Nam soa nữ thác
Chương 70
Liễu Hiếu vẻ mặt lạnh lùng, lửa giận ngút trời vươn ngón tay thon dài xinh đẹp của mình ra, chỉ vào hài tử kia.
“Tên tiểu quỷ chết tiệt nhà ngươi, cư nhiên dám chiếm tiện nghi của ta, xem ta trừng trị ngươi như thế nào.”
Bất quá hài tử kia hiển nhiên là không nghe được trọng điểm.
“Ta không nhỏ, ta đã sắp mười tuổi rồi.” Hài tử kia ưỡn ngực, bộ dạng đắc ý. “Hay là vì nương tử thấy tuổi mình già hơn vi phu, cảm thấy tự ti?”
Tiểu Phúc cùng Trình Tân nghe vậy, vội vàng tăng thêm tốc độ chạy trối chết.
Chỉ thấy thân mình Trình Tân hơi nghiêng đi, phối hợp với bộ pháp trên chân, chỉ vài bước đã lủi ra xa, lại thêm mấy bước nữa đã chui vào đám người làm trong Trân Vị Trai đang ở một bên xem náo nhiệt.
Tiểu Phúc ghen tị đến đỏ mắt, nhưng cũng không làm gì được, vạn phần thống hận vì sao trước kia mình lại không chịu khó khổ luyện khinh công.
“Nương tử ngươi yên tâm.” Hài tử kia nhìn Liễu Hiếu một lượt từ trên xuống dưới, cười híp mắt, dáng vẻ vô cùng hài lòng.
“Mặc dù nương tử ngươi lớn hơn vi phu bốn năm tuổi, bất quá ngươi tên tâm, nể mặt ngươi xinh đẹp như vậy, vi phụ sẽ không ghét bỏ ngươi.”
“Xong đời!!! Xong đời!!!” Tiểu Phúc ở trong lòng liều mạng cổ vũ cho hai chân mình, “Nhanh lên chút nha!!!! Nhanh lên chút nha!!!!”
Hắn nhất định phải rời xa nơi này nhanh chút, hắn không muốn làm vật bồi táng* cho tên tiểu quỷ không biết sống chết này đâu. (*vật bồi táng: vật chôn theo người chết)
“Bất quá…” Hài tử kia như là nghĩ tới cái gì, do dự một chút, “Bất quá sau này khi ngươi đã lớn tuổi, có thể biến dạng hay không đây? Như vậy sẽ không còn đẹp thế này nữa! Vậy…”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ta làm sao có thể biến dạng được!! Không có khả năng, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!!!” Vẻ mặt của một Liễu Hiếu trước nay vốn vô cùng tự phụ cộng thêm tự luyến về dung mạo của mình cũng bắt đầu trở nên dữ tợn, hận không thể trực tiếp vồ qua cắn chết tên tiểu quỷ đáng giận chọc người khác ghét cay ghét đắng này cho rồi.
“Vậy là tốt rồi.” Hài tử kia yên tâm thở phào một hơi dài, “Sau này ta trưởng thành nhất định sẽ là một mỹ nam nữ ngọc thụ lâm phong, nếu nương tử ngươi biến dạng, không xứng với vi phu, vi phu thật đúng là sợ mình có thể sẽ ghét bỏ ngươi.”
Liễu Hiếu lao về phía hắn.
Tiểu Phúc cái gì cũng không để ý được nữa, mắt thấy mọi người trong Trân Vị Trai đã gần ngay trước mắt, vội vàng dùng sức bổ nhào về phía trước, định nhào vào đám người trước rồi tính sau.
“Oành” một tiếng, Tiểu Phúc tứ chi dang rộng, mặt hướng mặt đất nặng nề ngã xuống sàn.
Tiểu Phúc nhịn đau ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy đám người mới vừa rồi còn tụ tập trước mặt hắn, bao gồm cả Trình Tân, không biết từ khi nào đã toàn bộ dán vào trong góc đứng ngay ngắn. Ngay cả Nhan Tử Nhi chẳng hiểu mô tê ra sao cũng bị kéo sang cùng nhau núp vào góc tường.
“Đừng bỏ rơi ta mà…” Tiểu Phúc rưng rưng bò về phía góc tường, “Cứu mạng nha…”
Trong tay lão chưởng quầy của Trân Vị Trai bay ra một sợi chỉ bạc, cuốn lấy người Tiểu Phúc, kéo hắn vào góc tường.
Liễu Hiếu trong cơn giận dữ, hùng hổ lao về phía hài tử kia.
Đáng tiếc là tuy có khí thế, nhưng ở trong mắt hài tử kia, trên người hắn nơi nơi đều là sơ hở, khắp nơi đều là không môn. (*cái không môn có giải thích ở 1 chương trước đó rồi nhé)
Hài tử kia đã có dự liệu trước, chỉ đứng bất động, đợi đến khi Liễu Hiếu lao đến trước mặt, lúc này mới hơi nghiêng người sang một bên.
Chỉ bằng vào một cái nghiêng người này, khiến cho Liễu Hiếu vồ hụt.
Liễu Hiếu lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất, một chiếc khăn lụa tinh xảo trắng như tuyết rơi ra từ trong lòng hắn, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
“Nương tử nha, ngươi tuy rằng lớn tuổi hơn vi phụ, bất quá võ công thực sự là quá kém, chỉ sợ còn kém hơn cả đầu ngón tay út của vi phu nữa.” Hài tử kia vẻ mặt thương tiếc lắc lắc đầu.
“Ngươi…” Liễu Hiếu tức giận vô cùng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, vươn tay đi nhặt chiếc khăn lụa nằm trên mặt đất.
Mắt thấy sắp chạm vào chiếc khăn kia, trước mắt Liễu Hiếu lóe lên một bóng người, chiếc khăn lụa đã không thấy bóng dáng.
Liễu Hiếu ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trong tay hài tử kia đang cầm chiếc khăn lụa trắng như tuyết đó.
“Nương tử, chiếc khăn này của ngươi thật là tinh xảo, không bằng để vi phu nhận lấy làm vật đính ước của đôi ta đi.” Hài tử kia cười hì hì, đắc ý dào dạt mở chiếc khăn lụa trong tay đưa về phía Liễu Hiếu.
“Trả lại cho ta!” Liễu Hiếu vừa tức vừa vội dậm chân, “Lập tức trả lại khăn cho ta!”
Hài tử kia nhìn dáng vẻ sốt ruột của Liễu Hiếu, càng thêm đắc ý hơn. “Nương tử, ngươi ngay cả bộ dạng khi tức giận cũng thật xinh đẹp, vi phu thích!”
“Ai là nương tử của ngươi, mau trả khăn lại cho ta, hôm qua ta vừa mới huân hương cho chiếc khăn lụa này xong, đừng làm dơ của ta.” Liễu Hiếu xông lên muốn đoạt lại.
Hài tử kia chỉ đứng bất động, mắt thấy Liễu Hiếu sắp lấy được chiếc khăn, lúc này mới nhanh như chớp lùi về, làm Liễu Hiếu vồ hụt lần nữa.
“Khó trách ta ngửi được mùi đàn hương trên khăn, hóa ra là nương tử cố ý huân nha, ta đây phải ngửi thật kĩ mới được.” Hài tử kia đưa chiếc khăn lụa đến trước mặt, dùng sức hít vào một hơi. “Ân, mùi đàn hương này nhàn nhạt thoang thoảng, như có như không, bên trong còn xen lẫn mùi thơm ngát của lá trúc, thật là dễ ngửi. Khiếu thẩm mĩ của nương tử quả thực là không tầm thường.”
“Ngươi…” Liễu Hiếu tức giận đến đỏ cả vành mắt, dậm châm một cái, lại lao về phía hắn.
Hài tử kia lại giống như hai lần trước, đầu tiên là đứng im không nhúc nhích, đợi đến khi Liễu Hiếu đến gần sát, lúc này mới mỉm cười, lùi về phía sau.
Mới hơi nhấc chân lên, sắc mặt hài tử kia đột nhiên biến đổi.
Chân khí trong cơ thể hắn đột nhiên rỗng tuếch, toàn thân mềm nhũn như bông, một chút sức lực cũng không sử dụng được, mắt thấy ngay cả đứng cũng đứng không vững.
“Làm sao có thể…” Hắn kinh ngạc hô nhỏ.
Ngay vào lúc này, Liễu Hiếu đã lao thẳng đến tóm lấy vai hắn.
Hài tử kia toàn thân không chút sức lực, mềm nhũn không hề giãy giụa bị Liễu Hiếu nắm trong tay.
Vừa thấy hài tử này rơi vào tay Liễu Hiếu, lập tức có hai người mặc áo đen bay vụt về phía Liễu Hiếu.
Liễu Hiếu nhanh tay nhanh mắt, dùng một cây ngân châm cắm vào gáy hài tử này.
“Cây châm này của ta đâm sâu thêm một phần nữa, hắn sẽ phải chết.” Hai người áo đen kia có võ công cực cao, nghe được tiếng hô này của Liễu Hiếu, cư nhiên lập tức dừng lại, rơi xuống đất đứng vững, cảnh giác nhìn Liễu Hiếu.
Mọi người của Trân Vị Trai trốn ở góc tường đồng loạt thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử, dễ lừa, chỉ như vậy đã trúng chiêu.” Tiểu Phúc vỗ vỗ ngực. “Hại ta sợ gần chết, cứ tưởng sẽ bị liên lụy.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” A Nhân đứng một bên gật đầu, “Hôm trước Liễu Hiếu dùng chiếc khăn lụa huân Mê Hồn Hương này đi đối phó tên lão hồ li Tiếu Tiếu Tề, bị Tiếu Tiếu Tề nhìn thấu chưa tính, còn bị ném đầu cắm xuống dưới vào vại nước trong phòng bếp, thật là thê thảm nha.”
“Kết quả hài tử này thẹn quá hóa giận, sau khi bò ra từ trong vại nước, liền đuổi theo Tiếu Tiếu Tề tát độc khắp tửu lâu.” Chưởng quầy nhớ đến tình cảnh ngày hôm đó trong lòng vẫn còn sợ hãi, “Tiếu Keo Kiệt không rơi một cọng tóc, ngược lại hạ độc trúng mấy người chúng ta thật nhiều lần. Bộ xương già là ta đây cư nhiên cũng bị liên lụy.”
Nghe chưởng quầy nói như vậy, Tiểu Phúc đột nhiên cảm thấy cánh tay trái ngày hôm đó bị phấn ngứa của Liễu Hiếu chăm sóc qua bỗng ngứa ngáy lên, nhịn không được đi gãi mấy cái.
“Chưởng quầy, ngài đừng nhắc lại chuyện hôm đó.” Mặt Trình Tân trắng bệch, hôm đó hắn bị phấn cười của Liễu Hiếu lan đến. Chờ đến khi Liễu Hiếu bị Tiếu Tiếu Tề đánh cho một trận tơi bời xong, nhớ ra đi đưa thuốc giải cho bọn họ, hắn đã cười đến nước mắt giàn giụa, bụng rút gân, tứ chi run rẩy, chỉ thiếu không có sùi bọt mép. “Tóm lại, lần này chúng ta không bị liên lụy là tốt rồi.”
Mọi người nhất trí gật đầu đồng ý.
Bên này, Liễu Hiếu cố ý dùng sức véo hai bên má trắng mềm của hài tử kia.
“Ngươi…” Hài tử kia buồn bực trừng mắt nhìn Liễu Hiếu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tức giận đến đỏ bừng.
“Tên tiểu quỷ nhà ngươi, cho rằng mình có võ công cao là rất giỏi sao!” Liễu Hiếu vừa đắc ý cười, vừa dùng tay nhéo thịt trên mặt hắn, còn vô cùng tà ác nhéo thịt trên mặt hắn vặn một vòng. (Hề: eo ôi @@)
Hài tử kia cứng rắn nhịn xuống không kêu đau, nước mắt lại nhịn không được tràn ngập hốc mắt.
Vừa nhìn thấy bộ dạng chật vật đáng thương của hài tử này, trong lòng Liễu Hiếu lập tức vui mừng, cơn giận bốc lên trước đó lập tức tiêu tán.
“Hừ, hừ, hừ, tên tiểu quỷ thối tha nhà ngươi, cho dù ngươi có võ công tốt thì thế nào, còn không phải là vẫn rơi vào tay ta sao.” Ở trên khuôn mặt trắng nõn của hắn trái nhéo nhéo, phải vặn vặn, Liễu Hiếu vui vẻ hết sức. “Chỉ có võ công tốt thì có ích lợi gì, mấu chốt là đầu phải thông minh mới được. Nếu chỉ biết đánh, không biết dùng cái đầu giống như ngươi, lớn lên sẽ biến thành phế vật.”
Hài tử kia không nói lời nào, chỉ hung tợn nhìn chằm chằm Liễu Hiếu.
“Tốt lắm, hiện tại ngươi đã rơi vào tay ta, nếu thông minh thì liền thành thành thật thật nghe lời cho ta. Nếu vậy, ta sẽ nể mặt ngươi vẫn còn là tiểu hài tử, sẽ bớt khi dễ ngươi đi một chút. Nếu không… Hừ… Hừ… Hừ…” Liễu Hiếu âm hiểm cười rộ lên.
Thực sự là phong thủy luân chuyển, lần này đổi thành hài tử kia dùng ánh mắt lửa giận ngút trời trừng mắt nhìn Liễu Hiếu đang đắc ý dào dạt.
“A Nhân, ngươi xem, Liễu Hiếu bây giờ thoạt nhìn có phải là rất giống Tiếu Keo Kiệt lúc hắn khi dễ Liễu Hiếu không?” Tiểu Phúc khẽ nói nhỏ với A Nhân.
“Ân… Ngoài việc Liễu Hiếu trông xinh đẹp hơn ra, ngươi nhìn xem ánh mắt tà ác kia, lại nhìn lại dáng vẻ đắc ý phách lối kia, dường như đúng là rất giống.” Trên trán A Nhân chảy xuống mấy giọt mồ hôi lạnh, “Nhất định là Liễu Hiếu ở chung với Tiếu Keo Kiệt lâu, bị khi dễ nhiều lần, học xấu.”
“Bây giờ, kêu thuộc hạ của ngươi lập tức toàn bộ lui ra ngoài Trân Vị Trai đi.” Liễu Hiếu gõ gõ cái trán của tên con tin trong tay, gõ đến trán hắn đỏ bừng lên một mảnh, “Hài tử ngoan sẽ có đường ăn a…”
“…Hừ…” Hài tử kia quay đầu đi không để ý đến hắn.
“Tiểu quỷ, ngươi tốt nhất là nhanh chút kêu bọn họ lui ra ngoài, nếu không ta sẽ đánh mông ngươi trước mặt mọi người.” Liễu Hiếu cười gian xảo, uy hiếp tiểu hài tử.
“Oa! Liễu Hiếu quả nhiên là bị Tiếu Keo Kiệt dạy hư rồi.” Tiểu Phúc bất đắc dĩ thờ dài.
“Ngươi… Ngươi dám…” Hài tử kia tức điên lên quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên như gan heo. (Hề: gan heo là nguyên văn =)))
“Ha, ha, ha…” Nhìn bộ dạng tức đến điên lên của hắn, Liễu Hiếu đắc ý cười, “Tiểu quỷ, ngươi tốt nhất là nhanh lên một chút, bây giờ ta bắt đầu đếm, chờ ta đếm tới năm nếu bọn họ còn chưa lui ra ngoài, ta sẽ phải động thủ. Đến lúc đó mông bị ta đánh nở hoa ngươi đừng có khóc a.”
Quét mắt nhìn tiểu quỷ mang vẻ mặt thà chết chứ không chịu khuất phục kia, Liễu Hiếu bắt đầu đếm: “…Một… Hai… Ba… Bốn…”
Hài tử kia cắn răng, vẫn không hé răng.
Liễu Hiếu liếc mắt nhìn hài tử kia một cái, kéo dài giọng chậm rãi nói: “…Năm…” Vừa nói, vừa bắt đầu xắn tay áo lên.
“Các ngươi, lập tức toàn bộ lui ra ngoài cho ta…” Hài tử kia cuối cùng cũng không nhịn được, mặt đỏ lên, lớn tiếng hô.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
13 chương
54 chương
120 chương
62 chương