Nam soa nữ thác
Chương 78
Mọi người trong Trân Vị Trai thấy Liễu Hiếu vẻ mặt vui mừng, vội vàng chuyển mắt nhìn về phía cửa, chờ vị cứu tinh lên sàn.
Dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, chỉ thấy một thiếu niên mảnh khảnh bước vào trong Trân Vị Trai.
Mọi người trong Trân Vị Trai vốn đang ôm một lòng tràn đầy kỳ vọng đối với sự xuất hiện của vị cứu tinh, vừa thấy người vào chính là một thiếu niên tuổi xấp xỉ Liễu Hiếu, không khỏi thất vọng.
Thiếu niên vừa tiến vào này, dáng người cao gầy, màu da hơi đen, dung mạo anh tuấn thanh tú. Khuôn mặt tuấn tú đường nét rõ ràng, mũi cao môi mỏng, hai mắt hữu thần. Mặc một bộ trù sam không quá vừa người, có hơi ngắn, trên vai phải đeo một cái bao nhỏ, dưới nách trái đeo một vật được vải trắng bao kín mít, từ hình dạng mà xem thì hẳn là kiếm hay gì đó. Thiếu niên này bây giờ đang vẻ mặt vui mừng, vừa bước vào trong Trân Vị Trai, vừa vội vàng nhét một nắm lớn tiền đồng vùng bạc vụn vào trong lòng.
“Tiểu Liễu Tử…” Liễu Hiếu vừa nhìn thấy người này, hai mắt đỏ lên trong nháy mắt, lập tức lao qua, ôm chặt không buông.
Mọi người trong Trân Vị Trai lập tức giật mình con mắt thiếu chút nữa lăn đầy đất.
Cho dù dung mạo Liễu Hiếu có bao nhiêu xinh đẹp có bao nhiêu giống nữ hài tử, trải qua khoảng thời gian ở chung này, ở trong mắt của mọi người trong Trân Vị Trai, Liễu Hiếu tuyệt đối được coi là một nam tử hán.
Nhớ lại nghị lực của Liễu Hiếu khi chống lại Tiếu Tiếu Tề lũ chiến lũ bại, khi bại khi thắng. Nhớ lại một Liễu Hiếu đánh cược với Tiếu Tiếu Tề, dám không ngủ không nghỉ suốt một buổi tối, một mình chuyển xong toàn bộ hàng hóa trên bên tàu, kết quả ngày hôm sau đi đường run như lá rụng trong gió thu cũng không rên một tiếng. Nhớ lại một Liễu Hiếu cho dù bị Tiếu Tiếu Tề đánh đến mặt mũi bầm dập cũng muốn đứng lên ngay lập tức, mắt cũng không chớp một cái liền triển khai công cuộc trả thù Tiếu Tiếu Tề — đương nhiên là cho tới bây giờ, những cuộc trả thù như vậy chưa từng thành công qua là được. Lại nhìn lại bộ dáng Liễu Hiếu rõ ràng là võ công kém cỏi đòi mạng, còn dám cầm kiếm giằng co với người khác…
Lại nhìn lại một Liễu Hiếu mềm nhũn như không có xương liều mạng quấn lấy thiếu niên vừa bước vào cửa, mắt ứa lệ, vẻ mặt ủy khuất, đang ở một bên liều mạng làm nũng trước mắt…
…
“Là ảo giác, là ảo giác, nhất định là mê dược này khiến ta sinh ra ảo giác. Những gì ta nhìn thấy lúc này đều không phải là thật, không phải là thật!” Mọi người yên lặng mặc niệm trong lòng.
“Oa… Tiểu Liễu Tử… Ngươi cuối cùng cũng đến rồi, người ta rất nhớ ngươi. Ngươi không ở đây, có người khi dễ ta.” Liễu Hiếu rưng rưng khóc kể.
Liễu Tiếu cúi đầu nhìn Liễu Hiếu đang sống chết quấn quít lấy chính mình, đợi đến khi thấy rõ khuôn mặt còn hơi bầm tím của hắn, đột nhiên ngẩng đầu, giận dữ nói với người áo đen che mặt kia: “Sao ngươi lại đánh hắn.”
“Đúng, đúng.” Liễu Hiếu do nhìn thấy Liễu Tiếu vì mình xuất đầu mà vẻ mặt mỹ mãn ở một bên vui vẻ phụ họa: “Sao ngươi lại đánh ta.”
“Ngươi ra tay với hắn còn chưa tính, vì sao lại cứ phải đánh mặt hắn.” Liễu Tiếu căm phẫn bất bình chỉ vào vết bầm tím trên mặt Liễu Hiếu.
“Đúng, đúng. Ngươi ta tay với ta còn chưa tính, vì sao lại cứ phải đánh mặt ta!” Liễu Hiếu vô cùng hăng say tiếp tục phụ họa.
“Này, vết thương trên mặt ngươi rõ ràng là do Tiếu Tiếu Tề đánh, không phải hắn đánh. Hắn là muốn ra tay với ngươi, nhưng còn chưa kịp ra được không.” Đây là tiếng lòng chung của mọi người trong Trân Vị Trai.
“Chẳng lẽ ngươi không biết hắn cũng chỉ có gương mặt này là còn có thể nhìn sao!” Liễu Tiếu tức giận khiển trách.
“Đúng, đúng. Chẳng lẽ ngươi không biết ta cũng chỉ có…” Liễu Hiếu đột nhiên dừng lại, bất mãn nhìn Liễu Tiếu, bắt đầu dậm chân, “Tiểu Liễu Tử, ngươi có ý gì, cái gì mà nói ta cũng chỉ có gương mặt là còn có thể nhìn.”
Không ngờ không cẩn thận đã nói ra tiếng lòng của mình, Liễu Tiếu thấy Liễu Hiếu tức giận trừng mắt nhìn mình, vội vàng cười gượng hai tiếng, cúi đầu đền cho hắn một khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, ngay sau đó ngẩng đầu lên, khuôn mặt tươi cười nịnh nọt vừa rồi trong nháy mắt biến thành vẻ mặt nghiêm nghị, sửa miệng nói với người áo đen che mặt: “Ngươi làm sao có thể đánh mặt hắn chứ, chẳng lẽ ngươi không biết là khuôn mặt hắn đặc biệt xinh đẹp sao!”
Như vầy còn được, Liễu Hiếu liếc nàng một cái, quyết định tạm thời không so đo với nàng.
“Nhìn xem, ngươi đánh khuôn mặt xinh đẹp của hắn thành như thế này.” Liễu Tiếu nâng mặt Liễu Hiếu, đưa ra triển lãm cho người áo đen che mặt xem một chút, “Ngươi nói đi, định bồi thường bao nhiêu tiền thuốc men?”
Nghe vậy, mọi người trong Trân Vị Trai nếu không phải vì đã sớm nằm dài trên mặt đất, phỏng chừng sẽ đồng loạt trượt chân ngã chổng vó.
Nhìn các loại binh khí, ám khí nằm đầy đất, nhìn bàn ghế cửa sổ sàn nhà đã bị phá hủy gần hết trong Trân Vị Trai, nhìn vết máu chảy đầy đất, nhìn mấy người nằm đầy đất không thể nhúc nhích, lại nhìn lại những vết thương hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc nông hoặc sâu của đại đa số mọi người, nếu không nữa thì, nhìn xem sát khí trên thân của người áo đen che mặt kia…
Ngươi nói xem, loại thời điểm này, thích hợp cò kè mặc cả đòi tiền thuốc men với người khác sao?????
Hơn nữa, vết thương trên mặt Liễu Hiếu căn bản không phải do người che mặt này đánh có được không!!!
Muốn tiền thuốc men? Đầu tiên phải nghĩ biện pháp sống đến khi Tiếu Tiếu Tề trở về đã a!
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
29 chương
22 chương
45 chương
10 chương
10 chương