Nam soa nữ thác
Chương 65
Ban đêm, Liễu Hiếu bước chân không vững, xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào phòng bếp của Trân Vị Trai, nhận lấy hai thanh thái đao được mài sáng lòe lòe từ tay Hàn đại trù.
Từ bộ dạng mặt xám mày tro, bước đi tập tễnh của Liễu Hiếu Hàn đại trù không khó đoán được thân thể hắn đã bị tra tấn thật tàn nhẫn. Từ hàm răng nghiến kèn kẹt, vẻ mặt đáng sợ tràn đầy oán khí của hắn, Hàn đại trù cũng có thể xác định, tinh thần của Liễu Hiễu cũng gặp phải đả kích nặng nề. Có thể đoán được, Liễu Hiễu nhất định là chẳng những không hạ độc Tiếu Tiếu Tề thành công, ngược lại còn bị Tiếu Tiếu Tề chỉnh thực thê thảm.
Hắn vỗ vỗ vai Liễu Hiếu, vô cùng thấm thía nói: “Tiểu tử, tên Tiếu Tiếu Tề này còn gian trá xảo quyệt hơn cả hồ ly, muốn đối phó với hắn không dễ dàng như vậy.”
“Dù có khó đến thế nào đi nữa ta cũng muốn thử, người kia… người kia thực sự là quá quá quá quá quá quá đáng giận.” Hai tay Liễu Hiếu nắm dao, vẻ mặt cương quyết đẩy cửa rời đi.
Sáng hôm sau, Hàn đại trù do nhớ thương không biết Liễu Hiếu có chém Tiếu Tiếu Tề không mà cả đêm chưa ngủ từ sáng sớm đã “tản bộ” sang bên ngoài nhà Tiếu Tiếu Tề.
Hắn nhìn thấy Liễu Hiếu đứng một mình trong viện quay lưng về phía hắn, nhìn tư thế mà Liễu Hiếu bày ra thì hình như là đang luyện công.
Hàn đại trù nhìn xung quanh, sau khi xác định Tiếu Tiếu Tề thực sự không có ở đây, hắn cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng. “Uy, tiểu tử…”
Người Liễu Hiếu cứng đờ, không có quay đầu.
Thấy Liễu Hiếu không quay đầu lại, Hàn đại trù không ngừng cố gắng, “Là ta, là Hàn đại ca của ngươi.”
Liễu Hiếu không chỉ không quay đầu, ngược lại còn đi về phía phòng.
Hàn đại trù bước nhanh mấy bước đuổi theo, “Ta nói Liễu Hiếu này, ngươi chạy cái gì, ta chỉ muốn hỏi xem đêm qua ngươi có đắc thủ hay không…” Hàn đại trù đuổi theo Liễu Hiếu, xoay vai Liễu Hiếu lại, đột nhiên sững sờ tại chỗ.
Liễu Hiếu vội vàng vùi mặt vào bàn tay, giọng nói rầu rĩ: “Nếu ngươi muốn cười thì cười đi…”
Liễu Hiếu còn chưa dứt lời, Hàn đại trù đã lập tức cười như điên, cười đến không đứng nổi, ôm bụng cơ hồ sắp lăn trên mặt đất.
Liễu Hiếu chờ rồi chờ, chờ xong lại chờ tiếp, nhưng Hàn đại trù dường như không có ý định thu hồi lại tiếng cười.
Cuối cùng không thể nhịn được nữa, Liễu Hiếu buông tay, vẻ mặt xanh mét, một cước đá vào Hàn đại trù đã cười đến ngồi phịch xuống mặt đất.
Hàn đại trù nhanh nhẹn né đi, tránh sang một bên, vẫn nhịn không được cười không ngừng: “Ha, ha, ha, trời đất quỷ thần ơi, tên Tiếu Tiếu Tề này ra tay thật đúng là đủ ác độc…”
Nắng sớm chiếu vào Liễu Hiếu, hai má mỗi bên một dấu bàn tay màu đỏ, hai mắt mỗi bên một vành đen thui, chính giữa trán là một cục u xanh hồng đan xen to bằng quả trứng gà.
Thấy Liễu Hiếu tức giận đến toàn thân cứng ngắc, Hàn đại trù cố gắng nhịn cười. “Liễu Hiếu, hai con dao hôm qua ta đưa ngươi đâu?”
Liễu Hiếu đưa tay chỉ mặt đất.
Hàn đại trù nhìn sang, trông thấy có hai quả cầu sắt tròn xoe nằm trên mặt đất, không khỏi lấy làm kỳ lạ: “Tiếu Keo Kiệt cư nhiên chịu làm hỏng thái đao của tiệm.”
“Hắn đương nhiên là chịu, hắn nói ta hại hắn làm hỏng hai thanh thái đao, số tiền ta nợ hắn tăng thêm hai trăm lượng.” Liễu Hiếu nhớ đến ngày hôm qua Tiếu Tiếu Tề thừa dịp mình bị hắn đã ngã trên mặt đất không có sức phản kháng, nhấn dấu tay mình lên tờ giấy nợ mà hắn tự chế ra kia, càng thêm tức giận không nguôi. Rõ ràng là Tiếu Tiếu Tề tự mình biến thái đao thành cầu sắt, làm sao có thể đổ thừa cho hắn được chứ.
“Ai…” Hàn đại trù thở dài một tiếng, đưa tay vỗ vỗ vai Liễu Hiếu, “Ngươi cũng đừng oán giận. Ngươi thật may mắn, chỉ nợ tiền của hắn mà thôi, không như ta đây, lúc trước quá ngu ngốc, cư nhiên coi hắn là người tốt, bị hắn dụ dỗ kí vào bán mình khế, ô… ô… ô…” Hàn đại trù bi thương tự đáy lòng, nhịn không được chảy xuống nam nhi lệ.
Liễu Hiếu im lặng nhìn hắn, cho hắn một lời đề nghị: “Hay là thế này, lát nữa ngươi đi phóng hỏa đốt Trân Vị Trai, Tiếu Keo Kiệt trong cơn giận dữ có khả năng sẽ không muốn giữ ngươi lại.”
“Không được.” Hàn đại trù quả quyết bác bỏ, “Cái đó ta đã sớm thử qua, năm rồi có một hôm lão tử bị hắn chọc tức đến điên người, liền đuổi tất cả mọi người trong tiệm đi, phóng hỏa trong phòng bếp…”
“Sau đó thì sao?” Liễu Hiếu vội vàng truy vấn.
“Sau đó còn có thể thế nào, đương nhiên là lão tử tự mình liều cái mạng già này đi dập lửa.” Hàn đại trù sâu kín thở dài một hơi.
“Như vậy là tại sao?”
“Không còn cách nào khác nha, Tiếu Keo Kiệt uy hiếp ta.”
“Hắn uy hiếp ngươi như thế nào?” Liễu Hiếu nhìn trái nhìn phải, ngó trên ngó dưới, như thế nào cũng cảm thấy Hàn đại trù trước mặt mình là một hán tử rắn như xương, cứng như thép, làm sao có thể cúi đầu trước sự uy hiếp của Tiếu Tiếu Tề chứ?!
“Tiếu Keo Kiệt uy hiếp ta nói, nếu Trân Vị Trai bị thiêu, hắn sẽ lột hết y phục rồi treo ta ở cửa thành mười ngày mười đêm thị chúng.” Giọng Hàn đại trù rầu rĩ.
“…” Liễu Hiếu không nói gì.
Quả nhiên là đủ ác độc, khó trách ngay cả con người sắt đá như vậy cũng phải khuất phục.
Liễu Hiếu đồng tình nhìn Hàn đại trù, đồng thời cảm thấy may mắn là Tiếu Tiếu Tề chỉ làm diện mạo của hắn thay đổi hoàn toàn mà thôi.
“Ta vốn chỉ kí bảy năm bán mình khế, kết quả bởi vì chuyện đó mà bị Tiếu Keo Kiệt bắt kí thêm năm năm…” Hàn đại trù buồn bực bổ sung thêm một câu.
“Ngươi còn phải chịu đựng mấy năm nữa?” Liễu Hiếu đồng tình hỏi hắn.
“Còn mười năm…” Hàn đại trù thở dài, ngồi xuống cạnh gốc cây trong sân, im lặng ai điếu cho vận mệnh đáng buồn của mình.
Liễu Hiếu ngồi xuống bên cạnh hắn, trong lòng lại nghĩ đến một chuyện khác — may mà lúc trước trong tờ bán mình khế mà Liễu Tiếu ký cho hắn, không có ghi rõ thời hạn, làm hắn có thể túm nàng cả đời không buông.
Nghĩ nghĩ, Liễu Hiếu không nhịn được cười rộ lên, đáng tiếc vui quá hóa buồn, chạm đến vết thương trên mặt, làm hắn đau nhe răng trợn mắt.
Cơn đau trên mặt nhắc nhở Liễu Hiếu về sự đáng giận của Tiếu Tiếu Tề, Liễu Hiếu lập tức bày ra tư thế trung bình tấn, chiếu theo quyển sách mà trước đó Tạ Nhiên đưa cho hắn tiếp tục hăng hái luyện công.
Hàn đại trù không có tinh thần ngẩng đầu nhìn hắn một cái, mở miệng nói: “Liễu Hiếu này, Hàn đại ca nói thật với ngươi, căn cốt của ngươi bình thường, cho dù có luyện hai đời ngươi cũng không phải là đối thủ của Tiếu Tiếu Tề.”
“Chuyện đó ta đã sớm hiểu được, ta lại không trông cậy chỉ dựa vào võ công mà giành được thắng lợi, chỉ là nếu võ công của ta có thể khá hơn một chút thì hạ độc cho Tiếu Keo Kiệt cũng sẽ dễ dàng hơn, khả năng thành công cũng sẽ cao lên một chút.”
Hàn đại trù nghe vậy, tinh thần lập tức rung lên, nhảy dựng lên từ dưới tàng cây. “Liễu Hiếu, để đại ca giúp ngươi một phen đi!”
Hàn đại trù đi đến cạnh Liễu Hiếu, trong tay bỗng nhiên nhiều ra mấy cây châm nhỏ màu đen.
Hàn đại trù từng cây từng cây một, ghim mấy cây châm rất nhỏ nhưng lại vô cùng cứng rắn không biết do nguyên liệu nào chế thành vào huyệt đạo của Liễu Hiếu.
Liễu Hiếu biết hắn không có ác ý, cũng liền thản nhiên chịu đựng, nhưng thấy thủ pháp của hắn kỳ lạ, nhịn không được tập trung tinh thần nhìn.
Sau khi ghim châm vào huyệt đạo, Hàn đại trù lần lượt bắn nhẹ lên từng cây châm một.
Liễu Hiếu chỉ cảm thấy trong huyệt đạo đột nhiên ngứa ngứa tê tê, giống như có cái gì đi ra từ trong cây châm kia. Mà Hàn đại trù lúc này thật nhanh phất một cái lên người Liễu Hiếu.
Sau một cái phất này, tất cả châm trên người Liễu Hiếu đều bị hắn thu lại vào trong tay. Sau đó hắn cắn nát ngón trỏ của mình, nhấn một cái trên mi tâm Liễu Hiếu, một vết máu xuất hiện trên mi tâm Liễu Hiếu, lại rất nhanh nhạt đi và biến mất. Theo vết máu biến mất, cảm giác ngứa ngứa tê tê trên người Liễu Hiếu cũng biến mất.
Làm xong tất cả, Hàn đại trù vừa lòng vỗ vỗ vai Liễu Hiếu, “Tốt lắm, bây giờ ngươi có thể tiếp tục luyện công. Ta thả mấy thứ vào trong cơ thể ngươi, mấy thứ này có thể giúp đỡ ngươi bảo vệ tâm mạch, ngươi có thể tăng tốc độ luyện công lên mà không cần lo lắng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.”
“Ngươi cư nhiên biết dùng cổ?” Liễu Hiếu chăm chú nhìn kĩ hắn hồi lâu, đột nhiên hỏi hắn: “Ngươi là người Miêu?”
“Nương của ta là người Miêu, ta coi như nửa người Miêu.”
“Tuy trước đây ta chưa nhìn thấy tận mắt, nhưng có được nghe về cổ thuật của Miêu Cương. Nghe nói là vô cùng thần kì quỷ bí, khó lòng phòng bị…” Liễu Hiếu nhìn hắn, vẻ mặt nghi hoặc: “Vì sao ngươi không dùng cổ của ngươi đi đối phó Tiếu Tiếu Tề?”
“Ngươi cho là ta không muốn sao! Ta được Tiếu Tiếu Tề cứu lên từ trong sông, lúc trước ta nhất thời cảm kích, không biết nhìn người, để báo đáp ân cứu mạng của hắn, ta ngoài kí bán mình khế bảy năm ở lại làm đầu bếp chính cho Trân Vị Trai ra, còn hạ tử cổ của bản mạng cổ của ta lên người hắn. Một khi hắn trúng cổ độc liền có thể chuyển dời tất cả cổ độc trên người mình sang cho ta.” Hàn đại trù vẻ mặt biết vậy chẳng làm, “Cổ hạ trên người hắn căn bản là một chút tác dụng cũng không có.” Đưa tay vỗ vỗ vai Liễu Hiếu, vẻ mặt chờ đợi, “Mấy người chúng ta đều không đối phó được Tiếu Keo Kiệt, chúng ta đều ký thác hi vọng vào ngươi…”
Trách nhiệm thật nặng nề nha! Liễu Hiếu thầm cảm thán.
Nửa tháng tiếp theo, Liễu Hiếu hạ độc Tiếu Tiếu Tề vô số lần, nhưng toàn bộ đều lấy thất bại chấm dứt, kết cục cũng càng ngày càng thảm thiết. Bởi vì Tiếu Tiếu Tề đặc biệt thích đánh mặt, mặt của Liễu Hiếu không một ngày nào không mang vết thương. Mặt khác Liễu Hiếu còn bị bức kí vào hơn mươi tờ giấy nợ, khoản nợ đã lên đến hai ngàn lượng.
Buổi chiều, trong phòng bếp của Trân Vị Trai, lại là một đám người ngồi quanh bàn ăn cơm. Liễu Hiếu với mặt mũi bầm dập ngồi bên trong đặc biệt làm người ta chú ý.
Liễu Hiếu vừa gắp thức ăn vào miệng vừa oán hận liếc nhìn Tiếu Tiếu Tề một cái. Thấy Liễu Hiếu đang nhìn hắn, Tiếu Tiếu Tề đắc ý giương cằm lên, làm Liễu Hiếu tức giận đến thiếu chút nữa thì bóp nát cái chén trong tay.
Liễu Hiếu cúi đầu, lùa số cơm còn lại trong chén vào miệng, đứng lên định đi lấy thêm cơm.
Hàn đại trù ngồi bên cạnh lập tức giành lấy cái chén không từ tay hắn, “Ta xới cơm giúp ngươi.”
Tiểu nhị Tiểu Phúc ngồi bên tay còn lại của Liễu Hiếu lập tức múc một chén canh gà, đưa đến trước mặt Liễu Hiếu.
Mấy người khác trên bàn cũng liều mạng gắp thức ăn cho Liễu Hiếu.
Tiếu Tiếu Tề vuốt cằm mình, kì quái hỏi bọn hắn: “Các ngươi như thế nào lại tốt với hắn như thế?”
“Hài tử này bị ngươi khi dễ như vậy thật đáng thương nha, làm sao có thể không tốt với hắn được.” Hàn đại trù đưa chén cơm xới đầy đến trước mặt Liễu Hiếu, hung hăng trừng mắt nhìn Tiếu Tiếu Tề một cái, “Ngươi cũng thật là, khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà ngươi cũng xuống tay được.”
Mọi người đang ngồi gật đầu, cùng dùng ánh mắt khiển trách nhìn Tiếu Tiếu Tề.
“Kỳ thực ta vốn cũng không xuống tay được, bất quá chỉ cần nhắm mặt lại thì sẽ xuống tay rất dễ dàng.” Tiếu Tiếu Tề đắc ý dào dạt truyền thụ điều tâm đắc của mình cho mọi người.
“Hừ!” Mọi người đồng loạt khinh bỉ hắn, tiếp tục thêm thức ăn thêm canh cho Liễu Hiếu. Bọn họ không ngờ rằng tuy Liễu Hiếu trông thì vô cùng yếu ớt, nhưng lại có lòng kiên trì không chịu bỏ cuộc. Bị Tiếu Tiếu Tề chỉnh vô cùng thê thảm lại vẫn tiếp tục thử thêm lần nữa, càng bị áp chế lại càng hăng hái, làm cho hảo cảm của mọi người đối với hắn tăng lên nhiều.
“Các ngươi thật là quá bất công, là hắn tính kế ta trước có được không.” Tiếu Tiếu Tề minh oan cho bản thân.
Mọi người không quan tâm đến hắn, coi như hắn không tồn tại.
“Hừ…” Tiếu Tiếu Tề ung dung đứng dậy, nói với Liễu Hiếu: “Liễu Hiếu, ta muốn hộ tống một chuyến tiêu đi Thanh Dương thành, lát nữa liền xuất phát, cho ta mượn Thiểm Điện của ngươi được không.”
“Năm trăm lượng.” Liễu Hiếu đặt chén xuống.
“Được.” Tiếu Tiếu Tề sảng khoái đáp ứng.
Liễu Hiếu nhìn về phía hắn, trong lòng lấy làm lạ.
“Vừa rồi ngươi đập một cái bàn của ta, vừa hay trị giá năm trăm lượng, chúng ta huề nhau.” Tiếu Tiếu Tề không nhanh không chậm nói.
“Cái gì?!” Liễu Hiếu vỗ bàn, “Là ngươi dùng một chưởng đánh bay ta, ta mới có thể đập trúng cái bàn kia, ngươi cư nhiên còn dám tính tiền cái bàn đó cho ta?! Hơn nữa, cái bàn rách nát kia của ngươi có thể trị giá năm trăm lượng sao? Ta thấy có thể trị giá năm lượng bạc ngươi đã cười trộm rồi. Muốn ta cho mượn bảo bối Thiểm Điện thì lấy năm trăm lượng bạc ra đây, không thì không nói nữa.”
“Ngươi quyết định?” Mắt Tiếu Tiếu Tề híp lại.
“Quyết định.”
“Chắc chắn?”
“Chắn chắn.”
“Nếu vậy, ta đây không còn cách nào khác…” Tiếu Tiếu Tề dừng một chút, đột nhiên ngón tay lăng không điểm một cái, Liễu Hiếu hét lên rồi gục xuống, được Hàn đại trù dùng một tay đỡ được.
“Nếu ngươi đã không cho ta mượn Thiểm Điện, ta đây sẽ không mượn của ngươi…” Tiếu Tiếu Tề làm mặt quỷ với Liễu Hiếu, “Ta lén cưỡi Thiểm Điện đi là được rồi.” Vừa nói nghênh ngang đi ra ngoài tửu lâu, chuẩn bị “lén” cưỡi Thiểm Điện buộc ở chuồng ngựa của Trân Vị Trai đi.
Hàn đại trù nhìn theo bóng Tiếu Tiếu Tề rời đi, cúi đầu bất đắc dĩ nhìn Liễu Hiếu bị điểm huyệt: “Liễu Hiếu nha, chỗ chúng ta không ai có thể giải được thủ pháp điểm huyệt độc môn của Tiếu Keo Kiệt, ngươi chỉ có thể chờ nửa canh giờ sau huyệt tự giải thôi…”
Liễu Hiếu không nhúc nhích, trong mắt lửa giận cháy hừng hực.
…
Nửa canh giờ sau, Liễu Hiếu vừa cử động được liền từ trên ghế nhảy dựng lên, dưới cái nhìn chăm chú trợn mắt há hốc mồm của mọi người, lấy tốc độ cùng thể lực không thuộc về mình thiết kế năm sáu cái bẫy tinh xảo trong Trân Vị Trai, lúc này mới ngồi xuống, lấy gương ra, lại từ trong lòng lấy một cái bình sứ nhỏ ra.
Liễu Hiếu nhìn vào gương, dùng thuốc mỡ trong suốt mang mùi thơm nhàn nhạt trong chai cẩn thận bôi lên vết thương trên mặt mình. Đây là thuốc trị thương mà hắn chế ra gần đây nhất, công hiệu rất tốt, sau khi bôi chỗ bầm tím sẽ từ từ nhạt đi trong vòng một canh giờ. Thực ra trong lòng hắn cũng biết, Tiếu Tiếu Tề vẫn nương tay với hắn. Tuy rằng mỗi lẫn đều đánh hắn đến mặt mày bầm tím, nhưng cũng chỉ dừng ở đó, tuyệt sẽ không có vết thương nào nặng hơn xuất hiện trên người hắn. Cho dù là đánh mặt, hắn cũng chỉ để lại mấy vết bầm tím thoạt nhìn thì trông đáng sợ mà thôi, sau khi lành trên mặt hắn không còn lưu lại gì dù chỉ là một dấu vết.
Liễu Hiếu vừa mát xa mặt mình, làm dược hiệu nhanh phát huy, vừa suy tư Tiếu Tiếu Tề cùng Ninh Tiểu Mộng rốt cuộc là có quan hệ như thế nào, vì sao Ninh Tiểu Mộng lại muốn di vật mà mẫu thân Tiếu Tiếu Tề để lại cho hắn.
…
Buổi tối, tiễn bước vị khách cuối cùng của Trân Vị Trai, mọi người trong tiệm vội vàng quét dọn đóng cửa tiệm.
Liễu Hiếu cũng ở trong đó hỗ trợ, thuận tiện bố trí cơ quan chuẩn bị dùng để đối phó với Tiếu Tiếu Tề.
Mọi người đang bận rộn, đột nhiên có người từ bên ngoài đẩy ra cửa tiệm vốn đã được đóng lại.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, vừa nhìn liền ngẩn ra.
Một nữ tử áo tím đứng ở cửa, vẻ mặt tươi cười nhìn mọi người.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
13 chương
54 chương
120 chương
62 chương