Nam soa nữ thác
Chương 80
Liễu Tiếu gật đầu, thật cẩn thận mở ra mảnh vải trắng bao ngoài thanh kiếm.
Vì vậy, một thanh kiếm ánh vàng rực rỡ chói mắt ngông nghênh kiêu ngạo vô cùng liền xuất hiện trước mắt Liễu Hiếu.
Liễu Hiếu nhất thời bị thanh kiếm này làm đứng hình, không dám tin nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, lại xoa xoa mắt, lúc này mới xác định mình không có hoa mắt, trước mắt hắn xác thực là một thanh kiếm, mà không phải kho báu loại nhỏ mà trong nháy mắt hắn đã nghĩ.
“Được rồi, đây là một thanh kiếm.” Liễu Hiếu yên lặng thuyết phục chính mình.
Nhìn chằm chằm thanh kiếm trước mặt, Liễu Hiếu quả thực không biết phải đánh giá nó như thế nào.
Nếu nói đây là một thanh kiếm tốt, Liễu Hiếu đánh chết cũng sẽ không thừa nhận. Hắn thậm chí còn có thể thề với trời, cả cuộc đời này của hắn — tuy là một cuộc đời không quá dài — không cần nói đến chưa bao giờ nhìn thấy, cho dù là nghĩ cũng sẽ không nghĩ tới sẽ có một thanh kiếm xấu đến vậy dung tục đến vậy… không giống kiếm đến vậy. Nếu cho hắn chọn giữa thái đao trong phòng bếp cùng thanh kiếm trước mắt này để làm vũ khí, hắn sẽ ngay lập tức không hề do dự vồ lấy thái đao trong phòng bếp.
Nhưng nếu nói thanh kiếm này rất kém cỏi, lại thật đúng là không nói nên lời. Bởi vì ít nhất — đây là một thanh kiếm vô cùng vô cùng vô cùng đáng giá!!!!!!
Chỉ thấy vỏ kiếm trước mắt, được gia công hoàn mĩ đến cực điểm.
Vỏ kiếm dài rộng cân xứng, bên trên khảm đầy trân châu mã não đá quý đủ các màu, cư nhiên không có một viên nào to hơn hạt vừng, tay nghề này nếu không phải thợ thủ công siêu hạng tuyệt đối không làm được. Ở miệng vỏ kiếm dứt khoát dùng hoàng kim để trang trí, còn khắc hoa văn tinh xảo, khảm lên mấy viên trân châu màu vàng cực kì hiếm thấy ước chừng to bằng ngón tay cái.
Nhìn lại chuôi kiếm cắm trong vỏ kiếm, cũng ánh vàng rực rỡ giống như là được tạo nên bởi hoàng kim, xứng cùng với cái vỏ kiếm ánh vàng rực rỡ hào quang bốn phía này thật sự là càng tăng thêm sức mạnh, chói lòa đến gần như khiến người khác không mở mắt ra được.
Nhìn thanh kiếm hoa lệ đến mức làm người ta lóa mắt, lóa mắt đến làm người khiếp sợ này, Liễu Hiếu ngây người, mọi người trong Trân Vị Trai cũng choáng váng.
Mọi người trong Trân Vị Trai tuy rằng không ôm bao lớn kì vọng đối với người thiếu niên đột nhiên xuất hiện, nhưng mà đúng là vẫn còn một chút hi vọng nhỏ xíu cuối cùng cũng tuyệt vọng.
Cái thứ ánh vàng rực rỡ chẳng hề thẩm mĩ này, không phải luôn chỉ có mấy tên nhà giàu mới nổi võ công kém cỏi hoặc rõ ràng là chẳng biết gì về võ công mới có thể mang ở trên người dùng để rêu rao khắp chốn sao? Đương nhiên, có thể ánh vàng rực rỡ không hề thẩm mĩ đến mức độ này, đương nhiên cũng sẽ không phải là nhà giàu mới nổi bình thường, phải là một nhà giàu mới nổi cực kì cực kì có tiền mới được. Nhưng mà, có tiền hay không không phải là trọng điểm. Trọng điểm là — mặc kệ có tiền hay không có tiền, có võ lâm cao thủ nào lại dùng cái thứ trông ngu xuẩn dung tục như vậy làm vũ khí chứ????? Nói ngược lại thì là, người dùng cái thứ lóng lánh lóa mắt dung tục muốn chết ngu xuẩn muốn chết này, đương nhiên không phải là cao thủ gì!!!!!
Cho nên…
Bọn họ có khả năng sẽ bỏ mạng nơi đây…
Mọi người trong Trân Vị Trai bắt đầu ở trong lòng mặc niệm cho chính mình.
…
“Tiểu… Tiểu Liễu Tử… ngươi… ngươi… thanh kiếm này thực sự… thực sự… do… Ninh… Ninh… Tiểu Mộng… à không… do sư… sư nương đưa cho ngươi?” Liễu Hiếu cuối cùng cũng khôi phục lại từ trạng thái đờ đẫn, chỉ vào thanh kiếm này không dám tin, lắp bắp hỏi.
“Đương nhiên là vậy rồi.” Liễu Tiếu híp mắt, say mê mà trân trọng vuốt ve cái vỏ kiếm ánh vàng rực rỡ kia.
Liễu Hiếu há miệng không nói nên lời.
Theo như tính cách muốn tiền không muốn mạng của Liễu Tiếu, sẽ chọn một thanh kiếm mà người trong võ lâm bình thường không có khả năng chọn cũng không phải là chuyện gì quá kì quái.
Kì quái là ở chỗ của Ninh Tiểu Mộng làm sao có thể có một thanh kiếm như vậy, hơn nữa, Ninh Tiểu Mộng như thế nào lại đưa một thanh kiếm ánh vàng rực rỡ vừa tục vừa xấu, tràn ngập hơi thở của nhà giàu mới nổi, chỉ thiếu viết lên mấy chữ “Ta có tiền, ta rêu rao, ta muốn đi ngang” cho Liễu Tiếu, còn cho phép đồ đệ mình mang theo một thanh kiếm như vậy bước vào giang hồ?
Chẳng lẽ đồ đệ mình cầm loại kiếm này đi tung hoành giang hồ, Ninh Tiểu Mộng sẽ không cảm thấy mất mặt sao? Một chút cũng không lo lắng cho thể diện của chính mình sao?
Liễu Hiếu nhìn thanh kiếm ánh vàng rực rỡ kia, đột nhiên kinh hãi…
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ một Ninh Tiểu Mộng nhìn như xinh đẹp tuyệt trần phong tình vạn chủng, một Ninh Tiểu Mộng năm đó từng khiến vô số thiếu niên hiệp sĩ âm thầm ái mộ, một Ninh Tiểu Mộng được vạn người trong chốn võ lâm kính ngưỡng, một Ninh Tiểu Mộng được vô số thiếu nam thiếu nữ ôm mộng giang hồ coi là thần tượng, một Ninh Tiểu Mộng nay đã trở thành một thế hệ truyền kì, một Ninh Tiểu Mộng được xưng là giang hồ đệ nhất cao thủ, bỏ đi lớp ngụy trang bên ngoài của nàng, kì thực — chính là một người không hề có mắt thẩm mĩ, thích thứ ánh vàng rực rỡ vừa tục vừa xấu như vậy sao?
Liễu Hiếu lâm vào mê mang…
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
13 chương
54 chương
120 chương
62 chương