kia không nhanh không chậm mở miệng, dáng dấp tướng mạo hắn đều có vẻ tà khí, nhưng lại vô cùng anh tuấn. Hắn dùng ánh mắt không có ý tốt, nhìn Liễu Hiếu từ trên xuống dưới, vừa đánh giá, vừa vô cùng tiếc hận than thở.
“Ai, thật là đáng tiếc, hiếm khi gặp được một mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành như vậy, cố tình lại không phải là thân nữ nhi a.” Hắn vừa nói, vừa tiếc hận lắc đầu, “Người bên cạnh ngươi cũng vậy, bộ dạng thực tuấn tú a, cũng cố tình lại là thân nữ nhi. Bất quá hai người các ngươi đứng cạnh nhau, đúng là rất đẹp đôi.”
Cái gì!?
Mọi người trong Trân Vị Trai kinh hãi.
Lời người này vừa nói có ý gì?
Chẳng lẽ…
Mọi người phân tích câu nói kia ở trong đầu lại một lần, nhưng bất luận phân tích tới phân tích lui như thế nào, mọi người dường như đều chỉ có được một kết luận – Người “thiếu niên” trông vô cùng tuấn tú, võ công cực tốt, vừa mới cứu bọn họ một mạng, bị Liễu Hiếu quấn quít lấy không buông sống chết làm nũng ở trước mắt kia cư nhiên là nữ!!!!!!!
Mọi người trong Trân Vị Trai bị sự thực khó có thể chấp nhận này làm chấn động đến ngây người, bất quá nghĩ đến việc Liễu Hiếu có bộ dạng tuyệt thế khuynh thành kia còn có thể là nam, dựa vào đâu một thiếu niên tuấn tú người ta lại không thể là nữ? Vì thế rất nhanh liền bình thường trở lại.
Vốn là vậy, dù sao cũng là người một nhà, Liễu Tiếu là nam hay là nữ thì có quan hệ gì đâu.
Chẳng bằng quan tâm ba người khinh công tốt đến có thể “trôi” trước mắt đến đây để làm gì thì hơn.
“Các ngươi là người nào?” Liễu Hiếu hỏi.
“Người ngươi không biết.” Nam tử anh tuấn có vẻ mặt tà khí suy nghĩ một chút, rất nhanh liền cho ra trả lời.
Loại trả lời này có khác không trả lời chỗ nào không? Liễu Hiếu nhịn xuống cơn tức, tiếp tục hỏi: “Nếu chúng ta không quen biết nhau, không biết vài vị đây đến Trân Vị Trai là có chuyện gì?”
Người này cũng rất dứt khoát, tuyệt không dây dưa lằng nhằng, vô cùng trực tiếp trả lời: “Giết người vu oan!”
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
13 chương
54 chương
120 chương
62 chương