Ngọc Nghê cắn răng, oán hận nhìn Liễu Hiếu, dùng kiếm chỉ vào hắn, phẫn hận mở miệng: “Ngươi, lập tức giao thuốc giải ra đây cho ta.” “Được, ngươi kêu người ngươi mang tới dừng tay trước, sau đó toàn bộ lùi ra ngoài Trân Vị Trai đi.” Liễu Hiếu chỉ chỉ vào cửa lớn của Trân Vị Trai, lặp lại điều kiện một lần. “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, chịu chết đi.” Vừa nghĩ đến mĩ mạo mà mình luôn kiêu ngạo cư nhiên bị hủy trong tay tiểu nha đầu xinh đẹp đến làm người ta nghiến răng nghiến lợi trước mặt, Ngọc Nghê hận đến đỏ mắt, đâm vụt ra một kiếm, hận không thể dùng một kiếm đâm thủng Liễu Hiếu. Bên này Liễu Hiếu cùng Hàn Chiết đã sớm đề phòng nàng, Hàn Chiết ngăn lại, Liễu Hiếu nhân cơ hội tránh đi, thoát được một kiếm này. “Ngọc Nghê tỷ tỷ nha, ngươi thực sự không cần mặt sao?” Liễu Hiếu thừa dịp có Hàn Chiến chặn, nhanh chóng lùi liên tiếp mấy bước, kéo ra một khoảng cách tương đối an toàn với nữ nhân này. (Hề: tuy có vẻ không liên quan nhưng trong tiếng TQ thì không cần mặt = không biết xấu hổ, không biết Liễu Hiếu có thâm ý này không, thấy dám lắm =))) “Ngươi mới không cần mặt.” Ngọc Nghê đỏ mắt, một lòng chỉ muốn giết Liễu Hiếu, nhưng võ công của Hàn Chiết tuy không bằng nàng, bất quá giờ phút này xuất ra toàn lực ngăn cản cũng làm nàng nhất thời không thể toại nguyện, trong lòng càng thêm tức giận. “Nếu Ngọc Nghê tỷ tỷ ngươi còn cần mặt, vậy đừng có kêu đánh kêu giết với ta, nếu ta chết, ai đi chế thuốc giải cho ngươi đây. Trừ phi ngươi muốn dùng khuôn mặt như vậy sống cả đời.” Liễu Hiếu vẻ mặt tự nhiên nói nhăng nói cuội, thuốc này do Tạ Nhiên cung cấp, hắn nào có biết gì về thuốc giải quỷ quái gì đó, đơn thuần là bịa chuyện mà thôi, “Còn nữa, đừng dùng kiếm chỉ vào ta, lá gan của ta rất nhỏ, ngươi làm ta sợ, sau đó ta sẽ quên mất không biết phải chế thuốc giải như thế nào mất.” Nghe vậy, cánh tay cầm kiếm của Ngọc Nghê hơi dừng lại, chiêu thức cũng chậm xuống. “Nhanh suy nghĩ cẩn thận, khiến bọn họ dừng tay, thời gian kéo càng dài, e là sẽ càng khó chữa.” Liễu Hiếu “thiện lương” “hồn nhiên” nhìn Ngọc Nghê, “Dung mạo của tỷ tỷ tuy kém hơn ta, bất quá cũng là đại mĩ nhân hiếm có, nếu trên mặt có sẹo thì không tốt đâu.” Ngọc Nghê khẽ cắn môi, thu chiêu, mở miệng nói với sáu người áo đen che mặt kia: “Các ngươi, dừng tay, trước lui ra ngoài.” Ngọc Nghê nói xong, sáu người áo đen che mặt kia giống như không nghe hề nghe thấy, vẫn kết trận, dưới sự tấn công điên cuồng của mọi người trong Trân Vị Trai, tuy bị rơi vào thế hạ phong nhưng cũng không hề có dấu hiệu thua cuộc. Ngọc Nghê lại hô lớn một tiếng về phía bọn hắn: “Dừng tay!” Vẫn không nhận được một chút phản ứng. Ngọc Nghê tức giận trong lòng, quay đầu nói với người áo đen che mặt vẫn đứng ở ngoài cửa Trân Vị Trai kia: “Ngươi, mau kêu bọn họ dừng tay.” Người áo đen che mặt này không nói gì, chỉ kéo về ánh mắt trước đó vẫn nhìn đoàn người trong Trân Vị Trai, thản nhiên nhìn Ngọc Nghê một cái rồi lại quay đi, cũng không có bất kì phản ứng nào. Ngọc Nghê tức giận cực kì. “Nha, Ngọc Nghê tỷ tỷ, trước đó ta thấy ngươi cực kì oai hùng cực kì uy phong, đối với người khác chỉ tới quát đi, cứ cho rằng ngươi là thủ lĩnh của đám người này cơ, xem ra là ta nhầm rồi nha, có khi là Ngọc Nghê tỷ tỷ ngươi tự cho là đúng, tự biên tự diễn mà thôi, nhìn xem, người ta căn bản là không coi ngươi ra gì cả.” Liễu Hiếu nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, làm sao chịu bỏ qua cơ hội tốt như vậy, vội vàng bỏ đá xuống giếng, châm chọc nói móc. Ngọc Nghê bị Liễu Hiếu chọc giận đến cả người run lên, hận không thể xông lên đem hắn bầm thây vạn đoạn, lại còn phải nhẫn nhịn vì thuốc giải, cơ hồ làm nàng nhịn đến hộc máu. Ngọc Nghê đè xuống nỗi phẫn hận trong lòng, nói với người áo đen che mặt ở ngoài cửa: “Ngươi rốt cuộc là có nghe thấy hay không, ta kêu các ngươi dừng tay lại.” Người áo đen che mặt kia vẫn không thèm đếm xỉa, lần này thậm chí dứt khoát ngay cả mắt cũng không nhúc nhích một chút, nhìn cũng lười nhìn Ngọc Nghê. “Ngươi có ý gì.” Lần này không cần Liễu Hiếu châm ngòi, Ngọc Nghê cũng đã thiếu chút nữa tức đến bạo đi, “Ta yêu cầu các ngươi nghe theo lệnh ta, dừng tay cho ta.” “Ta cho rằng giữa chúng ta là quan hệ hợp tác.” Người áo đen che mặt ở ngoài cửa thản nhiên nói, “Cho dù là chủ tử của ngươi cũng không dám nói muốn chúng ta nghe theo lệnh của hắn. Huống chi, vì sao phải dừng tay, chủ tử nhà ngươi không phải là muốn chúng ta ra tay diệt nơi này sao.” “Nhưng mà, mặt của ta…” Ngọc Nghê còn chưa nói xong đã bị ngắt lời. “Chuyện đó không liên quan đến ta.” Giọng nói lãnh ngạnh, cho thấy rõ ràng không có đường thương lượng. Nhìn tình hình trước mắt, Liễu Hiếu không nhịn được có chút sợ sệt. Mắt thấy không có hi vọng lấy được thuốc giải, không biết Ngọc Nghê có thể không chịu được kích thích quá lớn, nổi cơn điên, sau đó liền xông lên chém hắn thành mười tám khúc hay không. Quả nhiên, tay cầm kiếm của Ngọc Nghê siết chặt hơn. Liễu Hiếu lập tức chuẩn bị chạy thục mạng. Lúc này, người áo đen che mặt vẫn đứng ở bên ngoài Trân Vị Trai đột nhiên chậm rãi bước vào bên trong. Hắn làm như không thấy Liễu Hiếu, Hàn Chiết, tiểu quỷ ngã trên mặt đất cùng Nhan Tử Nhi, chỉ khi đi qua bên cạnh Ngọc Nghê thì ý vị sâu xa nhìn nàng một cái, thản nhiên ném lại một câu cho nàng: “Muốn làm gì tùy ngươi, chỉ cần nhớ kĩ, đừng làm hỏng đại sự của chủ tử ngươi.” Ngọc Nghê nghe vậy lập tức rùng mình. Người áo đen che mặt này nói xong liền đi thẳng về phía đám người đang đánh nhau náo nhiệt kia. Mọi người trong Trân Vị Trai thấy hắn đi tới, Tiểu Phúc vội nhảy ra khỏi đám người, thuận tay bắt lấy một băng ghế dài, nhắm thẳng vào mặt hắn đập xuống. Mắt thấy băng ghế nghênh diện mà đến, người áo đen che mặt này mắt cũng không chớp một cái, dưới chân bộ pháp quỷ dị chuyển động, cả người lập tức giống như quỷ mỵ lặng yên không một tiếng động trượt đi, dễ dàng tránh được một kích toàn lực của Tiểu Phúc, lại thuận thế đi về phía trước một bước, kiếm trong tay đã ra khỏi vỏ, hàn quang lóe lên, đâm thẳng về phía ngực của Tiểu Phúc. Tiểu Phúc lùi ra sau định trốn, hàn quang kia lại như bóng với hình, mắt thấy tránh cũng tránh không được, trong lòng Tiểu Phúc hoảng hốt. Đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên nắm lấy sau cổ Tiểu Phúc, cứng rắng tung Tiểu Phúc lên không trung về bay phía sau. Tiểu Phúc chỉ cảm thấy trước ngực lạnh lẽo, sau khi rơi xuống đất vội vàng cúi đầu nhìn ngực mình. Vừa nhìn thấy, trong lòng lập tức kinh hãi. Chỉ thấy y phục của mình phần dưới cổ, trên rốn bị cắt thẳng tắp thành một vết rách chỉnh tề, ngoài y phục ra, làn da dưới y phục cũng bị cắt vỡ thành một đường vết thương hằn sâu thẳng tắp, giờ phút này đang rỉ ra máu tươi. Mồ hôi lạnh trên trán Tiểu Phúc điên cuồng chảy xuống, vừa rồi nếu không phải có Trình Tân cứu, chỉ sợ mình sẽ bị người dùng một kiếm mổ rách bụng đương trường. Lại nhìn chiến cuộc, tình thế chuyển biến. Trước đó bên Trân Vị Trai chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng từ khi người áo đen che mặt này gia nhập, bên Trân Vị Trai tuy nhiều người, nhưng lại bị đánh cho bầm dập. Sáu người trước đó, tuy rằng rất lợi lại, còn cộng thêm trận pháp, uy lực lại tăng thêm nhiều, nhưng ở trong mắt đám người bên Trân Vị Trai thì cũng chỉ là con hổ giấy, sớm muộn gì cũng có thể đánh gục bọn họ. Vốn dĩ người ở ngoài cửa trông như là thủ lĩnh của sáu người trước này sẽ lợi hại hơn sáu người kia một chút, nhưng cũng không đủ gây sợ hãi. Bất quá ai ngờ sẽ lợi hại đến mức này. Chỉ thấy chiêu số người áo đen che mặt này xuất ra đều đơn giản cực kì, không hề hoa lệ, nhưng vô cùng ác độc, hơn nữa chiêu chiêu nhắm thẳng vào sơ hở của mỗi người trong Trân Vị Trai, nếu ai xông lên cho dù không chết cũng phải mất nửa cái mạng. Xem ra, trước đó hắn đứng ở ngoài cửa đã thấy rõ nhược điểm của mỗi người. Mọi người trong Trân Vị Trai không thể không chia càng nhiều người đi đối phó một mình hắn. Sau khi chia người ra, những người còn lại đối phó sáu người kia cũng không khỏi có chút khó khăn.