Nam soa nữ thác
Chương 81
Kỳ môn.
“Nương tử, nào, đừng tức giận, uống một ngụm trà.” Tạ Nhiên lấy lòng cười, đưa một ly trà đến bên miệng Ninh Tiểu Mộng đang ngồi ngơ ngác.
“Tướng… công… a…” Ninh Tiểu Mộng quay mặt sang, ai oán nhìn Tạ Nhiên, trong mắt nước mắt lấp lánh, “Bây giờ vi thê thật muốn đâm đầu vào tường mà chết a…”
Tạ Nhiên vội vàng buông ly trà, nhẹ giọng trấn an: “Nương tử a, chuyện đã thành kết cục đã định, cũng không còn cách nào khác, ngươi nghĩ thoáng một chút, đừng nghĩ đến nó nữa.”
“Ta làm sao có thể không nghĩ đến nó nữa…” Vành mắt Ninh Tiểu Mộng đỏ lên, lệ nóng thiếu chút nữa chảy thẳng xuống, “Liễu Tiếu… nàng… nàng… nàng mang danh là đồ đệ của ta, cư nhiên lại cầm theo một thanh kiếm như vậy xuống núi… Ta… ta… ta thân là sư phó của nàng, ta… ta…” Giọng nói nghẹn ngào, không nói tiếp được. Đồ đệ của Ninh Tiểu Mộng nàng, cầm theo một thanh kiếm như vậy, mặt mũi của nàng phải đặt ở đâu a!!!!!
“Nương tử, đừng lo lắng quá, ta nghĩ hài tử Liễu Tiếu kia sẽ không gặp ai cũng xưng là đồ đệ của ngươi, lại nói tin ngươi thu đồ đệ còn chưa có truyền ra ngoài, người khác sẽ không cho nàng là đồ đệ của ngươi, không liên lụy đến ngươi.” Tạ Nhiên vội vàng ôm Ninh Tiểu Mộng vào lòng, mềm giọng an ủi.
“Người bình thường sẽ không cho là vậy, nhưng người quen thì sao? Nếu bọn họ đến cười nhạo ta thì làm sao bây giờ? Mặt mũi của ta phải để ở đâu?” Ninh Tiểu Mộng rầu rĩ nói, võ công của Liễu Tiếu đều là tuyệt kĩ của Kỳ môn, chỉ cần vừa ra tay, người quen biết nàng liếc mắt một cái đã có thể biết được là do nàng truyền thụ.
“Yên tâm, nếu là người quen còn có thể không biết tính cách của ngươi sao, nhất định có thể nghĩ ra được rằng đồ nhi của ngươi là đồ nhi của ngươi, ngươi là ngươi, sẽ không đến cười nhạo ngươi.” Tạ Nhiên an ủi nói. Nếu là người quen còn có thể không biết nương tử nhà mình có bao nhiêu đáng sợ, thủ đoạn trả thù có bao nhiêu khủng bố sao, ai lại ngốc đến mức không sợ chết chạy tới cười nhạo nàng?
Ninh Tiểu Mộng vẫn còn lo lắng trùng trùng: “Vậy nếu Liễu Tiếu gặp được kẻ thù của ta thì sao? Bọn họ cũng nhất định sẽ đoán được quan hệ của ta cùng Liễu Tiếu, như vậy… như vậy…” Vừa nghĩ đến việc mấy kẻ thù của mình có thể sẽ chỉ vào thanh kiếm trong tay Liễu Tiếu, cười đến chết đi sống lại, lăn lộn đầy đất, còn có thể xông lên Kỳ môn cười nhạo nàng ngay trước mặt nàng, Ninh Tiểu Mộng không khỏi bi thương vô ngần, nước mắt ào ào chảy xuống.
“Nương tử, yên tâm, mấy người có cừu oán với ngươi bị ngươi trị rất thảm, đã rất lâu không lộ mặt trên giang hồ, không gặp được.” Thấy nương tử yêu dấu rơi lệ làm Tạ Nhiên đau lòng muốn chết, vội vàng lấy khăn lụa ra lau nước mắt cho Ninh Tiểu Mộng.
“Tướng công, ta thật hối hận. Nếu không phải do thấy Liễu Tiếu chỉ trong vài ngày ngắn ngủi kiếm pháp đã tiến bộ thần tốc, trong lòng cao hứng, muốn xứng cho nàng một thanh kiếm tốt chuyện cũng sẽ không biến thành như vậy.” Ninh Tiểu Mộng đoạt lấy khăn lụa trong tay Tạ Nhiên, liều mạng cắn.
“Vì sao ta lại dẫn nàng đến Tàng Kiếm các của ta để cho chính nàng chọn kiếm mà không phải trực tiếp chọn một thanh kiếm tốt đưa cho nàng chứ? Vì sao ta dẫn nàng đến Tàng Kiếm các phải đi qua đường đến nhà kho chứ? Vì sao lúc ấy cửa nhà kho cư nhiên lại không có đóng chứ? Vì sao nàng lại liếc mắt một cái nhìn thấy thanh kiếm chết tiệt kia trong nhà kho chứ? Đáng giận nhất là, trước đó vì sao ta lại đáp ứng nàng mặc kệ nàng muốn chọn một thanh kiếm như thế nào cũng có thể chứ?” Ninh Tiểu Mộng vừa nghĩ đến cảnh Liễu Tiếu ôm chặt thanh kiếm xấu đến cực điểm kia, nói năng hùng hồn đầy lí lẽ, “Sư phó, rõ ràng là chính ngài đáp ứng, ta muốn chọn thanh kiếm như thế nào cũng có thể. Lão nhân gia ngài thân là một tiền bối trong võ lâm, mà lại nói không giữ lời sẽ làm ta mất đi lòng tin đối với sư phó ngài, dẫn đến làm mất đi hứng thú với giang hồ.” liền nhịn không được khí huyết dâng trào. Lại nhớ đến cảnh Liễu Tiếu mặc kệ mình khuyên bảo như thế nào, uy hiếp như thế nào cũng không chịu buông thanh kiếm kia, thậm chí khi mình muốn sử dụng vũ lực còn ôm kiếm, hô to, “Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất, nếu không có thanh kiếm này, thề không xuống núi.” lại tức giận vô cùng. Chỉ nghe thấy “xoẹt” một tiếng, Ninh Tiểu Mộng phẫn nộ cắn rách khăn lụa.
“Nương tử…” Tạ Nhiên ở một bên thật cẩn thận mở miệng: “Vô luận thế nào, không phải hài tử Liễu Tiếu kia cuối cùng cũng phải lùi một bước sao. Tuy rằng nàng cứng rắn giữ lại vỏ kiếm, nhưng chúng ta cuối cùng cũng thuyết phục được nàng thay đổi thanh kiếm bên trong mà.”
“Nhưng mà nàng cứng rắn đòi ta mạ vàng lên chuôi của thanh tuyệt thế hảo kiếm kia mới bằng lòng đổi.” Ninh Tiểu Mộng giận, nàng đưa thanh kiếm tốt nhất trong Tàng Kiếm các của mình cho Liễu Tiếu, cư nhiên còn bị nàng ghét bỏ vừa cũ vừa xấu, khăng khăng phải mạ vàng lên chuôi kiếm mới bằng lòng đổi. Nghĩ Ninh Tiểu Mộng nàng nhất thế anh minh, như thế nào lại thu một đồ đệ ngốc nghếch có mắt không tròng như vậy.
Lúc này, Tạ Vi Thiện vội vàng tiến vào, hỏi Ninh Tiểu Mộng: “Môn chủ, Tiền chưởng quầy lần trước phái người cứng rắn tặng mười rương đại lễ lên núi tự mình đến đây, lần này hắn lại mang theo người hai mươi rương lễ vật.”
“Không gặp, lễ vật hắn đưa không nhận, mười rương lần trước đưa tới cũng trả về hết.” Ninh Tiểu Mộng đau đầu vẫy vẫy tay, bây giờ mình còn đang thương tâm đây, nào có thời gian đi ứng phó mấy người đến cầu này cầu nọ chứ.
“Không được a…” Tạ Vi Thiện do do dự dự, nhìn sắc mặt Ninh Tiểu Mộng, mới ấm a ấp úng nói: “Môn chủ… lễ vật lần trước hắn đưa tới đã chạm vào, thiếu một món…”
“Thiếu cái gì? Từ nhà kho tìm một món tương tự bổ sung vào là được.” Tạ Nhiên không sao cả nói.
“Chính là… chính là…” Tạ Vi Thiện cúi đầu nhìn mũi chân, dùng giọng nhỏ đến không thể nhỏ hơn hàm hàm hồ hồ nói: “Chính là cái vỏ kiếm bị Liễu Tiếu cầm đi kia…”
“Cái gì!!!!” Ninh Tiểu Mộng nhảy dựng lên, hung quang trong mắt bắn ra bốn phía, túm áo Tạ Vi Thiện, lớn tiếng nói: “Ngươi nói rằng thanh kiếm rách nát đáng chết đáng giận xấu đến cực điểm có thể làm mặt mũi ta mất hết kia là do hắn đưa đến?”
Tạ Vi Thiện sợ hãi liều mạng gật đầu.
Ninh Tiểu Mộng thả tay ra, âm trầm hỏi: “Hắn đưa nhiều lễ vật như vậy đến đây là muốn cầu cái gì?”
“Nữ nhi của Tiền chưởng quầy muốn đi Thanh Phong học viện học võ công, nhưng đăng kí ba lượt đợi ba năm cũng chưa trúng tuyển. Hắn muốn nhờ môn chủ nghĩ biện pháp, khiến cho Thanh Phong học viện ngoại lệ nhận lấy nữ nhi của hắn.”
“Được, hắn không phải là có rất nhiều tiền sao, Vi Thiện, ngươi đi hỏi hắn có nguyện ý mỗi năm bỏ ra năm mươi vạn lượng bạc học phí, lại mỗi năm quyên ba mươi vạn lượng bạc cho thiện đường của ta. Nếu nguyện ý, ta sẽ khiến Thanh Phong học viện ngoại lệ nhận nữ nhi của hắn. Nếu không nguyện ý, hai mươi rương lễ vật kia cùng với mười rương trước đó cũng đừng nghĩ đến việc cầm về.” Ninh Tiểu Mộng oán hận cắn răng, tốt, ngươi có tiền, ngươi có thể làm ra một thanh kiếm như vậy, ta đây khiến cho ngươi chảy thật nhiều máu.
“Thu như vậy có phải là quá nhiều hay không…” Tạ Vi Thiện thật cẩn thận mở miệng hỏi, dù sao học phí của Thanh Phong học viện thấp nhất chỉ cần một vạn lượng bạc là đủ rồi.
“Ngươi nói cái gì?” Ánh mắt hung ác, tràn đầy sát khí của Ninh Tiểu Mộng quét qua.
Tạ Vi Thiện sợ đến toàn thân run lên, vội vàng chạy một mạch đến tiền sảnh dùng để chiêu đãi khách nhân, nói ra điều kiện của Ninh Tiểu Mộng với Tiền chưởng quầy mang vàng đeo bạc, toàn thân ánh vàng lấp lánh kia.
Vừa nghe xong, Tiền chưởng quầy toàn thân ánh vàng lấp lánh lập tức mừng rỡ, vỗ vỗ ngực mắt cũng không chớp một cái đáp ứng.
Đưa mắt nhìn bóng Tiền chưởng quầy vui tươi hớn hở đi xa, rồi nhìn hai mươi rương lễ vật ánh vàng lấp lánh, cơ hồ có thể chọc mù mắt người khác mà Tiền chưởng quầy để lại. Lại nhìn ba mươi vạn lượng ngân phiếu mới vừa rồi Tiền chưởng quầy tùy tiện lấy từ trong lòng ra giao cho hắn, nói là quyên cho thiện đường, cùng với một đĩnh vàng nặng trịch thưởng riêng cho hắn nằm trong tay, Tạ Vi Thiện không khỏi sâu sắc cảm thấy, những gì môn chủ mở miệng đi đòi dường như hơi ít một chút.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
13 chương
54 chương
120 chương
62 chương