Nam soa nữ thác
Chương 67
Trong bầu không khí trầm mặc này, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Đã trễ thế này rồi, như thế nào còn có người tới cửa.” A Nhân cách cửa gần nhất vừa nhỏ giọng nói thầm, vừa đi về phía cửa, mở hé ra một cái khe hẹp, nói ra ngoài cửa: “Thực xin lỗi, bổn điếm đã đóng cửa…”
Đột nhiên, A Nhân giật mình, cổ cổ quái quái nhìn ra ngoài cửa, xoay đầu lại vẻ mặt quái dị nhìn sang Hàn Chiết cùng Nhan Tử Nhi, lại dùng vẻ mặt càng thêm quái dị nhìn ngoài cửa. Tiếng đập cửa bên ngoài tiếp tục vang lên không ngừng, A Nhân lại không để ý.
“A Nhân, ngươi làm gì vậy?” Tiểu Phúc tràn đầy lòng hiếu kỳ nhìn thấy vẻ mặt quái dị của A Nhân, lập tức tiến lên, dán lên khe cửa nhìn ra bên ngoài.
Vừa nhìn, vẻ mặt Tiểu Phúc cũng trở nên quái dị theo, cũng xoay đầu dùng vẻ mặt quái dị này nhìn Hàn Chiết cùng Nhan Tử Nhi.
Liễu Hiếu bị hai người kích phát lòng hiếu kỳ, đang định tiến lên nhìn xem, lại đột nhiên thấy A Nhân cùng Tiểu Phúc một người thật nhanh tung người lui về phía sau, một người nhanh chóng trốn sang bên cạnh cửa.
Sau đó, một tiếng ầm ầm thật lớn, cánh cửa gỗ cao lớn rắn chắc của Trân Vị Trai kia liền ngã xuống.
Chờ âm thanh thật lớn do cửa gỗ ngã xuống dừng lại, Liễu Hiếu nghe được giọng trẻ con giòn tan.
“Cửa nơi này thực sự là quá không rắn chắc, như thế nào mà ta chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái đã gục rồi. Thật không thú vị.”
Liễu Hiếu theo âm thanh nhìn ra ngoài cửa, vừa nhìn, lập tức vẻ mặt trở nên quái dị, ánh mắt cũng không tự chủ được nhìn sang Hàn Chiết Nhan Tử Nhi.
Không riêng gì Liễu Hiếu, những người còn lại, bao gồm cả chưởng quầy luôn thích thổi phồng chính mình ổn trọng như thế nào, tỉnh táo nguyên tắc như thế nào, một đám đều mang vẻ mặt quái dị.
Ngoài cửa ước chừng có hai mươi mấy người đang đứng, đầu lĩnh là một nữ tử tuổi còn trẻ cùng một tiểu nam hài.
Tiểu nam hài kia trông khoảng tám chín tuổi, tướng mạo vô cùng xinh đẹp, phấn điêu ngọc mài như một bức tượng ngọc. Ăn mặc cũng cực kì hoa lệ, những gì mặc trên người không nơi nào không phải là thượng phẩm.
Trên mặt hắn cười hì hì, dáng vẻ vô cùng ngây thơ vô tội.
Nhưng một tiểu hài tử có thể “nhẹ nhàng” đẩy một cái cánh cửa gỗ liền ngã, mặc cho là ai cũng sẽ không coi hắn là một hài tử ngây thơ vô tội.
Chỉ tiếc, một hài tử kì lạ như vậy lại không có cách nào hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Tất cả ánh mắt trong Trân Vị Trai đều nhìn chằm chằm vào, không phải hài tử này, mà là nữ tử phía sau hắn.
Trên người nàng kia cũng không có chỗ nào quái dị.
Nếu phải nói ra nàng có chỗ nào khác người, thì chỉ có thể nói, bộ dạng nàng rất xinh đẹp.
Hơn nữa, nàng mặc một thân y phục màu trắng do lụa mỏng may thành.
Vẻ đẹp của nàng, khác với vẻ diễm lệ quyến rũ của Nhan Tử Nhi, vẻ đẹp của nàng, là thanh lệ mà cao quý.
Bộ y phục trắng bằng sa mỏng mềm mại bồng bềnh càng tôn lên khí chất nhẹ nhàng của nàng, giống như tiên tử không dính khói lửa nhân gian vậy.
Vốn, một nữ tử mĩ lệ như vậy nếu đi trên đường vào ngày thường, chỉ sợ số người nhìn chằm chằm vào nàng cũng sẽ không quá ít, cho dù vào lúc này nhiều thêm mấy người cũng không có gì kì lạ. Bất quá vì sao, mấy người này lại nhìn giống như tròng mắt cũng phải trừng ra ngoài? Cái này còn chưa tính, mỗi một người trên mặt đều mang vẻ quái dị.
“Liễu Hiếu, ngươi thấy bộ dạng nữ tử này thế nào?” Tiểu Phúc không biết từ khi nào đã đến sát bên cạnh Liễu Hiếu, thấp giọng hỏi hắn.
“Dung mạo không bằng ta.” Liễu Hiếu không hề suy nghĩ, lập tức trả lời hắn.
“Ai muốn lấy nàng so sánh với ngươi.” Tiểu Phúc lườm hắn một cái, “Ta là hỏi ngươi, ngươi có cảm thấy nàng…”
“Thanh lệ, cao nhã, giống như đóa hoa bách hợp trong núi…” Liễu Hiếu thuận theo lời hắn nói tiếp.
Tiểu Phúc gật gật đầu: “Đúng, ta chính là muốn nói với ngươi chuyện này.” Đưa miệng đến bên tai Liễu Hiếu, nhỏ giọng hỏi, “Liễu Hiếu, ngươi nói xem, nữ nhân này có thể là người mà Hàn đại trù thích, sau đó lại đoạt mất ngọc của hắn không?”
Không đợi Liễu Hiếu trả lời, Tiểu Phúc lại tự biên tự diễn nói tiếp: “Nhưng mà, ta lại cảm thấy không quá có khả năng. Chuyện làm sao có thể khéo như vậy được! Tuy rằng nàng cũng mặc áo trắng, nhưng điều này lại không nhất định nói lên rằng nàng thích mặc y phục màu trắng, có lẽ chính là hôm nay trùng hợp mặc màu trắng mà thôi. Nhưng nếu nói là không phải, lại thực sự là quá giống…”
“Ta nói nhất định là phải.” Trình Tân lặng yên không một tiếng động nhô đầu ra từ sau lưng Liễu Hiếu.
“Ta nói nhất định là không phải!” Có lời này của Trình Tân, Tiểu Phúc vốn còn có chút do dự lập tức lựa chọn lập trường cho mình.
“Vậy ngươi có dám cược với ta không?” Con ngươi Trình Tân đảo một vòng, lập tức đề nghị.
“…” Tiểu Phúc có chút do dự.
“Ha! Biết ngay là đồ nhát gan như ngươi không dám cược mà.” Trên mặt Trình Tân lộ vẻ “ta đã sớm biết rằng ngươi là đồ nhát gan”.
“Ai là đồ nhát gan, cược thì cược.” Tiểu Phúc lập tức nhảy dựng lên ba thước, một phát hất ra Liễu Hiếu đang dùng sức kéo góc áo hắn, hào khí vạn phần mở miệng: “Ngươi và ta cược cái gì?”
“Tốt, có can đảm, liền cược toàn bộ tiền công tháng này của chúng ta đi, đúng rồi, tiền thưởng của khách cho cũng tính luôn.”
“Được, cược với ngươi.” Tiểu Phúc vươn tay, đập tay ước định với Trình Tân.
Đập tay xong, Trình Tân thu tay lại, trên mặt lộ nụ cười đắc ý.
Tiểu Phúc lập tức cảm thấy có chút nao nao.
Liễu Hiếu ở một bên lớn tiếng thở dài.
Tiểu Phúc biết mình không ổn.
Nhưng hắn vẫn ôm một tia hi vọng.
“Bây giờ ta đi hỏi Hàn đại trù.” Giọng đặc biệt lớn, dùng để che giấu nỗi bất an của bản thân.
“Không cần đến hỏi hắn.” Liễu Hiếu đỡ đầu Tiểu Phúc, xoay đầu hắn qua bên phải một chút.
“Tiểu Phúc a, ngươi nhìn vẻ mặt Hàn đại trù mà xem, sau đó ngươi nói cho ta biết, nữ nhân này rốt cuộc có phải hay không.”
Tiểu Phúc kinh hồn táng đảm nhìn về phía Hàn Chiết, vừa nhìn thấy, lập tức sắc mặt trắng bệch, hai mắt nước mắt lưng tròng.
Vẻ mặt Hàn Chiết vô cùng phức tạp, trong đó có giật mình, có phẫn nộ, có khổ sở, nhưng cũng có một tia vui sướng cùng một chút si tình. Chỉ cần không phải người mù đều có thể nhìn ra được, quan hệ giữa Hàn Chiết và nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản.
“Một, một tháng tiền công cộng thêm tiền thưởng của ta nha… Ô…” Tiểu Phúc vừa nghĩ đến trọn một tháng tiền công cùng tiền thưởng, đau lòng đến cực điểm.
“Đáng đời, đã ăn mệt trong tay Trình ca nhiều lần như vậy rồi mà còn không học khôn. Ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, ngươi lại không tiếp nhận.” Liễu Hiếu tuyệt không đồng tình hắn.
“Ô… ô… ô… Số ta thật là khổ nha… Ô… ô… ô… Ta không muốn sống…” Tiểu Phúc nước mắt nước mũi tùm lum, chỉ thiếu nằm trên đất lăn lộn.
“Mấy người các ngươi, đừng náo loạn nữa, vẫn là nhanh đi chuẩn bị đi.” A Nhân thả xuống miếng giẻ trong tay, vẻ mặt thê thảm.
“Chuẩn bị cái gì?” Liễu Hiếu kinh ngạc hỏi.
“Ngươi nói xem chuẩn bị cái gì? Đương nhiên là chuẩn bị động thủ.” A Nhân bắt đầu xắn tay áo lên, “Phải biết rằng lai giả bất thiện, thiện giả bất lai*. Thỉnh thần dễ tiễn thần khó, lần này chưa thỉnh đã đến, vậy thì càng khó đuổi.” (*người đến không có ý tốt, người có ý tốt thì không đến)
“Kia liên quan gì đến chúng ta, bọn họ muốn đánh muốn đập, đương nhiên đều tính nợ cho Hàn đại trù.” Trình Tân thực không cho là đúng, “Hơn nữa, nhìn thế nào cũng thấy, Hàn đại trù là có tình với người ta, nếu ngươi tự cho là thông minh đuổi người ta đi, chỉ sợ Hàn đại trù còn oán ngươi. Cho dù muốn đuổi người, cũng đợi một chút, nhìn xem tình hình rồi tính sau.”
“Như vậy cũng đúng.” A Nhân lại thả ống tay áo đã xắn lên xuống dưới.
Liễu Hiếu mang băng ghế dài lại đây, bốn người cùng nhau ngồi xuống, tiếp tục xem diễn.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
13 chương
54 chương
120 chương
62 chương