Nam soa nữ thác
Chương 77
Bên kia, mọi người trong Trân Vị Trai mơ hồ có dấu hiệu không địch lại được, bên này, Hàn Chiết cũng dần bắt đầu không ngăn được thế công hung ác của Ngọc Nghê.
Từ khi người áo đen che mặt ném ra câu nói kia, bỏ lại một ánh mắt hàm ý sâu xa cho Ngọc Nghê, Ngọc Nghê lại đột nhiên bắt đầu hạ tử thủ. Hàn Chiết sau khi đỡ mấy chục chiêu đã bắt đầu từ từ rơi xuống thế hạ phong.
“Ngọc Nghê tỷ tỷ, chuyện của chúng ta từ từ giải quyết, nếu ngươi muốn thuốc giải thì hãy nhanh dừng tay lại, ta chế thuốc cho ngươi.” Liễu Hiếu ý đồ dùng thuốc giải làm mồi, phân tán lực chú ý của Ngọc Nghê, cũng tiện làm cho Hàn Chiết có thể chống đỡ được lâu thêm một lúc.
Mà Ngọc Nghê dường như đã hạ quyết tâm, hoàn toàn không để ý đến lời Liễu Hiếu nói, chỉ một lòng một dạ đối phó Hàn Chiết.
“Ngọc Nghê tỷ tỷ, nếu ngươi không uống thuốc giải vào ngay, qua thời gian lâu cho dù có uống thuốc giải cũng không có cách nào khôi phục hoàn toàn…” Liễu Hiếu đe dọa.
Ngọc Nghê không phản ứng.
“Ngọc Nghê tỷ tỷ, thật đáng sợ, mặt ngươi càng ngày càng sưng lên, trông thật dọa người…” Liễu Hiếu giả vờ tỏ vẻ sợ hãi.
Vẫn không phản ứng.
“A! Ngọc Nghê tỷ tỷ, tóc ngươi bắt đầu rụng kìa, nếu không uống thuốc giải lát nữa ngay cả răng cũng sẽ rụng hết.” Liễu Hiếu lớn tiếng thét chói tai, bắt đầu nói hươu nói vượn, ăn không nói có, chỉ cầu có thể dọa được Ngọc Nghê.
Kiếm của Ngọc Nghê dường như dừng lại trong một chốc, nhưng ngay sau đó lại bắt đầu ra chiêu không ngừng nghỉ, còn mơ hồ có tư thế càng đánh càng mạnh.
“Tóc còn chưa tính, nhưng đợi đến khi răng đều rụng hết, uống thuốc giải vào cũng vô dụng, răng không mọc lại được, Ngọc Nghê tỷ tỷ, đến lúc đó ngươi chỉ có thể làm một lão thái thái không có răng nha.”
Trong mắt Ngọc Nghê bốc lửa, ra chiêu ác hơn.
Liễu Hiếu nhìn Ngọc Nghê giống như đã điên cuồng, rùng mình một cái, lại nhìn Hàn Chiết dần dần ngay cả khả năng chống đỡ cũng không còn, quay đầu chuẩn bị đi cầu viện.
Vừa quay đầu lại, trong lòng Liễu Hiếu cả kinh.
Mọi người trong Trân Vị Trai hơn phân nửa đều đã có vết thương trên người, có mấy người còn bị thương không nhẹ.
Trên mặt mọi người đã không còn vẻ thoải mái, cả đám đều mang vẻ mặt ngưng trọng.
Trong lòng Liễu Hiếu biết không ổn, xem ra mọi người đều không chống đỡ được bao lâu.
Nhìn tình hình trước mắt, Liễu Hiếu nhất thời cảm thấy vô cùng hối hận, hai ngày này hắn chế không ít độc dược lợi hại, đều lãng phí ở trên người Tiếu Tiếu Tề, bây giờ trên người hắn chỉ còn lại mấy loại độc dược phổ thông hắn thử tay nghề làm ra cùng với phấn ngứa phấn cười vân vân. Nhìn tình cảnh hiện tại, dùng độc dược bình thường, xem công lực của đối phương thì hẳn là không có tác dụng gì. Dùng phấn ngứa cùng phấn cười, hiện tại bên phe Trân Vị Trai bị thương kiệt lực, chỉ sợ không có cách nào chống đỡ được, chỉ có thể gây trở ngại chứ không giúp được gì.
Liễu Hiếu sốt ruột trong lòng, đưa tay vào trong ngực mò mẫm, đột nhiên vui vẻ.
Thiếu chút nữa quên mất ở chỗ hắn còn có mê dược siêu cấp mà Tạ Nhiên đưa.
Theo như lời Tạ Nhiên nói, chỉ cần ném ra thì trừ hắn tất cả những người khác đều sẽ phải ngã xuống.
Mắt thấy tình thế khẩn trương trước mắt, Liễu Hiếu không kịp nghĩ nhiều, lấy ra một viên, dùng sức hung hăng ném xuống đất.
Viên thuốc nhỏ bé kia rơi xuống mắt đất, “phịch” một tiếng vỡ ra, một luồng khói trắng nhẹ nhàng bay lên.
Theo sự xuất hiện của luồng khói, một mùi hương như lan như xạ trong nháy mắt lan khắp Trân Vị Trai.
Có lẽ là vì khoảng cách gần, Ngọc Nghê cùng Hàn Chiết đứng chịu mũi sào, trong nháy mắt toàn thân vô lực, ngã xuống đất không thể cử động.
Liễu Hiếu cảm thấy vui vẻ, lại nhìn sang bên kia, mọi người trong Trân Vị Trai cùng mấy người áo đen che mặt cũng lục tục bắt đầu ngã xuống đất.
Xem ra người trúng mê dược này có công lực càng cao thời gian chống chọi càng dài.
A Nhân bị thương nặng nhất ngã xuống trước, sau đó là Tiểu Phúc cùng lão chưởng quầy…
Đến phiên mấy người áo đen che mặt kia.
Một tên, hai tên, thêm một tên, lại thêm một tên, năm, sáu tên…
Tốt, chỉ còn lại một tên cuối cùng…
Di!? Tên này như thế nào lại không ngã xuống?
Dường như lảo đảo, nhưng vẫn là không ngã.
A! Không chỉ không ngã, còn đi tới.
Liễu Hiếu vội vàng bổ sung thêm một viên.
Lại là một luồng khói trắng nhẹ nhàng bay lên, mùi hương như lan như xạ trong Trân Vị Trai càng nồng thêm.
Nhưng mà người áo đen che mặt này vẫn không hề có dấu hiệu gì là sắp ngã xuống, vẫn từ từ đi về phía Liễu Hiếu.
Chính là người trước đó đứng ở ngoài cửa, dường như là đầu lĩnh của đám người áo đen che mặt này.
Hắn nhìn nhìn Liễu Hiếu, vẻ mặt vẫn thực bình tĩnh: “Ta thực sự là xem thường ngươi. Ta thấy võ công ngươi quá kém, căn bản là không đặt ngươi vào mắt, lại không ngờ rằng trên người ngươi cư nhiên lại mang theo mê dược lợi hại như vậy, ngay cả ta cũng thiếu chút nữa trúng chiêu của ngươi. Hiện tại trên người ta còn lại không đến sáu phần nội lực, bất quá đối phó ngươi, vẫn là dư dả.”
“Cái thứ mê dược rách nát gì thế này, còn nói ném ra chỉ còn lại một mình ta, tất cả những người khác đều phải ngã xuống hết. Bái cái loại người không đáng tin cậy này làm sư phụ, có lẽ ta cũng sẽ chẳng có tiền đồ gì.” Nhìn thanh kiếm tỏa ra hàn quang, âm khí dày đặc người áo đen che mặt kia nắm trong tay, càng đi càng đến gần, Liễu Hiếu không nhịn được lại ở trong lòng cuồng mắng Tạ Nhiên một trăm lần.
Liễu Hiếu một bên ở trong lòng mắng to Tạ Nhiên, một bên lại bày biểu tình bình tĩnh đến cực điểm cộng thêm đã định liệu trước ra ngoài mặt. Thuận tay nhặt lên thanh nhuyễn kiễm của Ngọc Nghê, hai chân hơi mở ra, ưỡn ngực hơi nghiêng người, tay trái hơi chắn trước bụng, tay phải giơ lên tạo thành một thế kiếm cực kì xinh đẹp, sau đó thuận thế để ngang trước người.
Người áo đen che mặt kia thấy Liễu Hiếu bày ra tư thế này, nao nao. Thế kiếm này căn bản là vừa có thể công vừa có thể thủ, không hề có sơ hở, cơ hồ đạt đến cảnh giới hoàn mĩ. Chẳng lẽ là mình nhìn nhầm, tiểu nha đầu trông như võ công cực kì kém này cư nhiên là một cao thủ thâm tàng bất lộ.
Ánh mắt vốn bình tĩnh vô ba của hắn dần dần ngưng trọng lên, còn mơ hồ lộ ra một tia hưng phấn điên cuồng.
Mê dược Tạ Nhiên chế ra có thể làm cho người ta toàn thân vô lực, ngã xuống đất không đứng lên được, thần chí lại vẫn còn thanh tỉnh. Mọi người trong Trân Vị Trai vừa thấy tư thế mà Liễu Hiếu bày ra lập tức biết bộ dáng kia của hắn chỉ là bộ kiếm pháp trông có vẻ lợi hại bày ra để hù dọa người khác mà thôi.
Mắt thấy người áo đen che mặt kia trông có vẻ như bị hù đến, cả đám đều ở trong lòng bái hết các loại thần Phật trên trời dưới đất một lượt. Chỉ cầu hoặc là mau mau giáng xuống một tia sét đánh chết người áo đen che mặt trước mắt này ngay tại chỗ, không thì nhanh khiến cho Tiếu Tiếu Tề trở về trước khi Liễu Hiếu bị chọc thủng.
Trong lòng Liễu Hiếu hồi hộp muốn chết, lòng bàn tay sau lưng đều là mồ hôi, nhưng trên mặt vẫn bày ra vẻ thoải mải tự tại, nắm chắc thắng lợi, còn dùng một loại ánh mắt thực “thế ngoại cao nhân” phối hợp thêm vào.
Bàn tay người áo đen che mặt cầm kiếm chặt rồi lại lỏng, lỏng rồi lại chặt. Hắn thủy chung tìm không thấy sơ hở của Liễu Hiếu, đối mặt với thế kiếm hoàn mĩ này, nếu không thể dùng một chiêu hạ gục, hắn ra tay trước nhất định sẽ thất bại.
Hai người cứ như vậy giằng co.
…
Trong một Trân Vị Trai to như vậy, một đám người ngã trên mặt đất, vô lực đến ngay cả hơi thở cũng thực mỏng manh. Nếu có thuật đọc tâm sẽ có thể nghe được tiếng lòng của đại đa số mọi người là như thế này: “Tiếu Tiếu Tề, ngươi ở nơi nào… Tiếu Tiếu Tề, ngươi mau trở lại đi… Tiếu Tiếu Tề, cứu mạng a…”
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, Liễu Hiếu âm thầm kêu khổ trong lòng.
Giữ nguyên tư thế này bất động cũng thực vất vả có được không, tiếp tục như vậy nữa chỉ sợ hắn cũng sẽ không chịu nổi.
Liễu Hiếu cắn răng, sống chết cứng rắn chống.
Nhưng mà hắn cũng chỉ mới nghiêm túc luyện công trong khoảng thời gian gần đây, công lực thực sự hữu hạn. Cho dù đã có dự kiến trước, cầm thanh nhuyễn kiếm trọng lượng cực nhẹ này của Ngọc Nghê, chống đỡ lâu như vậy cánh tay vẫn vừa đau vừa mỏi.
Hắn hết nhịn lại nhẫn, nhịn nhịn tiếp, cuối cùng, sau thời gian một nén hương, bàn tay cầm kiếm của hắn vẫn không nhịn được hơi run lên.
Chính vì cái run này mà bị người áo đen mặt vẫn kiên nhẫn chờ đợi cơ hội bắt được sơ hở, một kiếm chém ra.
Một kiếm của hắn tiến đến, Liễu Hiếu nào dám đi đỡ, trực tiếp dùng thanh nhuyễn kiếm trong tay làm ám khí ném thẳng qua.
Người áo đen che mặt cầm kiếm hất đi, lập tức biết Liễu Hiếu có mấy cân mấy lượng.
Hắn lạnh lùng nhìn Liễu Hiếu một cái, trong mắt có hơi tức giận: “Thật không ngờ ta cư nhiên lại bị động tác tốt mã dẻ cùi của ngươi hù dọa, lãng phí nhiều thời gian như vậy.”
Trong lòng Liễu Hiếu cùng mọi người trong Trân Vị Trai đều lạnh lẽo, thầm nghĩ, lúc này là thực sự không còn đường sống.
Trong lúc Liễu Hiếu đang nản lòng thoái chí thì đột nhiên từ ngoài cửa Trân Vị Trai truyền đến một giọng nói vô cùng vui sướng.
“Nha! Lại nhặt được một đồng tiền! A! Nơi này cư nhiên còn có hai lượng bạc vụn! Oa! Nơi này có thật nhiều đồng tiền cùng bạc vụn! A! A! A! Thật tốt quá! Thật tốt quá! Hôm nay thực sự là một ngày may mắn!”
Liễu Hiếu vừa nghe thấy giọng nói này, không nhịn được vui mừng khôn xiết, hai mắt sáng lên, hô lớn về phía cửa: “Tiểu Liễu Tử, mau tới cứu mạng a!”
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
29 chương
22 chương
45 chương
10 chương
10 chương