“Vị cô nương này, thật là ngại quá, chúng ta đã đóng cửa.” Chưởng quầy đang tính toán sổ sách ngừng tay đánh bàn tính lại, nói với nữ tử này. Nữ tử áo tím mỉm cười, chẳng những không lùi ra ngoài, ngược lại còn bước một bước vào cửa. “Ta đến không phải để ăn cơm, ta đến đây để tìm người.” Nữ tử áo tím kia vừa nói, vừa chậm rãi bước vào trong. Dáng đi của nàng vô cùng tao nhã hoàn mĩ, chỉ đơn giản là một động tác giơ tay nhấc chân, trông nàng cũng xinh đẹp duyên dáng không nói nên lời, lơ đãng toát ra vẻ phong tình vạn chủng. Nàng dừng lại dưới ánh nến, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ. “Không biết người cô nương tìm là vị nào?” Chưởng quầy mở miệng hỏi. “Nghe nói chỗ các ngươi có một vị đầu bếp họ Hàn, tài nấu nướng vô cùng bất phàm, không biết tiểu nữ có hạnh được gặp mặt một lần không.” Giọng của nữ tử áo tím ngọt ngào kiều mỵ, mang theo một loại phong vận không cách nào hình dung, mọi người nghe vào tai cảm thấy thoải mái cực kì. Nàng mang vẻ mặt tươi cười dịu dàng, sóng mắt lưu chuyển, đảo qua mọi người ở đây. Ai bị ánh mắt của nàng quét đến cũng đều cảm thấy rung động trong lòng. Nếu không phải vì mấy ngày nay đã nhìn Liễu Hiếu nhiều lần, có sức chống cự nhất định đối với sắc đẹp, chỉ sợ chân cũng phải mềm nhũn. “Vị cô nương này, nếu ngươi là người của tửu lâu khác đến đào góc tường, e là không có hi vọng đâu.” Tiểu Phúc đang quét rác lắc đầu, dù sao thì Hàn đại trù có bán mình khế nằm trong tay Tiếu Tiếu Tề, không phải là thân tự do nha. “Thật ra cũng không nhất định, chỉ cần vị cô nương này chịu tiêu tiền, phỏng chừng có thể thuê được Hàn đại trù từ tay Tiếu Keo Kiệt. Nếu giá đủ cao, nói không chừng cón có thể mua về được bán mình khế của Hàn đại trù trong tay Tiếu Keo Kiệt.” Người nói là tiểu nhị trong quán Trình Tân, khoảng hai mươi tuổi, bộ dạng yếu đuối gầy gò, mi thanh mục tú, nhìn thế nào cũng giống một thư sinh ốm yếu. Căn cứ theo những gì Liễu Hiếu quan sát được, hắn dường như là nhìn Tiểu Phúc không vừa mắt, chỉ cần có cơ hội là hắn sẽ gây sự với Tiểu Phúc, lời của Tiểu Phúc nói, hắn cũng nhất định phải phản đối. Tám chín phần mười là hai người này có thù riêng. “Khó mà làm được, nếu Hàn đại trù đi mất, việc kinh doanh của Trân Vị Trai làm sao bây giờ? Nếu ít khách, tiền thưởng cũng sẽ ít đi, như vậy sẽ không dành dụm được tiền, không dành dụm được tiền thì không có cách nào chuộc thân cho chính mình, không chuộc thân được thì sẽ vẫn ở lại nơi này bị Tiếu Tiếu Tề ức hiếp… A!!!! Trời đất quỷ thần ơi!!!!” Tiểu nhị A Nhân đang lau bàn, vứt đi khăn lau trong tay, một tay che ngực, vẻ mặt kinh hoàng thất thố. Mọi người nghe vậy, trong lòng cả kinh, Tiểu Phúc lại lập tức phi ra chặn trước cửa phòng bếp, cảnh giác nhìn nữ tử áo tím kia. Nữ tử áo tím cũng không tức giận, chỉ nhè nhẹ cười yếu ớt đưa mắt nhìn về phía Tiểu Phúc, khi sóng mắt lưu chuyển, trong mắt có tia sáng kì dị chảy qua. Tiểu Phúc dưới ánh mắt nhìn chăm chú của nàng, bỗng nhiên cảm thấy có chút choáng váng đầu, nhưng không biết vì sao, ánh mắt lại không rời khỏi nàng được, giống như ngây ngốc, ngơ ngác nhìn nàng. “Vị tiểu ca này, không biết ngươi có thể dẫn ta đi gặp hắn hay không? Ta đã tìm hắn thật lâu.” Nàng nghiêng người về phía trước, vô cùng thành khẩn nhìn Tiểu Phúc. Nghe xong những lời này, Tiểu Phúc đột nhiên cảm thấy thần chí mình mơ hồ, hắn dùng sức lắc lắc đầu, thần chí hơi thanh tỉnh một chút, nhưng vẫn cảm nhận được từng cơn choáng váng đầu. Nữ tử áo tím kia nhìn thấy hành động của Tiểu Phúc, che miệng, quyến rũ nở nụ cười. Nhìn thấy nụ cười của nàng, Tiểu Phúc không tự chủ được xoay người, chậm rãi đi về phía phòng bếp. Liễu Hiếu trước đó đứng một bên nhìn, liền cảm thấy nữ tử này có rất nhiều chỗ kì quái, lúc này Tiểu Phúc xoay người lại, Liễu Hiếu nhìn thấy trong mắt hắn không hề có thần thái, lập tức biết không ổn hét lớn với Tiểu Phúc: “Tiểu Phúc, đừng nhìn vào mắt nữ nhân này.” Tiểu Phúc lại như không hề nghe thấy, vẫn chậm rãi đi về phía phòng bếp. Liễu Hiếu quýnh lên, đang định lao lên, lại bị người đưa tay kéo lại. “Nữ nhân kia có cổ quái, ngươi đi rất nguy hiểm, vẫn là để ta lên đi.” Trình Tân vừa nói, vừa nở một nụ cười âm hiểm tuyệt không tương xứng với khuôn mặt thanh tú của hắn, từ trên mặt đất cầm lên băng ghế, nhắm ngay đầu Tiểu Phúc, ném qua. “Phanh” một tiếng… Băng ghế chuẩn xác đánh lên ót Tiểu Phúc, Tiểu Phúc hét lên một tiếng rồi gục xuống. “Này… Trình ca, kì thực ngươi không cần dùng băng ghế đi đập Tiểu Phúc, ngươi chỉ cần lấy một ít nước hắt tỉnh hắn là được rồi.” Liễu Hiếu nhìn Tiểu Phúc với khuôn mặt đầy máu té trên mặt đất, có chút đồng tình với hắn. “Liễu Hiếu, ngươi yên tâm, Tiểu Phúc chịu đánh rất tốt, loại vết thương nhỏ này đối với hắn mà nói không đáng kể chút nào.” Trình Tân vỗ vỗ vai Liễu Hiếu. Còn chưa nói xong, Tiểu Phúc đã đánh một cái cá chép lật, từ trên mặt đất nhảy bật lên. “Ai? Là ai? Vừa rồi là ai dùng băng ghế ám toán ta.” Tiểu Phúc quệt vết máu trên mặt, vươn tay chỉ vào mọi người. Mọi người bao gồm cả Liễu Hiếu không hẹn mà cùng lùi ra sau một bước, để cho Trình Tân một mình đối mặt với cơn tức của Tiểu Phúc. “Là ngươi?! Ta biết ngay là ngươi mà.” Tiểu Phúc nghiến răng nghiến lợi xông đến. “Ta biết là ta đã cứu ngươi, bất quá chúng ta đã thân nhau đến vậy rồi, ngươi không cần quá biết ơn ta đâu.” Trình Tân mỉm cười với Tiểu Phúc đang lao về phía mình. “Ngươi đã biến ta thành cái dạng này, còn muốn ta biết ơn ngươi?” Tiểu Phúc chỉ vào đầu mình, hét lớn với hắn. “Ta đó là sốt ruột muốn cứu ngươi, nhất thời không khống chế tốt lực đạo.” Trình Tân bất đắc dĩ nhún vai. “Thôi đi.” Tiểu Phúc từ chối tin tưởng, “Ngươi cho là ta không biết sao? Ngươi ngoài miệng thì nói không trách ta, nhưng trong lòng vẫn ghi hận ta, luôn muốn tìm cơ hội trả thù ta.” “Ngươi biết là tốt rồi. Ta rơi vào tay Tiếu Keo Kiệt, chịu khổ hai năm, vất vả lắm mới sắp dành dụm đủ tiền chuộc thân, ngươi lại đột nhiên lao ra, hại ta lại tăng thêm tiền nợ, hại ta cho đến bây giờ còn chưa thoát khỏi ma trảo của Tiếu Keo Kiệt, ngươi nói xem, ta có thể không hận ngươi sao?” Trình Tân một phát tóm lấy cổ áo Tiểu Phúc, liều mạng lay chết hắn. Tiểu Phúc bị hắn lay đến mắt trợn trắng, “Trình… ca, ta… lại không… có cố ý… ta là một sát thủ nha, thu… tiền… của… người ta thì, sẽ… thay người ta làm việc, ta… cũng… chỉ là… bị cuộc sống… bức bách nha. Ngươi… chỉ là… tăng thêm một ít tiền nợ, ta lại… bị buộc… kí… kí… bán mình khế, rơi vào hố lửa… so với… ngươi… mà nói, ta… thảm hại hơn… một chút mà.” “Ngươi còn có mặt mũi nói, vừa vọt vào tửu lâu trước đập một cánh cửa, đánh gãy ba cây cột, sau lại đuổi giết ta khắp tửu lâu, lại đập hỏng sáu cái bàn trong tửu lâu, đá hỏng ba mươi hai cái ghế, mặt khác làm hỏng ba cánh cửa sổ, bảy mươi sáu cái đĩa, hai mươi bốn cái chén, dọa chạy tất cả các khách nhân…” Trình Tân liệt kê từng tội trạng của hắn ra, “Như vậy còn chưa tính, cư nhiên ngay cả sàn lầu hai cũng làm sập, nóc nhà cũng bị xốc lên, hại tửu lâu ngừng kinh doanh hai tháng, tốn thất nặng nề. Ai ngờ sau đó Tiếu Keo Kiệt còn nói việc này ta cũng có trách nhiệm, kiên quyết tính một nửa lên đầu ta, hại ta vô duyên vô cớ nợ thêm ba vạn lượng, đến bây giờ còn chưa đủ tiền chuộc về bán mình khế của chính mình.” “Đó… còn không phải là… tại ngươi… tránh… cái gì… mà tránh, đứng ở đó… cho ta… một đao… chém chết… không phải… chuyện gì cũng không xảy ra sao.” Tiểu Phúc bị lay choáng váng, thực không thức thời nói ra tiếng lòng. “Cái gì?!” Trình Tân giận dữ, bàn tay túm cổ áo đổi thành bóp cổ, hết lay đến bóp, Tiểu Phúc bắt đầu sùi bọt mép. Để tự vệ, Tiểu Phúc vươn tay, nắm tóc Trình Tân, liều mạng kéo. “Đồ khốn…” Trình Tân càng dùng sức bóp. “Buông… tay…” Tiểu Phúc liều mạng kéo. “Hai người các ngươi, mau buông tay.” Nhìn hai người dây dưa thành một đoàn trước mắt, mọi người vội vàng tiến lên khuyên giải. “Trình Tân, ngươi mau buông tay, Tiểu Phúc sắp tắt thở…” “Tiểu Phúc, ngươi mau buông tay, da đầu của Trình Tân sắp bị ngươi kéo xuống rồi…” … … Nhất thời trong tửu lâu gà bay chó sủa, người ngã ngựa đổ. Nữ tử áo tím kia hoàn toàn bị mọi người ném qua sau đầu. Nàng cũng không gấp, ung dung ngồi trên ghế, hăng say nhìn tình hình hỗn loạn trước mắt, còn không quên rót cho mình một tách trà. Trong khi mọi người đang cố gắng can ngăn hai người càng đánh càng kia, đột nhiên nghênh đón một chậu nước lạnh hắt lại đây, mọi người nhanh nhẹn tránh đi, chỉ để lại Tiểu Phúc cùng Trình Tân vẫn đang đánh thành một đoàn hưởng thụ cơn mưa trời ban. Hàn đại trù tay cầm chậu không, vẻ mặt mất hứng nhô đầu ra từ phòng bếp. “Các ngươi không quén dọn đàng hoàng đi ở đó làm ầm ĩ cái gì? Muốn đánh thì ra bên ngoài mà đánh, đừng ở chỗ này cản trở lão tử suy nghĩ thực đơn ngày mai.” Mọi người khựng lại, đồng thời xoay mặt về phía hắn, mắt cũng không chớp nhìn hắn. Hàn đại trù bị mọi người nhìn đến sợ hãi, cúi đầu nhìn lại người mình. “Hàn đại ca, có người tìm.” Liễu Hiếu tốt bụng lên tiếng. “Nào có chuyện đó, Liễu Hiếu đang nói đùa với ngươi đấy.” Trình Tân che miệng Liễu Hiếu, cười tủm tỉm mở miệng. “Đúng vậy, Liễu Hiếu giỡn với ngươi đó, Hàn đại trù, tối nay ăn khuya món gì? Dẫn ta vào phòng bếp xem đi.” Tiểu Phúc lao lên trước kiên quyết đẩy Hàn đại trù vào phòng bếp, mọi người cũng theo đó ùa lên, giam hắn ở trong phòng bếp. “Có phải là có người tìm ta không?” Hàn đại trù cố gắng vươn đầu ra khỏi đám người, nhìn quanh bốn phía. “Tiểu Chiết Chiết, là ta.” Nàng kia tao nhã đi đến, bắt gặp ánh mắt của Hàn đại trù, cười tủm tìm mở miệng. Cái đầu Hàn đại trù nhô ra đột nhiên cứng đờ, sững sờ cố định ở một chỗ. “Như thế nào, mới hơn hai năm không gặp, ngay cả Nhan Tử Nhi ta, Tử Nhi tỷ tỷ của ngươi mà cũng không nhận ra?” Nữ tử kia hung hăng trừng hắn một cái, Liễu Hiếu dường như còn nhìn thấy được nàng nghiến răng nghiến lợi. “…Ta… ngươi… ngươi… ta… ta…” Họ Hàn danh Chiết, luôn ở Trân Vị Trai nói một không hai, một đầu bếp dựa vào tài nấu nướng cao siêu, ngay tên lão hồ li (cáo già) Tiếu Tiếu Tề thỉnh thoảng cũng phải nhượng bộ hắn một hai phần, lại ở trước mặt nữ tử này, cư nhiên ngay cả nói cũng không xong. Hơn nữa cả người thẫn thờ đứng ở đó, nhìn thế nào cũng như là bị dọa đến sững người. Liễu Hiếu ở trong lòng thầm nghĩ, Hàn đại trù bị nàng dọa đến như vậy, hẳn sẽ không đơn giản là người của tửu lâu khác đến đào góc tường đi. “Ta nói Tiểu Chiết Chiết nha…” Thấy Hàn Chiết đứng đó lắp bắp nửa ngày cũng chưa phản ứng lại, nữ tử áo tim kia cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, đẩy mọi người ra, đi đến trước mặt hắn, “Ngươi thấy ta đến cũng không cần sợ hãi như vậy, ngươi yên tâm, ta đã bỏ đi ý niệm gả cho ngươi. Lần này ta đến tìm ngươi là có chính sự, không phải đến bức hôn.” Nghe được lời này của nàng, Hàn Chiết rõ ràng thở ra một ngụm lớn, vẻ mặt ngốc nghếch cũng bị thu hồi toàn bộ. Hắn thăm dò mở miệng hỏi: “Ý của ngươi là, ta không cần thú ngươi?” “Đúng, chính là ý này.” Nhan Tử Nhi mặc áo tím gật gật đầu, “Tuy rằng ta thực thích ngươi, bất quá không ngờ ngươi cư nhiên lại chán ghét việc thú ta đến vậy, chán ghét đến mức không tiếc chạy trốn khỏi nhà đào hôn. Ta cũng không thể quá miễn cưỡng ngươi.” “Tử Nhi tỷ tỷ, đào hôn là lỗi của ta, ta làm bánh ngọt mà ngươi thích nhất để bồi tội với ngươi được không?” Hàn Chiết rõ ràng thở ra một ngụm lớn. “Vừa nghe thấy không cần thú ta, ngươi cư nhiên cao hứng đến vậy!!! Ngươi không thể làm bộ như vô cùng khổ sở, chừa cho ta chút mặt mũi sao?” Nhan Tử Nhi hận đến ngứa răng. “Vâng, vâng, vâng…” Hàn Chiết biết nghe lời phải, lập tức sửa miệng: “Tử Nhi tỷ tỷ, ngươi không chịu gả cho ta, ta thực sự là rất thương tâm, rất khổ sở, không bằng ngươi ăn bánh ngọt ta làm xem như bồi tội với ta được không?” Còn rất là phối hợp lộ vẻ mặt ảm đạm đau thương. Nhan Tử Nhi vừa tức vừa hận, vỗ bàn: “Còn không mau đi làm bánh ngọt cho ta.” Hàn Chiết lập sảng khoái đáp ứng. “Chờ một chút…” Nhan Tử Nhi gọi hắn lại, “Ngày mai ta sẽ chạy về, ngươi làm nhiều bánh ngọt cho ta một chút, ta muốn mang theo ăn trên đường, nga, ta còn chưa ăn cơm đâu, ngươi lại làm mấy món ngon mang ra cho ta.” “Được, được, Tử Nhi tỷ tỷ, ngươi trước ngồi một chút, ta lập tức mang lên cho ngươi.” Hàn Chiết vui mừng hớn hở đáp, xoay người đi vào phòng bếp. “Đúng rồi, đúng rồi, ngươi trước đừng vội đi nấu ăn, trước đưa song ngọc trên người ngươi cho ta.” Thân hình Hàn Chiết lập tức cứng đờ, chậm rãi xoay người lại: “Ngươi cần song ngọc làm gì?” “Cần song ngọc còn có thể làm gì, đương nhiên là vì ta trúng độc.” Nhan Tử Nhi dùng ánh mắt khinh bỉ hắn, “Mới hơn hai năm không gặp ngươi, ngươi như thế nào lại càng ngày càng ngốc, loại chuyện này mà còn cần phải hỏi sao.” “Trúng độc? Là độc gì?” “Là một trong các bí độc của ma giáo, băng hỏa, nhất thời không chết được, bất quá sẽ làm người ta lúc thì thân thể rét run, như ngâm trong hầm băng, lại lúc thì thân thể nóng lên, toàn thân đau đớn như bị hỏa thiêu, chịu đựng như vậy khoảng một năm nửa năm mới có thể từ từ chết đi.” “Vậy ngươi…” Hàn Chiết sắc mặt vô cùng khó coi vọt đến bên người Nhan Tử Nhi, tiến lên đặt tay lên mạch Nhan Tử Nhi. “Không sao, sư phụ ta, cũng chính là cha ngươi, đã giúp ta ngăn chặn độc tính, ta chỉ cần đeo song ngọc có thể hút trăm độc trên người, phối hợp với thuốc của sư phụ, đại khái khoảng nửa năm là có thể hoàn toàn giải hết độc.” Dáng vẻ Nhan Tử Nhi rất không để ý, “Mau đưa ngọc cho ta.” Tay ngọc thon dài vươn đến trước mặt Hàn Chiết. Hàn Chiết không cử động, chỉ sắc mặt trắng bệch nhìn nàng. “Làm sao vậy?” Nhan Tử Nhi có chút kì quái nhìn hắn, không kiên nhẫn buông tay xuống, “Nhanh lấy ra đây.” “Tử Nhi tỷ tỷ, độc trên người ngươi còn có thể áp chế bao lâu?” “Hẳn là còn khoảng hơn một tháng.” “Tử Nhi tỷ tỷ, ngươi yên tâm, trong vòng một tháng này, ta nhất định sẽ đưa ngọc cho ngươi.” Hai tay Hàn Chiết nắm thành quyền, giống như hạ quyết định gì đó. “Ngươi có ý gì?” Mặt Nhan Tử Nhi hơi biến sắc, “Ngọc không phải là ở trên người ngươi sao?” Vừa nói vừa đưa tay lôi ra một sợi dây trắng không biết làm từ vật liệu gì từ trên cổ Hàn Chiết. Trên sợi dây trắng kia treo một khối ngọc tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt, Nhan Tử Nhi vừa nhìn thấy, lập tức cả kinh thất sắc. “Trời đất ơi, đây là có chuyện gì? Như thế nào chỉ còn có lam ngọc? Tử ngọc đâu?” Hàn Chiết cúi đầu, giống như tiểu hài tử vừa làm chuyện sai. Liễu Hiếu tò mò đưa đầu nhìn sang, lúc này mới phát hiện một mặt của khối ngọc màu xanh này không bằng phẳng bóng loáng, mà lõm xuống hình hai cái răng, như là có thể khảm vào cái gì, nghĩ hắn là tử ngọc mà Nhan Tử Nhi truy vấn. “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Nhan Tử Nhi chống đầu, ngồi lên ghế mà Liễu Hiếu đặc biệt tốt bụng đưa qua. “Tử ngọc bị người khác đoạt đi rồi, đều do ta không tốt, đều là lỗi của ta…” Hàn Chiết quỳ rạp xuống đất, hai đấm nắm chặt, ngẩng đầu vẻ mặt thống khổ nhìn Nhan Tử Nhi. “Được rồi, được rồi, ngươi trước đứng lên rồi nói sau.” Nhan Tử Nhi làm giật cả mình, vội vàng đỡ hắn đứng lên. Hàn Chiết lại không chịu đứng lên, quỳ gối ở đó, nghiêm túc nói như là tuyên thệ: “Tử Nhi tỷ tỷ, cho dù phải liều tính mạng này, ta cũng nhất định sẽ tìm về tử ngọc cho ngươi nội trong vòng một tháng.” Vừa nói, vừa tháo xuống lam ngọc đeo trên cổ, đưa cho Nhan Tử Nhi, “Ngươi trước thu khối lam ngọc này đi.” “Tiểu Chiết Chiết, ngươi đừng ngốc nghếch, mạng của ta là mạng chẳng lẽ mạng của ngươi lại không phải là mạng? Nếu vì cứu ta mà ngươi lại mất mạng, vậy thì không cần.” Hàn Chiết không chịu đứng lên, Nhan Tử Nhi liền dứt khoát ngồi xổm trên mặt đất đối đối diện với hắn. “Ta lớn hơn ngươi một tuổi, ngươi cũng gọi ta là tỷ tỷ từ nhỏ, ngươi nói xem, ta làm tỷ tỷ như thế nào có thể để đệ đệ mất mạng vì ta được?” Nàng dịu dàng cười với Hàn Chiết, nhẹ nhàng xoa đầu Hàn Chiết, trong mắt hiện lên một tia yêu thương cùng nhàn nhạt chua xót không dễ nhận ra: “Không sao, ta lập tức chạy về là được, sư phụ nhất định sẽ có biện pháp.” “Không, nếu cha ta có biện pháp thì đã sớm giải độc giúp ngươi, chứ không phải chỉ là áp chế độc trên người ngươi.” Hàn Chiết nâng mắt nhìn nàng, “Tử Nhi tỷ tỷ, ngươi ở lại đây, chờ ta mang ngọc về cho ngươi.” “Vậy ngươi trước nói cho ta biết, tử ngọc bị ai đoạt đi? Hơn nữa bị đoạt đi như thế nào?” Nhan Tử Nhi nhìn hắn hỏi. “Tử Nhi tỷ tỷ, ngươi không cần phải để ý nhiều như vậy, ngươi chỉ cần chờ ta mang ngọc về cho ngươi là được rồi.” Hàn Chiết rũ mắt xuống trốn tránh ánh mắt Nhan Tử Nhi. “Ta làm sao có thể không để ý được, có thể lấy tử ngọc từ tay ngươi, làm sao có thể là nhân vật đơn giản. Mà ngươi rõ ràng biết nó nằm trong tay người nào lại vẫn không đi đoạt lại, cũng không chịu xin người nhà giúp đỡ, thậm chí còn không để cho chúng ta biết, nghĩ hẳn là cũng có nguyên nhân đi?” Nhan Tử Nhi nhìn thẳng vào mắt Hàn Chiết, không cho ánh mắt hắn tránh đi. “Hơn nữa trước đó ta đã hỏi thăm, ngươi đã ở trong này làm đầu bếp gần hai năm, ta nghĩ, tử ngọc e là đã bị đoạt đi trước khi ngươi đến đây làm đầu bếp.” Hàn Chiết cúi đầu không nói. “Không nói lời nào, nghĩa là thừa nhận. Song ngọc này là chí bảo của sư môn sư phụ, cũng là di vật duy nhất mà gia gia ngươi để lại, thứ quan trọng như vậy, ngươi cũng không phải người không rõ nặng nhẹ. Trong tình huống bình thường, thứ này bị đánh mất, nếu chỉ dựa vào khả năng của ngươi không thể lấy về được, ngươi làm sao có thể không cầu xin người nhà giúp đỡ? Nhưng mà lâu như vậy, ngươi không chỉ không nói cho trong nhà biết, còn có ý định chặt đứt liên hệ với người nhà, nếu không phải dựa vào áng mà sư nương hạ trên người ta để cảm ứng ngươi, chỉ sợ ta cũng không tìm được ngươi. Ta chỉ có thể đoán rằng, tử ngọc này muốn tìm về không chỉ vô cùng khó khăn, chỉ sợ, ngươi còn muốn bảo vệ cho người cướp ngọc kia.” Nhan Tử Nhi sâu sắc nhìn hắn. (*áng là gì ta cũng ko biết, nguyên văn ghi vậy @@) Hàn Chiết vẫn cúi đầu không nói, nhưng sắc mặt lại trở nên trắng bệch. “Ai…” Nhan Tử Nhi thở dài một tiếng, đè nén nỗi chua xót trong giọng nói, “Ngươi cướp đi tử ngọc kia, là người trong lòng ngươi phải không.” Toàn thân Hàn Chiết chấn động, “Ngươi, ngươi làm sao biết được?” Bên môi Nhan Tử Nhi cong lên thành một nụ cười tràn ngập cay đắng, “Ta làm sao có thể không biết, ngươi đừng quên, chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Tâm tư của ngươi, ta đã sớm biết rõ. Nếu ta không đoán sai, hẳn là một nữ tử thích mặc áo trắng, thanh lệ, cao nhã, giống như đóa hoa bách hợp trong núi phải không.” Hàn Chiết mở ta mắt, giật mình nhìn Nhan Tử Nhi. Nhìn dáng vẻ giật mình của hắn, Liễu Hiếu biết, Nhan Tử Nhi đoán trúng tất cả. “Có gì mà giật mình…” Nhan Tử Nhi thu lại ánh mắt, “Từ nhỏ đến lớn, ngươi thích cái gì, ghét cái gì, ta đều biết hết, lại làm sao có thể không biết ngươi thích một nữ tử như thế nào.” Hàn Chiết không nói gì. Nhan Tử Nhi cũng không nói tếp, chỉ lẳng lặng ngồi, hai mắt rũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì. Trong tình huống này, Liễu Hiếu cùng một đám đứng bên cạnh nghe lén nhìn lén, cũng chỉ có thể thực ngoan ngoãn đứng một bên nỗ lực không tạo ra âm thanh. Nhất thời bầu không khí trong Trân Vị Trai trầm mặc làm người ta hậm hực.