Nam soa nữ thác
Chương 71
“Các ngươi, lập tức toàn bộ lui ra ngoài cho ta…” Hài tử kia cuối cùng cũng không nhịn được, mặt đỏ lên, lớn tiếng hô.
Một người trong đám người áo đen kia do dự một chút, vung tay lên, định dẫn đầu bước ra ngoài Trân Vị Trai.
“Đúng rồi, để lại nữ nhân mặc áo trắng kia.” Liễu Hiếu hô to.
Người áo đen dẫn đầu nhìn con tin trong tay Liễu Hiếu.
Hài tử kia nhẹ nhàng gật gật đầu.
Người áo đen dẫn đầu ra hiệu một cái, người áo đen đang nắm Ngọc Nghê đặt Ngọc Nghê xuống sàn.
Một đám người rời khỏi Trân Vị Trai.
“Tiếu Tiếu Tề khi nào thì trở về?” Liễu Hiếu vừa thấy mục đích đã đạt tới, quay đầu lại, hỏi đám người sau lưng.
“Không biết, lần này hắn đi Thanh Dương thành, dựa theo cước trình của hắn vốn hẳn là sáng mai mới có thể trở về. Bất quá lần này hắn cưỡi Thiểm Điện đi, hẳn là sẽ nhanh hơn một chút, đại khái khoảng nửa đêm là có thể trở lại.” Tiểu Phúc nghĩ nghĩ, trả lời hắn.
“Thật là, lúc không muốn nhìn thấy hắn thì cứ đi qua đi lại trước mặt, khi xảy ra chuyện lại chẳng thấy đâu.” Liễu Hiếu vô cùng bất mãn với Tiếu Tiếu Tề.
“Trước đừng nghĩ đến hắn, bây giờ phải làm sao đây nha?” Tiểu Phúc buông tay, đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Liễu Hiếu.
“Ta làm sao mà biết được, ngươi đi hỏi Hàn đại trù.” Liễu Hiếu hất cằm chỉ chỉ Ngọc Nghê bị tên tiểu quỷ trong tay điểm huyệt nằm một bên không thể nhúc nhích.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt chuyển hướng, nóng bỏng nhìn về phía Hàn Chiết.
Hàn Chiết đứng đó, im lặng không nói.
Mọi người không thể làm gì khác hơn là im lặng không nói theo.
“Hàn đại ca, ngươi nói gì đó đi được không.” Liễu Hiếu đau đầu mở miệng: “Ngươi cứ không nêu ý kiến gì như vậy, phiền toái cũng sẽ không tự động biến mất.” Quan trọng hơn là hắn mới không muốn cứ nắm tên tiểu quỷ đáng ghét này trong tay mãi a.
Con ngươi tên tiểu quỷ trong tay Liễu Hiếu chuyển một vòng, đột nhiên mở miệng: “Hàn ca ca, ngươi đưa lam ngọc của ngươi cho ta mượn được không? Dù sao độc của tỷ tỷ kia ta đã giải giúp nàng rồi, nàng đã không cần song ngọc để giải độc nữa, nhưng mà ca ca ta còn chờ song ngọc để cứu mạng. Ngươi đưa lam ngọc cho ta mượn, nửa năm sau, ta sẽ trả lại cho ngươi cùng với hai khối tử ngọc kia…”
Hắn còn chưa nói xong, đã bị Liễu Hiếu cho một cú Kim Cương Chỉ thật mạnh lên trán.
“Tên tiểu quỷ nhà ngươi, lại đang có ý đồ gì đấy.” Liễu Hiếu trừng hắn, “Chuyện của người lớn, tiểu hài tử như ngươi đừng có xen vào.”
“Ta là nói thật.” Hài tử kia cố gắng trả lại cho Liễu Hiếu một ánh mắt hung ác, chỉ tiếc hắn bị Liễu Hiếu giam ở trước người, trên cổ lại bị Liễu Hiếu đâm vào một cây châm, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, trừng đến hai mắt rút gân, gần như sắp rớt ra khỏi vành mắt, cũng không thể làm cho Liễu Hiếu có chút cảm giác. Rơi vào đường cùng, chỉ có thể buông tha. “Song ngọc mất đi tử ngọc, chỉ còn lại lam ngọc thì có tác dụng gì. Hàn ca ca, nếu ngươi đưa lam ngọc cho ta mượn nửa năm, đến kì hạn ta sẽ trả lại cho ngươi cả tử ngọc, trả lại cho ngươi một khối song ngọc hoàn chỉnh. Ta biết song ngọc có ý nghĩa to lớn đối với Thánh Thủ môn, Hàn ca ca, ngươi cũng không muốn trở thành tội nhân của Thánh Thủ môn phải không.”
“Tên tiểu quỷ chết tiệt nhà ngươi.” Liễu Hiếu lại cho hắn một cú Kim Cương Chỉ thật mạnh, “Cư nhiên lấy đồ của người ta để uy hiếp họ, ngươi có biết xấu hổ hay không.”
Hài tử kia giận đến đỏ mặt, khổ nỗi không có cách nào đánh trả lại được, chỉ có thể bấm bụng nhịn xuống, coi như Liễu Hiếu không tồn lại, lại tiếp tục nói tiếp: “Hàn ca ca, ngươi có biết không, Ngọc Nghê nàng làm hỏng chuyện lớn, suýt nữa hại chết ca ca ta. Lần này nếu không lấy được lam ngọc, ca ca ta có thể không cứu chữa được, nếu ca ca ta không sống được, Ngọc Nghê nàng cũng tuyết đối đừng mong còn sống. Hơn nữa dù có chết, cũng sẽ không để nàng chết một cách thoải mái…”
Thân thể Hàn Chiết chấn động mạnh.
Thấy Hàn Chiết như thế, trong mắt hài tử kia lặng lẽ hiện lên một tia sáng không dễ phát hiện, hắn liếc mắt nhìn Ngọc Nghê cách đó không xa, nói tiếp. “Hàn ca ca, ta biết ngươi thích Ngọc Nghê, nếu ngươi chịu đưa lam ngọc cho ta mượn, nàng sẽ được đưa cho Hàn ca ca ngươi làm tạ lễ.”
Hàn Chiết vẫn chỉ lẳng lặng đứng bất động.
Nhan Tử Nhi thong thả đi đến, chống nạnh đứng trước mặt hài tử kia.
“Ê, tiểu quỷ, ngươi làm sao mới có thể đảm bảo rằng nửa năm sau ngươi nhất định sẽ trả song ngọc lại cho bọn ta.”
“Tử Nhi tỷ tỷ…” Hàn Chiết ngạc nhiên nhìn về phía nàng.
Nhan Tử Nhi khoát tay với hắn, “Chuyện này tỷ tỷ ta giải quyết, ngươi không cần xen vào.”
Lại quay sang tên tiểu quỷ: “Chỉ cần ngươi có thể làm ta tin tưởng nửa năm sau ngươi nhất định sẽ trả song ngọc lại, lam ngọc liền đưa cho ngươi.”
“Hạ cổ ở trên người ta đi, cho dù là cổ gì cũng được, nửa năm sau phát tác. Đến lúc đó, ta trả song ngọc lại cho ngươi, ngươi lại giải cho ta.” Hài tử kia hơi suy nghĩ một chút, lập tức mở miệng.
“Tên tiểu quỷ nhà ngươi, cũng không tệ lắm.” Thấy tên tiểu quỷ trong tay có thể vì ca ca hắn mà làm được đến trình độ này, Liễu Hiếu có hơi cảm động, vẻ mặt khi nói chuyện với hắn lập tức trở nên ôn hòa lên.
“Nuốt đi.” Nhan Tử Nhi lấy từ trong lòng ra một viên thuốc có màu sắc kì lạ, đưa cho hài tử kia.
Hài tử kia dùng một tay nhận lấy, cho vào miệng, vô cùng dứt khoát nuốt xuống.
Nhan Tử Nhi cũng rất dứt khoát giao lam ngọc vào tay hắn. Quay đầu nói với Liễu Hiếu: “Muội muội, thả hắn đi, có cổ của ta hắn không làm nên trò trống gì được.”
Lại là muội muội, Liễu Hiếu vô cùng buồn bực rút căn ngân châm đâm sau gáy tên tiểu quỷ ra.
Sau khi lấy lại được tự do, hài tử kia thật cẩn thận thu lam ngọc vào lòng, sau đó chỉnh trang y phục, nho nhã lễ độ nói với Nhan Tử Nhi: “Đa tạ tỷ tỷ, thời hạn nửa năm, nửa năm sau Tử Vi nhất định sẽ tự tay đưa khối song ngọc hoàn chỉnh không hao tổn gì trả lại cho tỷ tỷ, mong tỷ tỷ cứ yên tâm.” Hơi nghĩ ngợi một lúc, lại nói: “Tỷ tỷ, nửa năm sau chúng ta liền gặp lại ở đây được không?”
Nhan Tử Nhi gật gật đầu, “Được, nửa năm sau ngươi trả song ngọc lại, ta liền giải cổ trên người ngươi. Nhớ rõ, thời gian là nửa năm, nếu không cổ trên người ngươi sẽ phát tác, cảm giác đó tuyệt đối sẽ không dễ chịu.”
“Tỷ tỷ yên tâm, tuy Tử Vi còn nhỏ, nhưng cũng biết một lời nói đáng giá ngàn vàng. Cho dù không phải vì cổ trên người, Tử Vi cũng nhất định sẽ đưa song ngọc Châu về Hợp Phố(*).” Hài tử kia vẻ mặt nghiêm túc nói xong, lại quay sang Hàn Chiết nói: “Hàn ca ca, tuy rằng ta không biết Ngọc Nghê có chỗ nào tốt, nhưng nếu ngươi đã thích, liền để nàng lại cho ngươi. Bất quá ta khuyên Hàn ca ca một câu, nữ nhân như vậy vẫn là đừng giữ lại bên người thì tốt hơn.”
Nói xong, hắn chắp tay thi lễ với mọi người trong Trân Vị Trai, cất cao giọng nói: “Lần này đã mạo phạm mọi người, sau này còn gặp lại.”
Chớ xem hắn còn nhỏ tuổi, làm những hành động kia lại lão luyện dị thường, tiến thoái chừng mực, cực có phong độ, rất có phong thái của danh gia vọng tộc.
Nếu hắn cứ như vậy mà rời đi, tuyệt đối sẽ lưu lại trong lòng mọi người trong Trân Vị Trai ấn tượng tốt đẹp rằng hài tử này thật không đơn giản, tuổi còn nhỏ mà đã có phong độ như vậy, tương lai nhất định sẽ không phải vật trong ao, không biết sẽ có bao nhiêu nữ tử ái mộ hắn, vân vân đại loại như thế.
Chỉ tiếc, hắn cuối cùng vẫn không nhịn được, tức giận trừng mắt nhìn Liễu Hiếu, ngón tay vô cùng có khí thế chỉ sang, lớn tiếng nói: “Ngươi chờ đó, thù hôm nay ta nhất định sẽ báo.”
Kì thực như vậy cũng không có gì, tiểu hài tử mang thù cũng thực bình thường.
Nhưng, phản ứng Liễu Hiếu dành cho hắn là — trước tà tà liếc hắn một cái, trong một cái liếc mắt này có chứa vô số khinh thường cộng thêm khinh bỉ, trong vô số khinh thường cộng thêm khinh bỉ này lại chứa một chút thở dài thương hại, cộng thêm một câu: “Tên tiểu quỷ chỉ biết động thủ, không biết động não nhà ngươi có gì mà phải sợ, lần sau nếu lại bị ta bắt được, ta sẽ lột sạch ngươi, vẽ hình đầu heo lên mông ngươi, treo ngược ngươi ở cửa thành thị chúng.”
Vì thế, khuôn mặt vốn tuấn tú phấn điêu ngọc mài của hài tử đáng thương này tức giận đến lúc xanh lúc trắng, lúc đỏ lúc đen, ngón tay chỉ vào Liễu Hiếu run rẩy như ông lão tám mươi tuổi, cái miệng nhỏ run run, ngoài một chữ “Ngươi” ra, cái gì cũng không nói nên lời. Chỉ thiếu phun ra một ngụm máu tươi, để cho mọi người có thể sâu sắc lĩnh hội cùng chia sẻ tâm trạng lúc này của hắn.
Bất quá lúc này mọi người trong Trân Vị Trai lại không có tâm tình đi thương hại hắn, trong lòng mỗi người đều giật bắn mình.
Liễu Hiếu chết tiệt này, cư nhiên tăng thêm một cái đầu heo vào đòn sát thủ cuối cùng mà Tiếu Tiếu Tề dùng để uy hiếp bọn họ — lột sạch quần áo treo lên tường thành. Chuyện này mà để Tiếu Tiếu Tề biết được, hắn nhất định sẽ lấy ra dùng, như vậy còn có thể cho người ta sống hay không.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
13 chương
54 chương
120 chương
62 chương