Nam soa nữ thác
Chương 69
“Hàn Chiết, nếu ngươi không chịu đổi, ta đây cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi.” Hàn Chiết cự tuyệt hẳn là đã nằm trong dự liệu của hài tử kia, hắn cũng không hề tỏ vẻ không vui, lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngọc Nghê một cái, “Chẳng qua nữ nhân này lưu lại cũng vô dụng…” Một bên nói, một bên thân hình đột nhiên nhảy lên, một chưởng bổ ra, nhằm thẳng vào đỉnh đầu Ngọc Nghê.
“Dừng tay!” Hàn Chiết bỗng hét lớn một tiếng, xông lên.
Động tác của hài tử kia cực nhanh, đột nhiên biến chưởng thành trảo, một phen nhấc lên cổ áo Ngọc Nghê, ném ra sau.
Lập tức có hai người áo đen xuất hiện, tiếp được Ngọc Nghê trước khi nàng rơi xuống đất.
Ngọc Nghê vẫn không cử động, hiển nhiên là bị hài tử kia khống chế huyệt đạo.
Hài tử kia nhẹ nhàng rơi xuống đất, mỉm cười với Hàn Chiết, trong mắt không giấu được vẻ đắc ý: “Làm sao vậy, Hàn Chiết, ngươi không phải là không chịu đổi sao?”
“Nếu ta không chịu đổi, ngươi sẽ giết nàng sao?” Mặt Hàn Chiết hơi trắng bệch.
“Đó là đương nhiên, đang yên đang lành, nuôi một tên phế vật để làm gì?” Hài tử kia chỉ chỉ vào Ngọc Nghê đang bị người khống chế, “Nếu ngươi nguyện đổi, ta đây liền giao nàng cho ngươi. Nếu ngươi không muốn đổi, ta sẽ giết nàng trước rồi lại đối phó ngươi.”
Mặt Hàn Chiết càng trắng hơn.
“Các ngươi có nhìn thấy không?” Liễu Hiếu chỉ vào Hàn Chiết, “Chính là như vậy, tuy Hàn đại trù còn thích Ngọc Nghê, nhưng mà hắn cũng không nguyện bị nàng lợi dụng lần nữa, nếu muốn Hàn đại trù dùng lam ngọc đi đổi Ngọc Nghê là không thể nào. Nhưng nếu là dùng lam ngọc đi đổi một cái mạng của Ngọc Nghê thì lại là chuyện khác, Hàn đại trù làm sao có thể trơ mắt nhìn nữ tử mình thích chết trước mặt hắn được.”
“Thật là, trông Hàn đại trù cao to như thế, cư nhiên lại bị một tiểu quỷ nhỏ như vậy nắm gắt gao, thật là mất mặt nha.” Nhìn vẻ mặt thống khổ giãy giụa của Hàn đại trù, Tiểu Phúc lắc đầu thở dài.
Nhan Tử Nhi ngồi một bên thở dài một hơi, đột nhiên đứng lên.
“Tiểu quỷ, ngươi đừng làm khó lắm, lam ngọc ở chỗ ta.” Nàng giơ tay lên, trong tay đúng là lam ngọc mà trước đó Hàn Chiết đưa cho nàng.
Trong mắt hài tử kia hiện lên một tia vui sướng.
“Trước đưa thuốc giải ra đây.” Nhan Tử Nhi để ngọc trong lòng bàn tay, cầm thật chặt.
“Tỷ tỷ, ta không hiểu ý của ngươi là gì.” Hài tử kia cười hì hì, cặp mắt vừa lớn vừa linh động chớp chớp, đáng yêu vô cùng, quả thực làm cho người ta không thể tin được hắn và hài tử miệng độc thủ đoạn tàn nhẫn trước đó là cùng một người.
“Ngươi làm sao có thể không hiểu.” Nhan Tử Nhi dùng tay chỉ vào hắn, “Tên tiểu quỷ chết tiệt nhà ngươi, tên khất cái ở chợ hôm đó là ngươi giả trang phải không? Thừa dịp ta lấy tiền cho ngươi, lén hạ ‘Băng Hỏa’ lên người ta. Các ngươi không tìm được Hàn Chiết, liền đánh chủ ý sang ta, hạ độc lên người ta, khiến ta không thể không tìm đến Hàn Chiết dùng song ngọc để giải độc. Các ngươi dọc theo đường đi đều đi theo ta phải không, thấy ta tìm được Hàn Chiết, lúc này mới hiện thân.” (*khất cái = ăn xin)
Hài tử kia ra sức lắc đầu, ngây thơ vô tội nhìn nàng. “Tỷ tỷ, ngươi nói gì ta đều không hiểu, ngươi nhất định là nhầm rồi, nhà ta có tiền như vậy, ta làm sao có thể đi làm khất cái được.”
“Nói vậy là ta nhầm rồi.” Trên mặt Nhan Tử Nhi chứa ý cười, khẽ nói.
Hài tử kia gật đầu thật mạnh.
“Thật là.” Nhan Tử Nhi thở dài, “Không ngờ tuổi ta còn chưa lớn đã có chút lẩm cẩm, cư nhiên nhận sai người.” Nàng cúi đầu nhìn lam ngọc trong tay, “Nói không chừng khối lam ngọc này cũng là giả, nhưng ta lại coi nó là thật. Không bằng đập đi thôi.”
“Ngươi…” Biểu tình trên mặt hài tử kia lập tức lại khó coi lên.
Nhan Tử Nhi nhướn mi khiêu khích hắn.
“Hừ! Đưa thuốc giải cho nàng.” Hài tử kia vẫy vẫy tay, lập tức có một người áo đen đi tới, ném ra một cái bình sứ.
Bình sứ bị tung mạnh, lại vững vàng rơi xuống bên chân Nhan Tử Nhi. Chỉ riêng phần công lực này đã không thể khinh thường.
Nhan Tử Nhi cầm bình sứ lên, từ bên trong đổ ra một viên thuốc toàn thân màu xanh lục.
Nhan Tử Nhi đưa viên thuốc đến trước mũi ngửi ngửi, vẻ mặt có hơi do dự, nghĩ nghĩ, lại dùng móng tay cạo một chút ra liếm liếm.
“Tỷ tỷ, ngươi là đệ tử của Thánh Thủ môn. Thánh Thủ môn lấy y thuật trứ danh, thuốc của ta là thật hay giả ngươi nhìn một chút là biết rồi chứ, còn phải nếm sao?” Lời hài tử kia mang ý trào phúng.
Nhan Tử Nhi lại tuyệt không tức giận, “Thánh Thủ môn lấy y thuật trứ danh cũng không có nghĩa là Thánh Thủ môn chỉ có y thuật. Ta không chuyên về y thuật, đương nhiên học không tinh. Tiểu quỷ nhà ngươi lại gian trá thực sự, ta dù sao cũng phải cẩn thận chút.”
“Tử Nhi tỷ tỷ, để ta xem giúp ngươi đi.” Liễu Hiếu vươn tay, “Ta có biết một ít về những thứ này.”
Nhan Tử Nhi cười, đặt viên thuốc trong tay vào tay Liễu Hiếu, thêm một câu: “Muội muội, đa tạ.”
Hai chữ “muội muội” làm khóe mắt Liễu Hiếu giật giật, bọn Tiểu Phúc, Trình Tân, A Nhân cười trộm không ngừng.
Nhưng hoàn cảnh trước mặt cũng không phải thời điểm thích hợp để biện minh về giới tính, Liễu Hiếu đành phải đánh rớt răng nanh nuốt vào bụng*, cắn răng nhịn xuống. (*ý là có khổ cũng phải cố gắng nhịn xuống, nuốt vào bụng)
Hắn nhìn kĩ viên thuốc, lại ngửi ngửi, ước lượng, hơi trầm ngâm một lát, lấy ra một con dao nhỏ, cắt viên thuốc thành hai nửa.
Viên thuốc màu xanh lục, ở giữa lại có một điểm màu trắng lớn bằng hạt gạo.
“Ê, tên tiểu quỷ nhà ngươi, chế thuốc giải cho người ta sao còn phải hạ độc bên trong?” Liễu Hiếu vừa nói, vừa cẩn thận đào phần màu trắng trong viên thuốc kia ra bằng mũi dao, dùng một tờ giấy cẩn thận gói kĩ, thu vào trong lòng.
Đây là thứ tốt, pha vào nước trà vừa không màu vừa không vị, ăn xong sẽ cảm thấy toàn thân ấm áp thoải mái không nói nên lời, từ từ, thần chí sẽ dần trở nên hỗn độn, rất nhanh sẽ không cón ý thức, mặc cho người khác thao túng, kêu làm gì liền làm đó, dùng để đối phó với Tiếu Tiếu Tề là tốt nhất.
Liễu Hiếu đưa hai nửa viên thuốc đã bị hắn lấy đi phần nhân màu trắng cho Nhan Tử Nhi.
“Không sao rồi, ngươi ăn giải độc đi.”
Nhan Tử Nhi ăn hai nửa viên thuốc vào, lại thêm một câu mà Liễu Hiếu không thích nghe nhất.
“Muội muội, thực sự đa tạ ngươi.”
Liễu Hiếu cắn răng một cái, lại cứng rắn nhịn xuống.
“Ê…” Hài tử kia đột nhiên mở miệng, ngón tay chỉ thẳng vào Liễu Hiếu.
“Ngươi, dung mạo thực không tệ.” Hài tử kia dùng ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bị Tiếu Tiếu Tề đả thương, tuy đã bôi thuốc nhưng vết bầm tím vẫn chưa hoàn toàn biến mất của Liễu Hiếu.
Liễu Hiếu dùng ánh mắt âm trầm nhìn hắn.
“Ân, thực sự không tệ.” Hài tử kia dùng sức gật đầu, “Chờ vết thương trên mặt ngươi lành hẳn, nhất định sẽ còn xinh đẹp hơn giang hồ đệ nhất mĩ nhân kia.”
Trong ánh mắt âm trầm của Liễu Hiếu mang theo sát khí.
“Không chỉ có bộ dạng xinh đẹp, còn thông minh vô cùng, cư nhiên có thể nhìn ra được ta giấu ‘Thất Hồn’ trong thuốc giải của ‘Băng Hỏa’, thật không đơn giản.” Hài tử kia tán thưởng nói.
Ánh mắt Liễu Hiếu thoáng dịu đi một chút.
“…Tuy rằng thân thủ kém một chút, bất quá cũng không sao.” Hài tử kia híp mắt lại, vui vẻ cười rộ lên: “Ta quyết định, ta muốn thú ngươi làm nương tử của ta…”
Lời vừa dứt, Tiểu Phúc cùng Trình Tân đã phi thân nhảy ra.
Một người nắm lấy một cánh tay của Liễu Hiếu, người còn lại hơi chậm hơn một chút, chỉ kịp kéo lấy nửa ống tay áo.
“Đừng manh động, đừng manh động.” Tiểu Phúc liều mạng xoa dịu Liễu Hiếu đang tức giận đến đỏ mắt, “Đừng chấp nhặt với một tiểu hài tử, khi dễ tiểu hài tử là không đúng.”
“Liễu Hiếu nha, ngươi xem, ân oán giữa Hàn đại trù và bọn họ còn chưa giải quyết xong đâu, ngươi đừng đi làm loạn thêm.” Trình Tân cũng khuyên hắn.
“Các – ngươi — đừng – có – ngăn – cản – ta—“ Liễu Hiếu âm trầm mở miệng, hắn đã sắp bị tức điên không biết lấy sức mạnh từ đâu ra, cư nhiên kéo theo Tiểu Phúc cùng Trình Tân tiến lên phía trước.
“Nương tử!” Hài tử kia cao hứng đến ánh mắt híp lại thành một đường, “Không ngờ ngươi cư nhiên lại chờ không được muốn đến bên vi phu tới vậy, vi phu thật là cao hứng nha.” Hào phóng dang hai tay ra, “Nương tử, vào trong lòng vi phu đi.”
…
…
Bước chân Liễu Hiếu dừng lại, hai đấm nắm chặt, hàm răng trắng như tuyết hung hăng cắn môi, toàn thân run rẩy.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào hài tử kia gần như phụt ra ngọn lửa cháy hừng hực.
Tiểu Phúc cùng Trình Tân không hẹn mà cùng buông tay kéo Liễu Hiếu ra, lặng lẽ lùi về phía sau.
“Tên tiểu quỷ này cuối cùng cũng làm Liễu Hiếu giận đến phát cuồng.” Tiểu Phúc ngay cả thở mạnh cũng không dám, nhón chân từ từ lùi ra sau.
“Chúng ta cách xa một chút sẽ an toàn hơn.” Trình Tân chậm rãi lê bước ra sau, một lòng chạy trối chết.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
13 chương
54 chương
120 chương
62 chương